Chương 38:
Lần đầu tiên Ôn Ngưng gặp người đàn ông không biết xấu hổ như vậy, thân hình anh cao lớn, khí thế ép người, eo thon của cô gái thật sự là bị một tay anh nắm lấy, sợi dây lụa màu hồng nhạt bị anh kéo rớt, tùy ý ném một bên, nhiệt độ lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, trên miệng còn nói lời hư hỏng không đứng đắn như vậy!
Mặc dù là trước khi ly hôn, cô cũng chưa từng thấy tình huống như vậy.
Lúc đó cô vẫn luôn vững tâm hướng về phía anh, đối với anh luôn trăm vâng ngàn dạ, mặc dù làm chuyện khiến người khác xấu hổ xong cũng khá mệt, người đàn ông này làm càn, thể lực chết tiệt lại rất tốt, thường giày vò cô đến khi cô không có cách nào xuống được giường, cả người đau ê ẩm, nhưng mà chỉ có loại thời điểm như vậy cô mới có thể cảm thấy anh còn cần cô.
Cô không thể nào cảm nhận được tình yêu của anh trong cuộc sống thường ngày, lúc đó Giang Thứ không yêu cô, sự thân mật giữa hai người cần loại chuyện này đến chứng minh, bởi vậy cô trước khi ly hôn trước giờ đều thuận theo, chuyện anh thích cô đều ngoan ngoãn làm cùng anh.
Cho tới giờ Giang Thứ cũng không phải ép buộc, bởi vì biết cô vẫn sẽ nghe lời, luôn luôn, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay hoặc là một ánh mắt, hay là cũng chẳng cần phải làm gì cả, những chuyện đó đều có thể nước chảy thành sông.
Sau khi ly hôn, cô nản lòng thoái chí, đã biết phản kháng và tránh hiềm nghi, anh ba phen bốn bận quấn lấy bên cạnh cô, lần nào cũng giống như là phát điên.
Do dù là đêm đó ở ngoài căn phòng cũ thừa dịp trốn vào, người đàn ông ôm cô ở huyền quan bất chấp hôn cô, hay là ôm cô đi trước mắt bao nhiêu người như bây giờ, lưu manh kéo đai lụa bên hông cô xuống bắt cô phải gọi ca ca, tất cả tất cả đều rất dễ dàng.
Giống như chỉ cần anh muốn, Ôn Ngưng liền không thể cự tuyệt.
Lực khống chế của Giang Thứ rất mạnh, cô bị gò bó dưới người anh, chỉ có thể yên lặng cảm nhận bàn tay nóng bỏng to lớn của anh tùy ý xâm lược, anh nói xong rồi hôn lên tai cô, để lại dấu vết của anh trên chiếc cổ trắng mềm của cô, hơi thở tham lam dường như cắn nuốt hết lý trí của anh, vốn dĩ chỉ định đùa cô một chút lại không ngờ rằng cô gái nhỏ quá mức quyến rũ.
Ôn Ngưng sợ hãi thúc thúc anh, người đàn ông không hề nhúc nhích một chút nào, anh cũng không thèm quản ngoài cửa sổ có người hay không, nụ hôn chiếm hữu từng chút từng chút dừng ở đuôi lông mày, cô nhắm chặt hai mắt.
Cuối cùng anh nếm được một chút hơi mằn mặn, hai tay cô gái nhỏ bụm mặt, thút thít khóc.
Anh hơi thả lỏng lực một chút, tim đập hẫng một nhịp, người đàn ông từ trước đến nay luôn bày mưu tính kế bỗng nhiên không biết phải làm sao.
"Giang Thứ đồ khốn kiếp..." Cô khẽ nức nở, méo miệng tủi thân lên án.
Đã không cần cô lại còn muốn quay lại trêu chọc cô.
Người đàn ông biết mình đã dọa cô, vội vuốt ve những sợi tóc hơi loạn trên trán cô, mềm giọng dỗ: "Được rồi, được rồi, anh là đồ khốn kiếp, Ngưng Ngưng đừng khóc được không?"
Từ trước giờ mặc dù cô có uất ức nữa nhưng chưa từng khóc trước mặt anh, mặc dù buổi tối hôm ly hôn đó cô cũng cứng cỏi chịu đựng, ở trong đình mới tránh đi khóc một mình.
"Tôi không muốn cầu xin giúp Dư Tiêu Tiêu, anh còn hôn bậy....!" Cô cũng không biết bản thân mình bị sao, vừa uất ức lại vừa sợ hãi nói không lựa lời.
Giang Thứ dịu dàng lau những giọt nước mắt đang chảy xuống gò má cô, cũng không biết phải dỗ thế nào: "Không hôn bậy, anh hôn thật sự, rất nghiêm túc."
Hốc mắt Ôn Ngưng lại đỏ hồng, nghe lời này xong lại hung hăng trừng mắt lườm anh một cái.
