Chương 43
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngưng trở nên trắng bệch, vội vàng lấy di động từ trong tay Vương Thanh, đôi tay không nhịn được run rẩy, giọng nói cũng hơi phát run: “Thím?”
“Ai da, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại rồi, nhìn cái vẻ cao quý của cô đi, thím tìm cô còn phải thông qua trợ lý gì đó?” Giọng nói của người phụ nữ đầu kia điện thoại âm dương quái khí*, “Sao có tiền mà chưa thấy cô đưa ông cô vào trong thành chữa trị thế? Chỉ biết liên lụy chúng tôi, khi còn nhỏ nhặt cô về cho ăn cho ở, bây giờ trưởng thành có thể kiếm tiền rồi, ngược lại đi được rất xa đấy, quẳng cục diện rối rắm này cho chúng tôi.”
*Diễn tả thái độ kỳ quặc, lời nói lạnh lùng.
Nhất định phải nói thì Ôn Ngưng và ông nội cùng người nhà này không có một chút quan hệ huyết thống nào, ngoại trừ lúc trước ông nội nhặt cô từ bệnh viện về, nuôi ở ngoài đến năm tuổi, còn lại toàn dựa vào cô tự lập kiếm sống, có thể sống và lớn đến chừng này cũng được coi là kỳ tích.
Người một nhà chú thím mới là con cháu danh chính ngôn thuận của ông nội, theo lý thuyết vốn nên do bọn họ chăm sóc.
Nhưng mà Ôn Ngưng không phải đứa trẻ vong ơn phụ nghĩa, cho dù chỉ nuôi cô đến năm tuổi, ân tình của ông nội cô cũng mãi mãi không quên.
Lục trước chú thím lén lút qua mặt cô, đòi 50 vạn từ bên kia của Giang Thứ, là cô vẫn luôn không nói, sau này toàn bộ tiền chữa bệnh của ông nội đều do cô tích góp từng đồng gánh vác, bất luận là đã từng làm như phát tờ rơi, làm nhân viên quét dọn, hay là sau này với giới giải trí diễn vai quần chúng chạy thông cáo, chỉ cần cầm được tiền, cô luôn để một phần trả nợ, một phần gửi cho ông nội, bản thân chỉ giữ lại chút ấm no.
Ôn Ngưng siết chặt lòng bàn tay, trái tim đập cực nhanh. Giờ phút này cô không rảnh so đo sự đúng sai trong lời nói của thím, chỉ nhớ câu nói vừa rồi của đối phương “Ông nội cô cũng sắp chết rồi.”
Trong giọng nói của cô gái nhỏ cũng mang theo cảm xúc nghẹn ngào không kìm nén được: “Thím, rốt cuộc ông nội xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải nói đồng ý uống thuốc rồi sao?”
Giọng điệu thím như việc không liên quan đến mình, không có một chút hoảng loạn: “Chút tiền kia của cô có thể mua đủ thuốc men sao, sớm đã hết rồi, không có tiền còn muốn uống thuốc chữa bệnh… Có vài người là sói mắt trắng, nuôi từ nhỏ đến lớn cũng thành không quen biết, có tiền rồi không biết gửi về nhà, còn học người trong thành tìm trợ lý gì đó, đáng thương cho ông nội cô ta một mình lẻ loi nằm ở trên giường, đoán chừng trước khi đi cũng không thấy được cô cháu lớn chính tay mình nuôi nấng rồi.”
Thím lẩm bẩm, giống như đang nói với người bên cạnh: “Lúc trước nên đưa cô ta đi, ăn không trả tiền cơm chúng ta nhiều năm như vậy, bây giờ có tiền thì hay rồi, nghe cuộc điện thoại cũng khó như vậy…”
Ôn Ngưng biết chuyện này nói trong điện thoại sẽ không rõ, trong lòng cô lo sợ bất an, muốn lập tức trở về bên cạnh ông nội.
Cảnh quay tiếp theo của cô sắp bắt đầu, thái độ phó đạo diễn cực kỳ hữu hảo tự mình qua đây bảo Ôn Ngưng chuẩn bị bắt đầu quay, cô gái nhỏ hiển nhiên có chút luống cuống, giờ phút này cô nhớ tới ông nội, trạng thái tương đối không tốt, nhưng lại lo lắng chậm trễ tiến độ, không dám đưa ra lời xin nghỉ.
Kỳ thật sau khi lúc trước Giang Thứ tới thể hiện trước mặt tất cả mọi người đoàn làm phim một lượt như vậy, trong đoàn làm phim cô hiên ngang đi, cũng không ai dám dị nghị, nhưng cô chưa bao giờ ỷ vào thân phận Giang Thứ mà sử dụng đặc quyền gì, thái độ đối với mọi người khiêm tốn lễ phép trước sau như một, nghe lời dễ dàng dạy bảo, giờ phút này đối với ánh mắt của phó đạo diễn, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, luôn do dự mãi, vẫn không nhịn được mở miệng: “Phó đạo diễn, cháu có việc gấp, có thể cần phải rời khỏi đoàn làm phim mấy ngày, có thể xin chú nghỉ không, cháu --”
Giọng điệu và thái độ này của Ôn Ngưng dọa phó đạo diễn sợ đến sang chấn, đùa gì thế, đây chính là người phụ nữ của Giang tổng, lúc trước Giang tổng dùng thái độ như bảo bối quý giá đối xử với cô ấy, ông ta có thể không đáp ứng sao? Hôm nay còn muốn sống ở Hàn Thành nữa không?
Phó đạo diễn lập tức đáp “Được”.
“Cháu nhanh đi đi, đừng để làm chậm trễ việc gấp, đoàn phim bên này chú nói chuyện với đạo diễn một tiếng là được, trước tiên đẩy kế hoạch quay phim phía sau lên trước.”
Sau khi Ôn Ngưng cảm kích nói cảm ơn, vội chạy về dãy nhà nghỉ đổi trang phục diễn.
Vương Thanh vốn định ở lại xem nghệ sĩ bị đẩy lịch trình là ai, ngộ nhỡ thành gây phiền phức cho người ta, cô ấy cũng có thể thay Ôn Ngưng gánh vác, dù sao nước sâu ở trong cái giới này, ngoài mặt không thể đắc tội quá nhiều người.
Nào biết phó đại diễn gọi một cuộc điện thoại đến người đại diện của Dư Tiêu Tiêu bên kia: “Bảo Dư Tiêu Tiêu lập tức đến đoàn phim.”
“Cái gì, đang chạy thông cáo show giải trí? Mấy người là nghệ sĩ chạy show hay là diễn viên? Lúc trước khi chúng ta ký hợp đồng giấy trắng mực đen đã biết ổn thỏa, diễn viên phối hợp tất cả mọi kế hoạch điều động, không được chậm trễ quá trình quay phim, buổi chiều bay cũng phải bay về lại cho tôi, vốn dĩ không cho phép ra khỏi đoàn làm phim… Lúc trước châm trước cho mấy lần, thật đúng là coi đoàn phim là chợ bán thức ăn hả, nói đến là đến nói đi là đi? Buổi chiều không đến thì nhân vật này tôi thấy cô cũng đừng tiếp tục diễn nữa, vốn kỹ năng diễn xuất đã quá sức rồi, sĩ diện với ai cơ chứ…”
Vương Thanh bên cạnh nghe rõ ràng: “...” Này là tiêu chuẩn kép, hay là phó đạo diễn đùa đến vui vẻ rồi đây.
***
Thôn Ngọc Tuyền bây giờ không tính là phát triển như trước, đường núi mười tám ngã rẽ, lúc trước khi xe của Giang Thứ chở Ôn Ngưng rời đi mất hơn bốn giờ mới ra ngoài, bây giờ cô tự mình đi xe khách trở về, trên đường dừng rồi lại dừng, vòng vèo mấy thôn, cuối cùng lúc đến cửa thôn sắc trời đã dần tối muộn.
Ôn Ngưng đi rất gấp, khi đổi trang phục diễn tiện tay cầm một bộ sản phẩm quý mới nhãn hiệu đưa tới đã được chỉnh sửa xong mà Vương Thanh vừa mang mặc lên người, mang theo ví tiền chìa khóa vội vàng chạy tới bến xe.
Giờ phút này tới cửa thôn, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía cô đều có chút không thích hợp.
Không ít hàng xóm đã từng nhìn cô lớn lên đều nhỏ giọng bàn tán: “Cô gái trong thành phố sao lại chạy đến nông thôn nhỏ bé của chúng ta vậy?”
“Con cái nhà ai?”
“Không biết nữa, thông chúng ta có người giàu có như vậy sao, tôi nghe con gái nhà tôi nói, nhãn mác bộ quần áo này ở chỗ nhỏ chúng ta không mua được, một bộ hết mấy vạn, đủ cả nhà chúng ta ăn trong mấy năm.”
“Cùng đi qua nhìn một cái?”
“Đi đi đi.”
Trở về quê nhà, mỗi lần về tối không còn việc đồng áng bận rộn nữa, chỉ còn lại tám chuyện bát quái, giờ phút này có cơ hội tốt như vậy, đổi thành ai cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tham gia góp vui.
Ôn Ngưng nóng lòng như lửa đốt không để ý, sau lưng không ít người cùng nhau đi theo cô đến trước cửa nhà ông nội.
Có nhiều người nhìn qua, phản ứng lại nói: “Ai da, là Ngưng Ngưng nhà họ Ôn nhặt về!”
“Sao đi đến thành phố một lần thôi mà biến thành có tiền như vậy nhỉ…”
Có người thương xót nói: “Bao nuôi đấy, tôi nghe anh trai đến thành phố nói rằng, người trong thành phố thích như vậy, Ngưng Ngưng nhà họ Ôn trông trắng nõn sạch sẽ, đương nhiên nhiều người thích.”
“Tôi nghe nói lúc trước khi cô ta đi, chính là được một chiếc xe sang trọng chở đấy, chiếc xe đó có thể mua được mấy thôn chúng ta luôn.”
“Vậy cặp vợ chồng nhà họ Ôn sắp gặp nạn rồi, Ngưng Ngưng khi còn nhỏ chịu bao nhiêu trận đòn… Con gái nhà bọn họ trước đây ăn mặc tốt hơn Ngưng Ngưng, từ nhỏ Ngưng Ngưng đều nhặt đồ thừa của cô ta, cô nhìn bây giờ xem, hôm trước ở cổng chợ trong thôn tôi còn nhìn thấy con gái nhà họ, trên người mặc áo T-shirt giống y hệt tôi, đều là hàng có thể tùy tiện mua ở ven đường, chừng 20 tệ, không so nổi với đồ trên người Ngưng Ngưng, một trời một vực.”
“Ài, đều là số mệnh, ai bảo con gái ruột nhà họ trông không xinh đẹp, tính tình thì hư đốn…”
Ôn Ngọc San làm thêm ở một tiệm may cuối thôn, lúc này vừa vặn kết thúc công việc về nhà, thấy trước cửa có không ít người vây quanh, còn nghe được bọn họ cố tình nói mình như vậy, tức khắc nổi giận từ ngoài dùng tay đẩy đứa nhóc choai choai, chống nạnh nói: “Phi, có tiền cái rắm! Có tiền còn có thể để ông nội tôi bệnh đến ngay cả thuốc cũng không uống được sao? Các