Chương 39
Sẩm tối ngày hôm qua sau khi Giang Thứ đi không lâu, lại phái người đưa mấy xe đồ ăn khuya lên núi. Nhân viên công tác của đoàn phim nhiều hơn diễn viên không ít, bọn họ tương đối khác với các nghệ sĩ có thể đi lại tự do, từ sáng đến tối đều phải bận rộn ở gần phim trường, đa số người tự mình lên núi tới nay đã một hai tháng rồi chưa hề xuống núi, vào nội thành, về nhà.
Trên núi điều kiện kém, người mấy tháng nay chưa từng chạm qua bữa khuya lúc đầu có hơi nơm nớp lo sợ. Dù sao mấy đồ này đều là Giang Thứ đưa tới, mọi người đều sợ tận hưởng không nổi, Giang Thứ chỉ để lại một câu “Mọi người hãy ăn thật ngon”, lại dự định xách theo một cặp lồng giữ nhiệt khác một mình đi đến dãy nhà nhỏ.
Ý của người say không phải tại rượu*, là người đều có thể nhìn ra.
*Chỉ những dụng ý, động cơ khác, lấy việc khác che đậy mục đích thật.
Có người cố tình nói khéo: “Giang tổng, ngài nói sớm cất giấu một bảo bối rất được yêu thương ở đoàn phim của chúng tôi không phải xong rồi sao, mọi người cũng có thể giúp đỡ chăm sóc.” Cũng sẽ không xuất hiện chuyện có người mạo danh thế thân quạ với rồng này, vuốt mông ngựa cũng suýt nữa vuốt sai đối tượng.
Giang Thứ lại khẽ cười thành tiếng, chút mặt mũi cũng không cần: “Da mặt mỏng, không cho nói, tôi còn đang theo đuổi, chưa đồng ý.”
Trong lòng đạo diễn Lâm Khu không khỏi lo lắng, kiểu địa vị kim chủ ba ba* này của Giang Thứ, đặt trong giới giải trí, gần như là sự tồn tại người người mơ ước, cho dù không có tình cảm, chỉ đơn thuần là được anh chơi đùa hai ngày, hơi hưởng chút ngon ngọt, như vậy cuộc sống nửa đời sau cũng có thể không lo ăn mặc.
*Người có tiền hoặc quyền cao chức trọng trong showbiz, đứng sau làm bệ đỡ, chống lưng, bảo kê cho một nghệ sĩ.
Hôm qua Giang Thứ cao giọng vì cô ra mặt như vậy, đơn giản chỉ là muốn nói cho tất cả mọi người ở hiện trường biết cô là người của anh, người ngoài không động vào được, nếu như tùy tiện đổi lại trên người bất kỳ nghệ sĩ nữ nào trong giới, vậy nhất định là kiếp trước phải thành tâm khấn vái lắm, ở phần mộ tổ tiên khói xanh nghi ngút, hận không thể một giây kế tiếp lập tức tiêu tốn nghìn vàng mua bản thảo tạo nhiệt độ, chiếu cáo khắp thiên hạ.
Ông lăn lộn ở trong cái giới này nhiều năm như vậy, đã thấy qua muôn hình vạn trạng cái là gọi là thích mà vung tiền như nước, kết quả luôn là nhà gái ngu ngốc rơi vào trong cái tự mình cho là tình yêu khó mà tự thoát khỏi đau khổ tột cùng, mà kim chủ ba ba chơi chán rồi, kéo khóa kéo lên rời đi, ung dung đi tìm đồ chơi tiếp theo để cưng chiều.
Ôn Ngưng nán lại ở phim trường của ông hai tháng, ông có phán đoán của riêng mình đối với cô, đứa trẻ này đơn thuần ngoan ngoãn không có tâm cơ, là một cô gái nhỏ kiên trì nỗ lực, cũng không phải giống như những nghệ sĩ nhỏ khác thường thấy trong giới, tự ý đi đường tắt, một lòng bám lấy quyền lực trèo cao.
Ngày hôm qua phản ứng của cô ấy đối mặt với Giang Thứ, Lâm Khu đều nhìn thấy ở trong mắt.
Ôn Ngưng là kháng cự, tựa hồ như cô không muốn có một chút quan hệ nào với anh.
