Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 38


trước sau


 
Chương 38:
 
Lần đầu tiên Ôn Ngưng gặp người đàn ông không biết xấu hổ như vậy, thân hình anh cao lớn, khí thế ép người, eo thon của cô gái thật sự là bị một tay anh nắm lấy, sợi dây lụa màu hồng nhạt bị anh kéo rớt, tùy ý ném một bên, nhiệt độ lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, trên miệng còn nói lời hư hỏng không đứng đắn như vậy!
 

Mặc dù là trước khi ly hôn, cô cũng chưa từng thấy tình huống như vậy.
 
Lúc đó cô vẫn luôn vững tâm hướng về phía anh, đối với anh luôn trăm vâng ngàn dạ, mặc dù làm chuyện khiến người khác xấu hổ xong cũng khá mệt, người đàn ông này làm càn, thể lực chết tiệt lại rất tốt, thường giày vò cô đến khi cô không có cách nào xuống được giường, cả người đau ê ẩm, nhưng mà chỉ có loại thời điểm như vậy cô mới có thể cảm thấy anh còn cần cô.
 
Cô không thể nào cảm nhận được tình yêu của anh trong cuộc sống thường ngày, lúc đó Giang Thứ không yêu cô, sự thân mật giữa hai người cần loại chuyện này đến chứng minh, bởi vậy cô trước khi ly hôn trước giờ đều thuận theo, chuyện anh thích cô đều ngoan ngoãn làm cùng anh.
 
Cho tới giờ Giang Thứ cũng không phải ép buộc, bởi vì biết cô vẫn sẽ nghe lời, luôn luôn, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay hoặc là một ánh mắt, hay là cũng chẳng cần phải làm gì cả, những chuyện đó đều có thể nước chảy thành sông.
 
Sau khi ly hôn, cô nản lòng thoái chí, đã biết phản kháng và tránh hiềm nghi, anh ba phen bốn bận quấn lấy bên cạnh cô, lần nào cũng giống như là phát điên.
 
Do dù là đêm đó ở ngoài căn phòng cũ thừa dịp trốn vào, người đàn ông ôm cô ở huyền quan bất chấp hôn cô, hay là ôm cô đi trước mắt bao nhiêu người như bây giờ, lưu manh kéo đai lụa bên hông cô xuống bắt cô phải gọi ca ca, tất cả tất cả đều rất dễ dàng.
 
Giống như chỉ cần anh muốn, Ôn Ngưng liền không thể cự tuyệt.
 
Lực khống chế của Giang Thứ rất mạnh, cô bị gò bó dưới người anh, chỉ có thể yên lặng cảm nhận bàn tay nóng bỏng to lớn của anh tùy ý xâm lược, anh nói xong rồi hôn lên tai cô, để lại dấu vết của anh trên chiếc cổ trắng mềm của cô, hơi thở tham lam dường như cắn nuốt hết lý trí của anh, vốn dĩ chỉ định đùa cô một chút lại không ngờ rằng cô gái nhỏ quá mức quyến rũ.

 
Ôn Ngưng sợ hãi thúc thúc anh, người đàn ông không hề nhúc nhích một chút nào, anh cũng không thèm quản ngoài cửa sổ có người hay không, nụ hôn chiếm hữu từng chút từng chút dừng ở đuôi lông mày, cô nhắm chặt hai mắt.
 
Cuối cùng anh nếm được một chút hơi mằn mặn, hai tay cô gái nhỏ bụm mặt, thút thít khóc.
 
Anh hơi thả lỏng lực một chút, tim đập hẫng một nhịp, người đàn ông từ trước đến nay luôn bày mưu tính kế bỗng nhiên không biết phải làm sao.
 
"Giang Thứ đồ khốn kiếp..." Cô khẽ nức nở, méo miệng tủi thân lên án.
 
Đã không cần cô lại còn muốn quay lại trêu chọc cô.
 
Người đàn ông biết mình đã dọa cô, vội vuốt ve những sợi tóc hơi loạn trên trán cô, mềm giọng dỗ: "Được rồi, được rồi, anh là đồ khốn kiếp, Ngưng Ngưng đừng khóc được không?"
 
Từ trước giờ mặc dù cô có uất ức nữa nhưng chưa từng khóc trước mặt anh, mặc dù buổi tối hôm ly hôn đó cô cũng cứng cỏi chịu đựng, ở trong đình mới tránh đi khóc một mình.
 
"Tôi không muốn cầu xin giúp Dư Tiêu Tiêu, anh còn hôn bậy....!" Cô cũng không biết bản thân mình bị sao, vừa uất ức lại vừa sợ hãi nói không lựa lời.
 
