Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 43


trước sau


 
Chương 43
 
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngưng trở nên trắng bệch, vội vàng lấy di động từ trong tay Vương Thanh, đôi tay không nhịn được run rẩy, giọng nói cũng hơi phát run: “Thím?”
 

“Ai da, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại rồi, nhìn cái vẻ cao quý của cô đi, thím tìm cô còn phải thông qua trợ lý gì đó?” Giọng nói của người phụ nữ đầu kia điện thoại âm dương quái khí*, “Sao có tiền mà chưa thấy cô đưa ông cô vào trong thành chữa trị thế? Chỉ biết liên lụy chúng tôi, khi còn nhỏ nhặt cô về cho ăn cho ở, bây giờ trưởng thành có thể kiếm tiền rồi, ngược lại đi được rất xa đấy, quẳng cục diện rối rắm này cho chúng tôi.”
 
*Diễn tả thái độ kỳ quặc, lời nói lạnh lùng.
 
Nhất định phải nói thì Ôn Ngưng và ông nội cùng người nhà này không có một chút quan hệ huyết thống nào, ngoại trừ lúc trước ông nội nhặt cô từ bệnh viện về, nuôi ở ngoài đến năm tuổi, còn lại toàn dựa vào cô tự lập kiếm sống, có thể sống và lớn đến chừng này cũng được coi là kỳ tích.
 
Người một nhà chú thím mới là con cháu danh chính ngôn thuận của ông nội, theo lý thuyết vốn nên do bọn họ chăm sóc.
 
Nhưng mà Ôn Ngưng không phải đứa trẻ vong ơn phụ nghĩa, cho dù chỉ nuôi cô đến năm tuổi, ân tình của ông nội cô cũng mãi mãi không quên.
 
Lục trước chú thím lén lút qua mặt cô, đòi 50 vạn từ bên kia của Giang Thứ, là cô vẫn luôn không nói, sau này toàn bộ tiền chữa bệnh của ông nội đều do cô tích góp từng đồng gánh vác, bất luận là đã từng làm như phát tờ rơi, làm nhân viên quét dọn, hay là sau này với giới giải trí diễn vai quần chúng chạy thông cáo, chỉ cần cầm được tiền, cô luôn để một phần trả nợ, một phần gửi cho ông nội, bản thân chỉ giữ lại chút ấm no.
 
Ôn Ngưng siết chặt lòng bàn tay, trái tim đập cực nhanh. Giờ phút này cô không rảnh so đo sự đúng sai trong lời nói của thím, chỉ nhớ câu nói vừa rồi của đối phương “Ông nội cô cũng sắp chết rồi.”
 
Trong giọng nói của cô gái nhỏ cũng mang theo cảm xúc nghẹn ngào không kìm nén được: “Thím, rốt cuộc ông nội xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải nói đồng ý uống thuốc rồi sao?”

 
Giọng điệu thím như việc không liên quan đến mình, không có một chút hoảng loạn: “Chút tiền kia của cô có thể mua đủ thuốc men sao, sớm đã hết rồi, không có tiền còn muốn uống thuốc chữa bệnh… Có vài người là sói mắt trắng, nuôi từ nhỏ đến lớn cũng thành không quen biết, có tiền rồi không biết gửi về nhà, còn học người trong thành tìm trợ lý gì đó, đáng thương cho ông nội cô ta một mình lẻ loi nằm ở trên giường, đoán chừng trước khi đi cũng không thấy được cô cháu lớn chính tay mình nuôi nấng rồi.”
 
Thím lẩm bẩm, giống như đang nói với người bên cạnh: “Lúc trước nên đưa cô ta đi, ăn không trả tiền cơm chúng ta nhiều năm như vậy, bây giờ có tiền thì hay rồi, nghe cuộc điện thoại cũng khó như vậy…”
 
Ôn Ngưng biết chuyện này nói trong điện thoại sẽ không rõ, trong lòng cô lo sợ bất an, muốn lập tức trở về bên cạnh ông nội.
 
Cảnh quay tiếp theo của cô sắp bắt đầu, thái độ phó đạo diễn cực kỳ hữu hảo tự mình qua đây bảo Ôn Ngưng chuẩn bị bắt đầu quay, cô gái nhỏ hiển nhiên có chút luống cuống, giờ phút này cô nhớ tới ông nội, trạng thái tương đối không tốt, nhưng lại lo lắng chậm trễ tiến độ, không dám đưa ra lời xin nghỉ.
 