Người phụ nữ như vậy, không phải ông chưa từng gặp, trong tổ Thanh Lăng truyện cũng có một người, nữ chính Lương Tri cũng đã từng như vậy, đối mặt với tiên sinh nhà mình theo đuổi oanh oanh liệt liệt không chút dao động, quả thực là giày vò Phó tổng người ta rất nhiều năm, cũng may đến cuối cùng rốt cuộc cũng tu thành chính quả, nhưng tình huống như vậy suy cho cùng vẫn là số ít, cũng không phải tất cả mọi người đều giống như Lương Tri vậy, có vận may có thể gặp được anh thiếu gia có tiền chung tình lại thương người, phần lớn loại đàn ông có điều kiện này đều chơi đùa buông thả, sát gái cũng nhiều, nào có thể dễ dàng thắt cổ chết trên một thân cây.
Người đàn ông bên ngoài có thanh danh như Giang Thứ, tuy rằng chuyện ở phương diện đời sống tình cảm chưa từng có người dám đăng tin quá nhiều, ông ta cũng chưa từng nghe nói, nhưng thanh danh ở trên thương trường cũng không tốt lắm, thủ đoạn ngoan tuyệt làm việc không để lại một chút đường sống, có lẽ là một thương nhân thành công nhưng chắc chắn không phải là người tốt gì.
Ôn Ngưng là một đứa trẻ có khí tiết, nhưng thường thì người như vậy là kiểu khiến loại lưu manh lõi đời nhớ thương nhất, tuổi cô còn quá nhỏ lại đơn thuần, Giang Thứ thật sự muốn ra tay, bất kể cô có chống đỡ thế nào cũng chống không nổi, về sau anh ta lại muốn thay đổi lòng dạ, chịu thiệt chịu khổ cũng chỉ có mình cô ấy.
Lâm Khu nhìn bóng hình Giang Thứ rời đi, khẽ thở dài, kêu gọi mọi người đến ăn khuya.
Nhóm người này thấy Giang Thứ không ở đây, cũng từ từ bắt đầu ăn, lúc này mọi người có ngu xuẩn đi nữa cũng biết rõ trong lòng, ánh sáng này là hưởng từ Ôn Ngưng, còn lâu mới là Dư Tiêu Tiêu gì đó.
Nhân vật lớn tự mình đưa cơm đến đây, đãi ngộ này cũng không phải là loại yêu ma quỷ quái tùy tiện khác ở bên ngoài làm càn rải mấy cái bịa đặt mờ ám có thể so sánh.
Giang Thứ đến trước một căn trong dãy nhà, bị bỏ rơi ở ngoài cửa như trong dự đoán, anh cũng không giận, đứng trước cửa sổ nói cho cô biết tên món ăn.
Ôn Ngưng ngủ cả chiều, lúc này vừa tỉnh, nói không đói bụng là giả, trong bụng cũng kêu òng ọc, Giang Thứ lại ở ngoài cửa mặt dày mày dạn không chịu đi.
Sau đó anh nói: “Má Từ biết anh muốn qua đây, tốn mấy tiếng hầm canh, làm toàn là món em thích ăn thôi, má nói để anh mang đến đây, hy vọng em thích.”
Nói tới đây, Ôn Ngưng cũng không chống đỡ nổi nữa, lúc trước ở Ngự Kiền Loan, má Từ đối xử với cô rất tốt, nghĩ đến việc cô cũng không nhất thiết phải đối xử tệ bạc với dạ dày của bản thân mình, cô gái nhỏ từ trên giường xuống đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra một khe hở nhỏ, vương một tay ra.
Giang Thứ nén cười, giao đồ đến trên tay cô, nhưng vẫn nhịn không được thuận thế sờ soạng mu bàn tay mềm mại của cô một chút.
Ôn Ngưng: “Giang Thứ!”
“Được được được, không chạm.”
Cô cầm cặp lồng giữ nhiệt đến trước bàn, lúc mở từng ngăn ra cảm thấy có chút không đúng lắm.
Người đàn ông ngoài cửa sổ còn chưa đi, lười biếng mà dựa vào bên khung cửa sổ thương lượng với cô: “Không cho anh đi vào? Để anh vào một lát thôi có được không?”
Ôn Ngưng căn bản không nghe lời ma quỷ của anh, người đàn ông này từ trước đến giờ toàn làm càn, thả cửa cho anh vào không phải là dẫn sói vào nhà sao, nói không chừng cô vừa mới thay quần áo xong cũng không biết sẽ bị lột đến chỗ nào.
Hơn nữa người đàn ông này còn là một kẻ cắp chuyên nghiệp, tổng cộng cũng chưa từng tới chỗ cô mấy lần, trước một lần trộm chìa khóa, cướp gối, sau lại trộm đồ ngủ và mấy gấu bông cô từng ôm, tuy nói là sẵn sàng đổi cho cô đồ mới, nhưng cô cảm thấy không đơn giản như vậy.
Cô gái nhỏ vừa nghĩ vừa cầm đũa gắp một miếng đồ ăn. Vừa mới ăn đồ ăn vào trong miệng rốt cuộc cô cũng biết chỗ nào không đúng, nếu nói màu sắc món ăn này không giống với đồ má Từ làm trước đây còn chưa tính, mùi vị cũng kém hơn rất nhiều, má Từ mỗi năm đều xuống bếp, tay nghề rất thành thục, hiếm khi mắc sai lầm, nhưng hôm nay sườn xào chua ngọt trong miệng này thật sự quá nhiều đường, ngọt đến hết hồn.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Thứ, người đàn ông cong môi, vẻ mặt mong chờ khen ngợi.
Ôn Ngưng rất có khí phách nói với anh: “Giang tổng thật sự không được.”
Chân mày Giang Thứ khẽ nhếch: “Đừng nói đàn ông không được, anh được hay không, em còn không biết sao.”
Ôn Ngưng hiểu ý anh nói, khuôn mặt hơi nóng lên: “Tôi nói là tay nghề xuống bếp của anh không được! Quá ngọt!”
Ý cười của Giang Thứ càng sâu: “Vậy Ngưng Ngưng ý nói là phương diện khác của anh rất được? Cũng phải, hẳn là em đã lĩnh hội đầy đủ.”
Ôn Ngưng cũng sắp bị tên lưu manh lõi đời này làm cho tức chết: “Giang Thứ!”
“Không phải, anh tùy tiện nói chơi thôi.” Người đàn ông lập tức nói sang chuyện khác, “Nếm được hả? Đúng, là anh làm, anh theo học má Từ rất lâu, má ấy nói em thích ăn đồ ngọt chút nên anh đổ hơi nhiều đường? Làm sao có thể chứ? Để anh thử xem.”
Ôn Ngưng cũng thật sự tin trò quỷ của anh, anh nói không tin, cô còn thật sự gắp một miếng đưa tới cửa sổ: “Anh tự mình thử coi.” Tin hay không tùy thích!
Nào biết Giang Thứ một phát ngậm lấy đôi đũa đã dùng của cô, sau khi ăn xong miếng sườn ngọt ngấy người, còn không biết xấu hổ liếm liếm môi, vẻ mặt thỏa mãn: “Ừm, là ngọt, Ngưng Ngưng rất ngọt.”
Ôn Ngưng cau mày nhìn đôi đũa trong tay bị anh ăn qua, người đàn ông ngoài cửa sổ còn thấp giọng cười, cô gái nhỏ lập tức “ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.
***
Cảnh Ôn Ngưng quay dưới nước được sắp xếp vào ngày hôm sau.
Chỉ một đêm trôi qua, thái độ lúc trước đoàn phim đối xử với Dư Tiêu Tiêu, toàn bộ đều đổi lại trên người cô, lúc chuyên viên trang điểm make up cho cô, cũng không dám nói dăm ba câu hóng hớt, còn liên tục xin lỗi cô: “Lúc trước chúng tôi nói những chuyện kia của Giang tổng, đều là nói lung tung thôi, tin đồn thất thiệt, không có thật… Cô đừng để ý, Giang tổng đối với cô nhất định là nghiêm túc, không có người con gái khác.”
“Tôi đã nói mà, cá nhân tôi còn thích cô như vậy, Giang tổng lại không không phải không có mắt, đoàn phim chúng ta có cô, sao lại còn có thể nhìn trúng Dư Tiêu Tiêu kia…”
Ôn Ngưng: “...”
Ôn Ngưng trang điểm xong đến sau núi, đã không thấy cảnh nước nhân tạo xấu xí ngày hôm qua, thay thế vào đó chính là cảnh chìm khép kín với trình độ kỹ thuật tương đối cao, diễn viên đi từ lối đi phía dưới bên cạnh tiến vào, xung quanh trống trải, có thể chứa hơn mấy người, chỉ có phía trên ngực phủ một tầng nước, duỗi tay vừa sờ còn có thể