Giang Thứ dịu dàng lau những giọt nước mắt đang chảy xuống gò má cô, cũng không biết phải dỗ thế nào: "Không hôn bậy, anh hôn thật sự, rất nghiêm túc."
 
Hốc mắt Ôn Ngưng lại đỏ hồng, nghe lời này xong lại hung hăng trừng mắt lườm anh một cái.
 
Giang Thứ vội vàng vuốt phẳng cái yếm bị anh vén gần nửa xuống: "Được rồi, được rồi, không chạm lung tung cũng không hôn bậy nữa được không? Rất xin lỗi, là anh không có tiền đồ, thật sự không nhịn được..."
 
Giang Thứ nói xong, bàn tay to lại nhặt lên đai lụa đang để ở bên cạnh, kiên nhẫn lấy lòng sửa sang lại váy mỏng hỗn loạn của cô, hai tay duỗi đai lụa ra, lướt qua hông cô, vụng về thắt một chiếc nơ con bướm trang trí giống như trước: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi thật sự anh chỉ muốn đùa em chút thôi, nhưng mà lâu lắm rồi không đến gần em... anh rất nhớ em."
 
Trong không khí bỗng nhiên im lặng một hồi.
 
"Anh rất nhớ em." Lời này nói ra từ miệng người thượng đẳng như Giang Thứ, không hiểu sao Ôn Ngưng cảm thấy không được tự nhiên.
 
Từ trước đến giờ chỉ có chuyện cô nhớ anh, công việc của anh bận rộn, thông thường mỗi lần bay đi nước ngoài là gần nửa tháng, thường xuyên không về nhà, trên bàn cơm không có anh, ban đêm cũng chẳng có, thỉnh thoảng cô cố lấy can đảm gọi cho anh một cuộc điện thoại, phần lớn là không gọi được, mặc dù là gọi được cũng hơn nửa là không tìm được người.
 
"Thật xin lỗi, Giang tổng còn đang họp." Những lời này không biết cô đã nghe biết bao nhiêu lần, sau đó dần dần cũng không dám tìm anh nữa, dù sao anh mãi mãi bận bịu còn cô thì mãi nhớ đến anh.
 
Thì ra cũng có lúc anh sẽ nhớ nhung sao?
 
Ôn Ngưng không muốn nghĩ sâu xa, đối với Giang Thứ, trước đây cô yêu, sau này lại không dám yêu, ở giữa có rất nhiều nhân tố chen lẫn, cô đã từng suy nghĩ cặn kẽ, nhưng mà cô không hận Giang Thứ, cũng không ghét anh, người cô đã thích sâu sắc hơn mười năm như vậy làm sao nói hận là hận được chứ.
 
Anh không nhớ rõ cô, cô cũng không thể trách móc nặng lời, trước đây chẳng qua là hứa hẹn của hai đứa con nít, cũng không tính được, nếu bỏ đi chuyện thời thơ ấu, nhìn lại tất cả, đối với anh mà nói cô chính là người phụ nữ cưỡng ép thay đổi cuộc sống của anh, có lẽ vốn dĩ anh có thể ở cùng với người mình thích nhưng bởi vì cô gả cho anh nên tất cả đều bắt đầu thay đổi.
 
Thái độ của anh đối với cô, cô có thể hiểu cũng có thể thản nhiên đón nhận, bởi vậy cô lựa chọn ly hôn và thành toàn cho anh.
 
Nhưng mà sau khi ly hôn lâu như vậy, anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, thời gian hai người gặp mặt và ở chung thậm chí còn nhiều hơn so với trước khi ly hôn không ít, một người bận rộn như anh cả ngày rút ra thời gian rảnh đi đến núi rừng hoang vu này tìm cô, thỉnh thoảng lúc cô bình tĩnh lại, Ôn Ngưng cùng đã từng nghĩ đến, không phải là anh thật sự có ý định nghiêm túc chứ, có chút thích cô như vậy.
 
Nhưng mà mặc dù anh thật sự có thích cô nhưng từ đầu đến cuối cũng có thể chỉ do tính tình của anh mà thôi, đối với anh mà nói, không có thứ anh muốn mà không chiếm được.
 
Địa vị hai người cách xa nhau, lúc này cô chẳng qua chỉ là một người trong suốt đóng vài vai diễn nhỏ kiếm ăn trong giới giải trí, cô cũng đã từng nghĩ, có phải có một ngày cô cũng có thể giống các anh chị đứng ở chỗ cao nhất hay không, nhận được vinh dự cao nhất đối với một diễn viên, trở thành đối tượng vạn người nhìn vào, vạn người theo đuổi, cô sẽ có sức sánh vai với anh, xứng đôi với anh.
 
Nhưng hôm nay, sau khi cô chính mắt nhìn thấy địa vị và thủ đoạn của anh mới bỗng nhiên hiểu được, bất kể tương lai cô có may mắn đi đến độ cao nào, đối với anh mà nói cũng chỉ là hạt vừng nhỏ anh có thể dễ dàng vân vê nhào nặn.
 
Nhiều đạo diễn, nhà sản xuất không ai bì nổi, bình thường hô mưa gọi gió trong giới khi gặp gỡ anh lập tức đều thành

thật cúi đầu, cố ý nịnh nọt, mặc kệ trước mặt ai anh đều nói một không hai.
 
Dư Tiêu Tiêu chỉ là tùy tiện dính một chút với tên tuổi của anh đã có thể cậy thế hô mưa gọi gió lăn lộn ở đoàn làm phim, không coi ai ra gì, nhưng mà chỉ cần anh hơi tỏ thái độ ám chỉ một câu sẽ có người ngầm hiểu giúp anh làm tốt những chuyện nên làm. Dưới thời tiết lạnh lẽo âm độ, một ngôi sao nữ ngày thường trước mặt fan được tất cả mọi người tán dương liền bị ném vào trong nước lạnh băng như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần để mặc cho anh trút hết bất mãn của mình.
 
Ôn Ngưng cảm thấy hơi sợ hãi, hôm nay là Dư Tiêu Tiêu, một ngày nào đó sẽ đến lượt cô, thậm chí còn hơn Dư Tiêu Tiêu nữa, cô không có gì có thể dựa vào, đã từng bị anh vứt bỏ hai lần từ lâu, bây giờ anh nổi hứng nhất thời quay lại tìm cô, nhưng khó bảo đảm một ngày nào đó sau này anh sẽ ngán, sẽ chán hoặc cô lại chọc anh không vui, đến lúc đó anh không cần cô nữa, cô vẫn chẳng có chút năng lực nào để ngăn cản, chỉ có thể nhận mệnh ra đi giống như lúc trước.
 
Sau này lại mất đi sẽ càng thêm đau khổ hơn nhiều so với nhận được.
 
Cô đã may mắn được cảm nhận tư vị như vậy, người cô thầm thích không nhớ rõ cô suốt mười hai năm, cô tỉnh giấc mộng suốt mười hai năm, ngày hôm ly hôn đó, lần đầu tiên cô biết hít thở vậy mà cũng có thể đau như vậy.
 
Mà hiện giờ, cô không dám nếm thử một lần nữa, cô không biết rốt cuộc vì sao Giang Thứ lại quay lại tìm cô, cô chỉ biết bản thân mình rất sợ, anh càng điên cuồng cô càng sợ hãi.
 
Cô gái nhỏ run sợ một lúc lâu, suy nghĩ trong đầu hơi hỗn loạn, cô cụp mắt nhìn đai lụa anh thắt mất một lúc lâu mới xong, hiếm khi tùy hứng kéo ra một cái ném về trên giường: "Anh thắt xấu chết mất... Anh cố ý đến bắt nạt tôi."
 
Giang Thứ dung túng nâng khóe môi cười cười: "Bây giờ sao anh dám bắt nạt tiểu tổ tông em chứ, anh không nỡ đâu."
 
Ôn Ngưng ngoảnh đầu đi: "Anh đi ra ngoài."
 
Giang Thứ bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, đứng dậy, bàn tay lớn tìm đến đỉnh đầu cô theo thói quen, cô gái nhỏ hơi né tránh, giận dỗi chui vào trong chăn, kéo chăn lên, bướng bỉnh quay mông lại về phía anh.
 
Người đàn ông cưng chiều nhìn chăm chú vài lượt, sau đó cười cười: "Chê anh thắt xấu, về sau anh sẽ học cho tốt, sẽ có thể thắt đẹp."
 
Giang Thứ dừng một chút, còn nói: "Anh biết em chê tính tình anh tệ, không quan tâm em, không cần em, nhưng mà những thứ này sau này anh có thể sửa, em thích kiểu gì anh sẽ đổi thành kiểu đó có được không, hửm? Nói chút đi bảo bối."
 
Ôn Ngưng vẫn không nói tiếng nào, Giang Thứ cong môi một cái, theo cô vậy: "Anh ra ngoài trước đây, đã nói xong với đạo diễn của em rồi, hôm nay không cần phải quay tiếp, ngủ một giấc thật ngon, khóc giống như con mèo mướp nhỏ ấy." Rất chọc người.
 
**
 
Lúc Vương Thanh đi vào, Giang Thứ đã đi được nửa tiếng rồi.
 
Cô thật cẩn thận mở cửa bước vào, kết quả lọt vào tầm mắt là một đống hỗn loạn bên trong.
 