Kỳ thật sau khi lúc trước Giang Thứ tới thể hiện trước mặt tất cả mọi người đoàn làm phim một lượt như vậy, trong đoàn làm phim cô hiên ngang đi, cũng không ai dám dị nghị, nhưng cô chưa bao giờ ỷ vào thân phận Giang Thứ mà sử dụng đặc quyền gì, thái độ đối với mọi người khiêm tốn lễ phép trước sau như một, nghe lời dễ dàng dạy bảo, giờ phút này đối với ánh mắt của phó đạo diễn, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, luôn do dự mãi, vẫn không nhịn được mở miệng: “Phó đạo diễn, cháu có việc gấp, có thể cần phải rời khỏi đoàn làm phim mấy ngày, có thể xin chú nghỉ không, cháu --”
 
Giọng điệu và thái độ này của Ôn Ngưng dọa phó đạo diễn sợ đến sang chấn, đùa gì thế, đây chính là người phụ nữ của Giang tổng, lúc trước Giang tổng dùng thái độ như bảo bối quý giá đối xử với cô ấy, ông ta có thể không đáp ứng sao? Hôm nay còn muốn sống ở Hàn Thành nữa không?
 
Phó đạo diễn lập tức đáp “Được”.
 
“Cháu nhanh đi đi, đừng để làm chậm trễ việc gấp, đoàn phim bên này chú nói chuyện với đạo diễn một tiếng là được, trước tiên đẩy kế hoạch quay phim phía sau lên trước.”
 
Sau khi Ôn Ngưng cảm kích nói cảm ơn, vội chạy về dãy nhà nghỉ đổi trang phục diễn.
 
Vương Thanh vốn định ở lại xem nghệ sĩ bị đẩy lịch trình là ai, ngộ nhỡ thành gây phiền phức cho người ta, cô ấy cũng có thể thay Ôn Ngưng gánh vác, dù sao nước sâu ở trong cái giới này, ngoài mặt không thể đắc tội quá nhiều người.
 
Nào biết phó đại diễn gọi một cuộc điện thoại đến người đại diện của Dư Tiêu Tiêu bên kia: “Bảo Dư Tiêu Tiêu lập tức đến đoàn phim.”
 
“Cái gì, đang chạy thông cáo show giải trí? Mấy người là nghệ sĩ chạy show hay là diễn viên? Lúc trước khi chúng ta ký hợp đồng giấy trắng mực đen đã biết ổn thỏa, diễn viên phối hợp tất cả mọi kế hoạch điều động, không được chậm trễ quá trình quay phim, buổi chiều bay cũng phải bay về lại cho tôi, vốn dĩ không cho phép ra khỏi đoàn làm phim… Lúc trước châm trước cho mấy lần, thật đúng là coi đoàn phim là chợ bán thức ăn hả, nói đến là đến nói đi là đi? Buổi chiều không đến thì nhân vật này tôi thấy cô cũng đừng tiếp tục diễn nữa, vốn kỹ năng diễn xuất đã quá sức rồi, sĩ diện với ai cơ chứ…”
 
Vương Thanh bên cạnh nghe rõ ràng: “...” Này là tiêu chuẩn kép, hay là phó đạo diễn đùa đến vui vẻ rồi đây.
 
***
 
Thôn Ngọc Tuyền bây giờ không tính là phát triển như trước, đường núi mười tám ngã rẽ, lúc trước khi xe của Giang Thứ chở Ôn Ngưng rời đi mất hơn bốn giờ mới ra ngoài, bây giờ cô tự mình đi xe khách trở về, trên đường dừng rồi lại dừng, vòng vèo mấy thôn, cuối cùng lúc đến cửa thôn sắc trời đã dần tối muộn.
 
Ôn Ngưng đi rất gấp, khi đổi trang phục diễn tiện tay cầm một bộ sản phẩm quý mới nhãn hiệu đưa tới đã được chỉnh sửa xong mà Vương Thanh vừa mang mặc lên người, mang theo ví tiền chìa khóa vội vàng chạy tới bến xe.
 
Giờ phút này tới cửa thôn, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía cô đều có chút không thích hợp.
 
Không ít hàng xóm đã từng nhìn cô lớn lên đều nhỏ giọng bàn tán: “Cô gái trong thành phố sao lại chạy đến nông thôn nhỏ bé của chúng ta vậy?”
 