Giang Thứ vội vàng vuốt phẳng cái yếm bị anh vén gần nửa xuống: "Được rồi, được rồi, không chạm lung tung cũng không hôn bậy nữa được không? Rất xin lỗi, là anh không có tiền đồ, thật sự không nhịn được..."
Giang Thứ nói xong, bàn tay to lại nhặt lên đai lụa đang để ở bên cạnh, kiên nhẫn lấy lòng sửa sang lại váy mỏng hỗn loạn của cô, hai tay duỗi đai lụa ra, lướt qua hông cô, vụng về thắt một chiếc nơ con bướm trang trí giống như trước: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi thật sự anh chỉ muốn đùa em chút thôi, nhưng mà lâu lắm rồi không đến gần em... anh rất nhớ em."
Trong không khí bỗng nhiên im lặng một hồi.
"Anh rất nhớ em." Lời này nói ra từ miệng người thượng đẳng như Giang Thứ, không hiểu sao Ôn Ngưng cảm thấy không được tự nhiên.
Từ trước đến giờ chỉ có chuyện cô nhớ anh, công việc của anh bận rộn, thông thường mỗi lần bay đi nước ngoài là gần nửa tháng, thường xuyên không về nhà, trên bàn cơm không có anh, ban đêm cũng chẳng có, thỉnh thoảng cô cố lấy can đảm gọi cho anh một cuộc điện thoại, phần lớn là không gọi được, mặc dù là gọi được cũng hơn nửa là không tìm được người.
"Thật xin lỗi, Giang tổng còn đang họp." Những lời này không biết cô đã nghe biết bao nhiêu lần, sau đó dần dần cũng không dám tìm anh nữa, dù sao anh mãi mãi bận bịu còn cô thì mãi nhớ đến anh.
Thì ra cũng có lúc anh sẽ nhớ nhung sao?
Ôn Ngưng không muốn nghĩ sâu xa, đối với Giang Thứ, trước đây cô yêu, sau này lại không dám yêu, ở giữa có rất nhiều nhân tố chen lẫn, cô đã từng suy nghĩ cặn kẽ, nhưng mà cô không hận Giang Thứ, cũng không ghét anh, người cô đã thích sâu sắc hơn mười năm như vậy làm sao nói hận là hận được chứ.
Anh không nhớ rõ cô, cô cũng không thể trách móc nặng lời, trước đây chẳng qua là hứa hẹn của hai đứa con nít, cũng không tính được, nếu bỏ đi chuyện thời thơ ấu, nhìn lại tất cả, đối với anh mà nói cô chính là người phụ nữ cưỡng ép thay đổi cuộc sống của anh, có lẽ vốn dĩ anh có thể ở cùng với người mình thích nhưng bởi vì cô gả cho anh nên tất cả đều bắt đầu thay đổi.
Thái độ của anh đối với cô, cô có thể hiểu cũng có thể thản nhiên đón nhận, bởi vậy cô lựa chọn ly hôn và thành toàn cho anh.
Nhưng mà sau khi ly hôn lâu như vậy, anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, thời gian hai người gặp mặt và ở chung thậm chí còn nhiều hơn so với trước khi ly hôn không ít, một người bận rộn như anh cả ngày rút ra thời gian rảnh đi đến núi rừng hoang vu này tìm cô, thỉnh thoảng lúc cô bình tĩnh lại, Ôn Ngưng cùng đã từng nghĩ đến, không phải là anh thật sự có ý định nghiêm túc chứ, có chút thích cô như vậy.
Nhưng mà mặc dù anh thật sự có thích cô nhưng từ đầu đến cuối cũng có thể chỉ do tính tình của anh mà thôi, đối với anh mà nói, không có thứ anh muốn mà không chiếm được.
Địa vị hai người cách xa nhau, lúc này cô chẳng qua chỉ là một người trong suốt đóng vài vai diễn nhỏ kiếm ăn trong giới giải trí, cô cũng đã từng nghĩ, có phải có một ngày cô cũng có thể giống các anh chị đứng ở chỗ cao nhất hay không, nhận được vinh dự cao nhất đối với một diễn viên, trở thành đối tượng vạn người nhìn vào, vạn người theo đuổi, cô sẽ có sức sánh vai với anh, xứng đôi với anh.
Nhưng hôm nay, sau khi cô chính mắt nhìn thấy địa vị và thủ đoạn của anh mới bỗng nhiên hiểu được, bất kể tương lai cô có may mắn đi đến độ cao nào, đối với anh mà nói cũng chỉ là hạt vừng nhỏ anh có thể dễ dàng vân vê nhào nặn.
Nhiều đạo diễn, nhà sản xuất không ai bì nổi, bình thường hô mưa gọi gió trong giới khi gặp gỡ anh lập tức đều thành