Ôn Ngưng khiêu gợi chui đầu trong chăn, dây lụa màu hồng vốn dĩ ở bên hông cô lại ngổn ngang ném trên góc giường.
 
Kiểu tóc được làm tốt của cô gái nhỏ lộn xộn, trên mặt còn nước mắt tội nghiệp, là ai cũng sẽ hoài nghi đã xảy ra chuyện gì.
 
Ôn Ngưng thấy Vương Thanh bước vào, vội ngồi dậy, giọng nói còn hơi nhừa nhựa: "Đạo diễn bảo chị đến nói em đi quay phim à? Chị chờ một lát, em sửa soạn một chút là xong rồi."
 
"Đừng đừng đừng, em cứ ngồi đi." Giang Thứ cũng đã lên tiếng, bây giờ ai có gan bảo cô quay phim chứ.
 
Vương Thanh nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
 
Ôn Ngưng mím môi, vẻ mặt hơi xấu hổ.
 
"Ấy, em bị hôn nha?" Cô đã nhìn thấy một quả dâu tây rất rõ ở chỗ cổ của Ngưng Ngưng, vô cùng bá đạo.
 
Ôn Ngưng xấu hổ không có lý do: "Thanh Thanh!"
 
Vương Thanh cười cười: "Sao nào? Được Giang tổng coi trọng nói năng cũng hùng hồn như vậy."
 
Hàng mi xinh xắn của Ôn Ngưng nhíu lại: "Thanh Thanh..."
 
"Được rồi, được rồi, không chọc em nữa, vừa rồi chị ra ngoài vây xem Dư Tiêu Tiêu một chút, em cũng đừng mềm lòng, dựa vào đâu phải cứu cô ta chứ."
 
"Chẳng qua cũng phải nói lại, Ngưng Ngưng, em cũng thật lợi hại, Giang tổng vừa mới đến vài lần thôi đã coi trong em rồi."
 
"..."
 
Ôn Ngưng hơi bất đắc dĩ: "Trước đó bọn em đã biết nhau rồi, anh ấy là chồng trước của em..."
 
Rõ ràng Vương Thanh thoáng giật mình: "Mẹ nó, chồng trước, sao em không nói sớm!"
 
"?" Ôn Ngưng nháy mắt mấy cái, "Em nói rồi nha, lúc ấy chị còn nói với em Ngô Ngạn Tổ và Bành Vu Yến đều là chồng trước của chị đó."
 
"Không đúng, không đúng." Vương Thanh khoát tay, "Ngô Ngạn Tổ là chồng trước, Bành Vu Yến là hiện tại ---"
 
Bỗng nhiên Vương Thanh hơi khựng lại: "Trời ạ, thì ra hôm đó không phải em nói đùa à?? Vậy mà thật sự là chồng trước hả??"
 
Có chết Vương Thanh cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân mình tiếp nhận cô bé có tính cách ngoan cố đến bùng nổ này, vậy mà lại có thể là vợ trước của Thái tử gia Hàn Thành, thật là mẹ nó Thái tử phi đó, vậy mà cô lại gặp được Thái tử phi sống đó!
 
Đôi mắt Vương Thanh sáng rực, lại bắt đầu buồn bực: "Nếu là chồng trước, anh ta còn đến tìm em làm gì? Chẳng lẽ nào--- sẽ không phải là đến tìm em phục hôn chứ?"
 
Lông mi Ôn Ngưng run rẩy: "Sao em biết được, chị muốn biết thì tự đi hỏi anh ta đi."
 
"Chị làm gì có can đảm đó chứ." Vương Thanh liếm liếm môi, vẻ mặt hóng hớt: " Ngưng à, sẽ không phải là em đề nghị ly hôn chứ?"
 
Ôn Ngưng nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
 
Mẹ nó, tuyệt, lợi hại.
 
"Vậy thì việc này có thể dễ làm rồi."
 
Ôn Ngưng ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Sao thế?"
 
"Chẳng bao lâu nữa gameshow đầu tiên của em quay trước đó sẽ phát sóng, đến lúc đó chắc chắn sẽ tạo nên làn sóng chú ý, nhiệt độ của em và đoàn phim của chúng ta chắc chắn sẽ nâng cao lên, hôm nay ở phim trường xảy ra chuyện này, khó đảm bảo đến lúc nổi tiếng sẽ không bị người có lòng đào ra bôi đen, chúng ta phải cẩn thận một chút, em có thể nói vài câu với Giang tổng một chút, chỉ cần anh ấy nói một cái, chắc chắn không có ai dám đồn đại về chuyện này!"
 
Ôn Ngưng: ...
 
Chuyện này rất dễ làm sao??

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện