Chương 19
Giang Thứ ở phía bên kia WeChat vừa mới tắm xong, mái tóc đen hơi ướt, và đang dùng khăn lau khô. Khi nhìn thấy tin nhắn này của cô gửi qua, mí mắt anh lười biếng nâng lên, ngược lại cũng chẳng ngạc nhiên.
Anh cầm điện thoại, bình thản gõ một hàng chữ gửi đi: [Không quen cũng không sao, tôi và anh ấy quen, hôm nào giới thiệu cho hai người làm quen]
Ôn Ngưng đầu kia sững lại một chút, đột nhiên gửi qua lại hai chữ:
[Ôn Ngưng: GIANG THỨ.]
Giang Thứ: “......” Bé con này trở nên thông minh rồi, không còn dễ bị lừa vậy nữa.
[Giang Thứ: ?] Anh cảm thấy mình vẫn có thể cấp cứu một lát.
Ôn Ngưng không trả lời.
Trước giờ anh cao ngạo tự đại, thậm chí còn không buồn bực vì bị lật tẩy, ngược lại trái tim còn dâng lên sự ngọt ngào không tên. Mặc dù bé con này miệng thì nói không quen không biết gì với anh, nhưng rốt cuộc đáy lòng vẫn chứa đựng anh, nếu không thì làm sao mới nói vài câu đã nhận ra anh chứ.
Giang Thứ không đợi được cô trả lời nữa, dứt khoát không giả vờ nữa.
[Giang Thứ: Ngưng Ngưng, anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt đây này, em không ở nhà, anh đều tự mình lau thôi.]
Suy nghĩ của Ông Ngưng rất đơn giản, chứ không vòng vo nhưng Giang Thứ, nhất thời không nhìn ra ẩn ý trong lời nói của anh, cô chỉ nghĩ đơn thuần rằng anh không tìm được người giúp lau tóc, nhớ đến cô dễ sai bảo, cô gái nhỏ nhíu mày: [Anh xem tôi là cái gì hả :icon quạo:]
Cô đúng là vừa mới học dùng các phần mềm xã hội này, vì để truyền tải sự phẫn nộ của mình, cô còn cho thêm một icon tức giận mà hệ thống cài đặt sẵn vào cuối câu.
Khi Giang Thứ nhìn thấy, thực sự không nhịn nổi cười thành tiếng trầm thấp, càng nhìn biểu cảm đó càng sống động, tức giận đùng đùng. Sự giận dỗi còn mang theo mùi vị làm nũng không rõ ràng, khiến cho con tim anh ngứa ngáy, mẹ nó dễ thương thế chứ.
Anh cong môi, trả lời: [Là vợ.]
Sau khi anh gửi tin nhắn này đi đều cảm bản thân buồn nôn một lúc, giờ nhớ lại, khi hai người còn chưa ly hôn, anh dường như chưa từng gọi cô như vậy.
Trong ngôi nhà đổ nát, Ôn Ngưng ôm điện thoại nằm trên giường, xung quanh đen kịt một mảng, chỉ có ánh đèn huỳnh quang từ điện thoại khẽ chiếu sáng mặt của cô, hàng mi dài của thiếu nữ run lên, trước khi chưa ly hôn, cô không còn đếm rõ được bao nhiêu lần hy vọng có thể nghe thấy câu trả lời như vậy từ miệng của Giang Thứ khi cô bị hỏi đến thân phận trước mặt đám người ngoài, nhưng chưa bao giờ có dù chỉ một lần.
Nếu như là trước kia, có lẽ cô đã bị Giang Thứ lừa cho mê mẩn đầu óc, có lẽ sẽ hưng phấn đến độ không ngủ được.
Nhưng bây giờ...
[Ôn Ngưng: ...]
Giang Thứ dán mắt vào dấu ba chấm này một lúc, anh lớn đến chừng này, đi đến đâu cũng đều được người ta tâng bốc, chẳng ai cả gan dám gửi cho anh một chuỗi dấu ba chấm như vậy, Ôn Ngưng là người đầu tiên.
Cứ phải nói đến chuyện này, Ôn Ngưng cũng là người duy nhất khiến anh bằng lòng bỏ ra thời gian và kiên nhẫn gõ từng chữ một nói chuyện.
Khóe môi Giang Thứ khẽ cong lên, nhịp đập trái tim hơi tăng nhanh. Trước kia anh lớn lên ở nước ngoài, bạn bè xung quanh anh có không ít người thích chơi gái nước ngoài, nhưng anh chẳng hề cảm thấy hứng thú với vẻ ngoài tóc vàng mắt xanh đó. Anh chưa từng yêu qua lần nào trong đời, trong đêm tối lúc này đây lại ôm điện thoại nhắn tin WeChat qua lại từng câu từng chữ với Ôn Ngưng, ngược lại vô tình nếm được những kích thích vụng trộm yêu đương thời thanh xuân.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông chạm lên màn hình điện thoại, trêu chọc: [Vừa rồi còn nói với anh không biết dùng WeChat, lượng thứ này nọ, bây giờ biết gửi dấu ba chấm cho anh rồi? Học ai đấy?]
Trong câu nói này mang theo một chút sự yêu chiều mà đến bản thân anh cũng không phát giác ra, tuy nhiên anh còn chưa cười được mấy giây thì một biểu tượng cảnh báo màu đỏ bỗng hiện lên trên giao diện trò chuyện, bên dưới kèm theo một hàng chữ...
“Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”
Giang Thứ sững sờ vài giây mới xác định mình không nhìn nhầm, được lắm, đến cả block cũng học được rồi. Anh tiện tay mở ra tài khoản WeChat chưa bao giờ trò chuyện qua với anh mà chỉ có ghi chép chuyển khoản lạnh ngắt của Giang Mông Mông.
[Giang Mông Mông, sau này em còn dạy chị dâu mấy thứ vớ vẩn nữa thử xem, cả đời này đừng hòng nhìn thấy tiền.]
Giang Mông Mông đang nằm trên giường, ôm điện thoại chơi PUBG cùng bạn, chỉ vừa mới nhảy dù xuống còn chưa đứng vững, tin nhắn Giang Thứ gửi đến trực tiếp khiến cô sợ run cầm cập, đến lúc phản ứng lại đã bị phát súng nổ tung cái đầu chó, trở thành một chiếc hộp cao quý.
Giang Thứ chuyển trở lại giao diện trò chuyện với Ôn Ngưng, nhìn ký hiệu block ở phía bên trên, suýt chút nữa giận đến mức bật cười, tốt lắm, mới rời xa anh có vài ngày, lá gan đã lớn như vậy, dám chặn anh, thật là chiều cô hư rồi.
**
Khao khát đối với tiền sinh hoạt của Giang Mông Mông vẫn còn rất mạnh, vừa nhìn thấy anh trai gửi tin nhắn này qua, liền biết thiết lập quan hệ bạn bè WeChat giữa hai người có lẽ là kết thúc trong thất bại.
Cô lập tức mở WeChat của Ôn Ngưng, dự định thay anh trai kim chủ nói tốt vài câu: [Ngưng Ngưng, chị biết người vừa nãy là anh trai rồi hả?]
[Ôn Ngưng: Ừ.]
[Giang Mông Mông: Chị dâu à, chị xem anh trai em, dù anh ấy lớn lên như vậy, tính khí cũng rất bình thường, tính cách thì càng không cần phải nói, đối với em gái ruột cũng khá là tệ, con người chẳng có chút tình người và tình yêu thương gì, nhưng anh ấy dù sao...]
Giang Mông Mông nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được anh trai có ưu điểm gì đáng nói ngoại trừ nhiều tiền, rốt cuộc chỉ có thể tóm tắt chung chung một chút mà chẳng đưa ra ví dụ: [Nhưng dù sao anh cũng tính là một người có không ít ưu điểm mà, lại vừa có tiền, sao chị lại không thể tiếp tục...tiếp tục nhường nhịn, kiên nhẫn một chút với anh ấy chớ.]
Câu nói dài ngoằng này của Giang Mông Mông lại khiến cho Ôn Ngưng với trái tim vốn đang có chút hỗn loạn không nhịn được mà cười cười, chỉ có thể nói là con bé đã cố gắng vì tiền tiêu vặt của mình, cho dù nỗ lực rất miễn cưỡng.
Sau khi cười xong, Ôn Ngưng trả lời cô ấy một cách nghiêm túc: [Từ lúc bắt đầu, anh trai em đã không thích chị, nhưng chó con mèo con nuôi lâu cũng sẽ có tình cảm, anh ấy chỉ là nhất thời chưa thể quen, hoặc có thể là trước giờ bản tính kiêu ngạo bị đề nghị ly hôn trước một bước, nên có chút không cam lòng mà thôi, có lẽ anh ấy có người mà anh ấy thích, chị không muốn chim cu chiếm tổ chim khách*]
*Nguyên văn鸠占鹊巢, chỉ chiếm dụng thứ không thuộc về mình.
Ôn Ngưng gửi xong tin nhắn, tâm trạng khá bình tĩnh, cô yên lặng ghi nhớ lời thoại sẽ quay vào ngày hôm sau, lại vừa lấy sách giáo khoa mà cô lên lớp cùng với Giang Mông Mông trước đó học thuộc nửa tiếng đồng hồ.
Chu Tự Hành đã nói với cô, tuổi tác của cô vẫn còn nhỏ, nên bỏ ra nhiều thời gian để củng cố lớp văn hóa, cố gắng sẽ có thể tham gia kì thi đại học.
Ngày hôm sau phải dậy sớm, Ôn Ngưng học thuộc xong liền nhanh chóng ôm chăn ngủ.
Còn Giang Thứ lại cầm điện thoại nằm trên giường, xem đi xem lại nhật ký tổng cộng chẳng được mấy tin đó của anh và Ôn Ngưng, khóe môi nhếch lên cười, cứ thế trời đã sáng từ lúc nào.
Anh dứt khoát không ngủ nữa, tắm rửa thoải mái, thay áo quần bước xuống tầng, Nhậm Thiên Cao đã lái xe đợi trước cổng biệt thự.
Xe chạy đến ngã rẽ, Giang thị ở thành Đông, đoàn phim của Ôn Ngưng ở thành Tây, Nhậm Thiên Cao vô thức rẽ trái đến công ty, nhưng người đàn ông ở ghế sau lại nhàn nhạt nói: “Đến thành Tây.”
Nhậm Thiên Cao lập