“Con cái nhà ai?”
 
“Không biết nữa, thông chúng ta có người giàu có như vậy sao, tôi nghe con gái nhà tôi nói, nhãn mác bộ quần áo này ở chỗ nhỏ chúng ta không mua được, một bộ hết mấy vạn, đủ cả nhà chúng ta ăn trong mấy năm.”
 
“Cùng đi qua nhìn một cái?”
 
“Đi đi đi.”
 
Trở về quê nhà, mỗi lần về tối không còn việc đồng áng bận rộn nữa, chỉ còn lại tám chuyện bát quái, giờ phút này có cơ hội tốt như vậy, đổi thành ai cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tham gia góp vui.
 
Ôn Ngưng nóng lòng như lửa đốt không để ý, sau lưng không ít người cùng nhau đi theo cô đến trước cửa nhà ông nội.
 
Có nhiều người nhìn qua, phản ứng lại nói: “Ai da, là Ngưng Ngưng nhà họ Ôn nhặt về!”
 
“Sao đi đến thành phố một lần thôi mà biến thành có tiền như vậy nhỉ…”
 
Có người thương xót nói: “Bao nuôi đấy, tôi nghe anh trai đến thành phố nói rằng, người trong thành phố thích như vậy, Ngưng Ngưng nhà họ Ôn trông trắng nõn sạch sẽ, đương nhiên nhiều người thích.”
 
“Tôi nghe nói lúc trước khi cô ta đi, chính là được một chiếc xe sang trọng chở đấy, chiếc xe đó có thể mua được mấy thôn chúng ta luôn.”
 
“Vậy cặp vợ chồng nhà họ Ôn sắp gặp nạn rồi, Ngưng Ngưng khi còn nhỏ chịu bao nhiêu trận đòn… Con gái nhà bọn họ trước đây ăn mặc tốt hơn Ngưng Ngưng, từ nhỏ Ngưng Ngưng đều nhặt đồ thừa của cô ta, cô nhìn bây giờ xem, hôm trước ở cổng chợ trong thôn tôi còn nhìn thấy con gái nhà họ, trên người mặc áo T-shirt giống y hệt tôi, đều là hàng có thể tùy tiện mua ở ven đường, chừng 20 tệ, không so nổi với đồ trên người Ngưng Ngưng, một trời một vực.”
 
“Ài, đều là số mệnh, ai bảo con gái ruột nhà họ trông không xinh đẹp, tính tình thì hư đốn…”
 
Ôn Ngọc San làm thêm ở một tiệm may cuối thôn, lúc này vừa vặn kết thúc công việc về nhà, thấy trước cửa có không ít người vây quanh, còn nghe được bọn họ cố tình nói mình như vậy, tức khắc nổi giận từ ngoài dùng tay đẩy đứa nhóc choai choai, chống nạnh nói: “Phi, có tiền cái rắm! Có tiền còn có thể để ông nội tôi bệnh đến ngay cả thuốc cũng không uống được sao? Các

người không biết, cô ta ở trong thành phố không có địa vị, chồng không cho lấy một đồng tiền tiêu vặt, bố mẹ tôi phải gọi mấy cuộc điện thoại, bảo cô ta gửi tiền thuốc thang cho ông nội, kết quả thế nào?! Ông nội tôi cũng sắp bệnh chết rồi! Hơn nữa, mấy người không biết, người đàn ông Ôn Ngưng gả cho rất xấu, đầu hói bụng bự, đổi lại là tôi, còn lâu tôi mới chịu nổi loại ghê tởm như vậy!”
 
Ôn Ngọc San dốc hết sức lực nói một tràng, cô ta lớn hơn Ôn Ngưng 2 tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn có người âm thầm so sánh hai người, cô ta ỷ vào việc Ôn Ngưng dễ bị ức hiếp, dẫn theo một đám bạn học cô lập cô, nhưng con nhóc này lại cứ càng lớn càng xuất chúng, cô không chỉ một lần nghe được bạn tốt của mình lén lút âm thầm nói: “Ôn Ngưng còn đẹp hơn chị gái mình nhiều, hai người quả nhiên không phải cùng một mẹ sinh ra, vẫn là nhặt được đẹp…”
 
Chuyện này như một cái gai trong lòng cô ta, cho nên nhiều năm trôi qua như vậy, cô ta vẫn không có thái độ tốt với Ôn Ngưng.
 
Lúc Ôn Ngọc San mang theo cơn thịnh nộ vội vã vào trong nhà thì Ôn Ngưng đã tới đầu giường của ông nội.
 
Ông cụ đang hấp hối, chăn đệm cũ kỹ, căn phòng u ám ẩm thấp, cũng không được chăm sóc rất tốt, nhìn thấy cô, cảm xúc khó tránh khỏi kích động.
 
“Ngưng, Ngưng Ngưng à… Đứa trẻ này, trở về rồi?”
 
Mắt Ôn Ngưng ngấn lệ, nắm chặt lấy tay ông nội: “Ông ơi, Ngưng Ngưng đưa ông đến Hàn Thành khám bệnh được không? Chúng ta không ở nơi này nữa.”
 
Ông cụ đời này chưa từng rời khỏi quê hương, khẽ lắc đầu: “Ông nội nhìn Ngưng Ngưng, là khỏe hơn nhiều rồi…” 
 
Nước mắt Ôn Ngưng rơi xuống, cô không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, rõ ràng cô đều gửi tiền về nhà đúng hạn, cô từng hỏi bác sĩ, những tiền đó dùng để mua thuốc là đủ rồi, nhưng sao lại có thể biến thành thế này...
 
Ông cụ cố gắng mỉm cười cuối cùng, trong tay không biết từ chỗ nào lấy ra băng từ ghi âm, cố gắng hết sức có thể nhét vào tay Ôn Ngưng: “Ngưng Ngưng, cầm lấy, con xem…”
 
Đến cuối cùng, ông đã không còn phát ra âm thanh nữa, Ôn Ngưng cầm lấy băng từ, cũng không biết rốt cuộc ông nội có ý gì, chỉ nhìn về hướng ngón tay gầy gò của ông, trên băng từ dán hình của một vị minh tinh trẻ tuổi, xưa cũ đến mức gần như không nhìn ra là ai.
 
“Ông nội, chúng ta trước hết đừng nói gì, ông nghỉ ngơi đã nhé.” Giờ phút này Ôn Ngưng không có tâm trạng quản băng từ gì hết, khóc đến giọng cũng hơi run lên.
 
Nhưng mà không chờ cô để tay ông lại vào trong chăn, ông cụ đã trút hơi thở cuối, trực tiếp nhắm mắt lại.
 
Lúc Ôn Ngọc San tới phòng, rơi vào tai là tiếng khóc cuồng loạn của Ôn Ngưng, cô ta đại khái đã biết ông nội mất rồi, nhưng ông nội bệnh đã nhiều năm như vậy, cô ta sớm đã không còn bao nhiêu cảm tình, lúc này một chút bi thương cũng không có, còn cảm thấy tiếng khóc của Ôn Ngưng có hơi âm ĩ.
 
Cô ta thoáng vào phòng, túm tay Ôn Ngưng kéo người ra khỏi phòng, thấy bên ngoài đông hàng xóm láng giềng, lôi kéo nói: “Đồ sao chổi! Ông nội bình thường vẫn luôn khỏe mạnh, sao cô vừa trở về thì tắt thở! Lúc trước ông nội không nên nhặt người tai họa như cô về nhà! Cô theo ông nội tôi đi!”
 
Vành mắt Ôn Ngưng đỏ ửng, còn đang ở trạng thái không thể tin được ông nội đã ra đi, cô gái nhỏ cắn môi, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
 
Trên bầu trời đột nhiên một trận vang xoắn ốc cực lớn, không ít người ngửa đầu lên nhìn xem: “Hình như là trực thăng? Ôi trời ơi, đời này đây vẫn là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy máy bay trực thăng!”
 
Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô ta: “Vì sao? Mỗi tháng tôi đều gửi tiền về nhà, vì sao ông nội không được uống thuốc lâu như vậy?!”
 
Ôn Ngọc San nhớ tới việc này, lại không cảm thấy chút chột dạ nào: “Bố tôi bài bạc còn nợ không ít, tôi và mẹ cũng cần đến tiền mua quần áo sắm thêm đồ gia dụng, chút tiền cô gửi mua đủ thuốc thế nào được?”
 
“Đó là tiền cứu mạng ông nội! Phẫu thuật đâu? Lúc trước mấy người đòi Giang Thứ 50 vạn, cũng cầm đi chơi bài?” Ôn Ngưng trợn to hai mắt, không dám tin, “Đó là ông nội ruột thịt của cô! Mấy người quả thực là tội phạm giết người!”
 
Lần đầu tiên Ôn Ngưng dùng hết sức lực hết ra tiếng.
 
Bên ngoài một đám người đang nhìn, Ôn Ngọc San bị cô quát đến nóng đầu, theo bản năng tự như khi còn nhỏ, tiện tay quơ lấy cây gậy gỗ to bằng cánh tay bên cạnh, cây gậy gỗ sắp đánh thẳng lên người Ôn Ngưng.
 
Ngoài cửa đột nhiên có một trận náo động, Giang Thứ từ trên máy bay trực thăng xuống, khuôn mặt lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi bước vào căn nhà nhỏ nhà họ Ôn.
 
Trong nháy mắt cây gậy gỗ rơi xuống, anh chợt ôm Ôn Ngưng vào trong lòng mình, quay lưng lại, nghe thấy tiếng rên khẽ của người đàn ông, gậy gỗ vững vàng dừng lại trên lưng anh.
 
Nhưng mà giống như anh không có chút cảm giác nào vậy, đôi tay ôm lấy Ôn Ngưng, ôm chặt lấy cô nhóc ở trong lòng: “Không sợ, anh tới rồi.”
 
Khó khăn lắm mới Ôn Ngưng ngừng khóc, cứ như vậy trong nháy mắt, nước mắt lại tràn mi lần nữa.
 
Bàn tay to của Giang Thứ khẽ vuốt gáy cô, hơi cúi đầu khom lưng, khuôn mặt vùi vào chỗ cổ trắng nõn của Ôn Ngưng, ôm chặt người trong lòng lại.
 
Một lát sau, anh chậm rãi buông người ra, bàn tay to nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, sau đó xoay người, ánh mắt nặng nề, không giống vẻ dịu dàng ban nãy, thay vào đó là sự tức giận đỏ bừng mắt.
 
Gân xanh trên cánh tay của người đàn ông nổi lên, đầu lưỡi lưu manh lướt lên hàm trên, đột nhiên nắm chặt thành quyền, dọa Ôn Ngọc San đang giật mình đứng tại chỗ sợ đến mức lùi về phía sau vài bước,
 
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ phía sau đột nhiên kéo cánh tay anh lại, âm thành mềm mại còn mang theo sự nức nở, nghe ra không khỏi có chút làm nũng: “Giang Thứ…”
 
“Cô ta vung gậy về phía em.”
 
Ôn Ngưng gật đầu: “Em biết.” Từ nhỏ đến lớn cô đều đã quen.
 
Nhưng hôm nay, ông nội đi rồi, bị toàn gia đình ruột thịt này gián tiếp hại chết, Ôn Ngưng hơi chớp chớp mắt, nước mắt không chịu khống chết mà rơi xuống từ khóe mắt: “Để tôi.”
 
Cô bước nhẹ đến trước mặt Ôn Ngọc San, ngước mắt đối diện với mặt cô ta, hơi giơ tay lên, mạnh mẽ tặng cho cô ta một cái tát trên mặt.
 
Ngày hôm nay trên tay cô vừa vặn đeo chiếc nhẫn hình nhịp tim bên nhãn hiệu LOVELIFE gửi tặng, khi cái tát này đánh lên mặt Ôn Ngọc San, đỉnh nhọn theo khóe mắt vẽ một đường đến hàm, kéo theo một đường máu.
 
Từ nhỏ Ôn Ngọc San đã ức hiếp cô, chưa bao giờ thấy cô ra tay, hiện giờ hạ xuống cái tát này, cô ta vừa kinh ngạc vừa tức đến mở to hai mắt.
 
Giang Thứ bày dáng vẻ không để ý theo sát phía sau, một tay ôm lấy cô gái nhỏ vào trong ngực, bay tay to lớn kéo tay kia của cô, không đặt ai vào mắt khẽ vuốt: “Tay có đau không, đánh đến đỏ rồi, để anh đánh tốt hơn nhiều, nhé?”
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Giang tổng: Rốt cuộc cũng ôm được bảo bối của tôi rồi! Bảo bối lớn rồi, cũng có thể đánh người rồi, thật ngoan.
 
Ngưng Ngưng: Trước hết anh đợi đã, tôi đánh xong bọn họ thì đánh anh!
 
Giang tổng: Được luôn được luôn, muốn đánh chỗ nào, đánh ở đâu? Trên giường hay sofa?  
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện