Chương 44
Giọng nói Giang Thứ dịu dàng, sắc mặt cũng thay đổi vẻ hung thần ban nãy, cầm tay Ôn Ngưng, giống như đang đối xử với báu vật gì đó.
Ôn Ngọc San thấy choáng váng, trước đó một giây còn trừng mắt về hướng cô, người đàn ông thiếu chút nữa vung nắm đấm đến dạy dỗ cô làm người, chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Ôn Ngưng đã thu lại sự tức giận.
Giờ phút này người đàn ông cao lớn khiêm tốn ở sau lưng Ôn Ngưng, trong lời nói vừa tràn ngập sự đau lòng, vừa lộ ra sự áp bách nồng đậm, cho dù hai người đều không nhìn về phía cô nữa, Ôn Ngọc San cũng cảm thấy rùng mình bức người, không có lá gan tùy ý phát tiết sự không vui của mình lên người Ôn Ngưng như trước nữa.
Nửa năm trước khi Giang Thứ đến thôn Ngọc Tuyền đón Ôn Ngưng, là vào sáng sớm. Anh từ nước ngoài trở về có hơi chênh lệch múi giờ, đến Hàn Thành là đang nửa đêm, Nhậm Thiên Cao lái xe hơn bốn tiếng đồng hồ, lúc đến của nhà Ôn Ngưng cả thôn còn chưa thức dậy, yên tĩnh bao trùm.
Cô gái nhỏ đã dậy sớm làm việc, sau khi nhìn thấy anh, chỉ tùy tiện thu dọn hai bộ quần áo thay giặt, đến phòng ông nội dặn dò săn sóc một lượt, lại ngoan ngoãn đi theo anh rời đi.
Người thím đi vệ sinh ban đêm đến sân, mắt buồn ngủ mông lung vừa vặn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Ôn Ngưng lên xe Giang Thứ, chiếc xe kia có kiểu dáng đặc biệt, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, chút buồn ngủ còn sót lại chạy đây hết, muốn đuổi theo nhưng đã không kịp, bà ta lập tức trở lại phòng ông cụ, chỉ thấy trong tay ông cầm sổ điện thoại, trên mặt ghi hai dãy số.
Lúc ấy ông nội Ôn luôn có Ôn Ngưng chăm sóc, trạng thái coi như không tồi, trên mặt nở nụ cười: “Ngưng Ngưng phải đi hưởng phúc rồi, đứa trẻ ngoan.”
Người thím lập tức che giấu vẻ mặt, cầm lấy sổ điện thoại không nói, còn chua xót sắp xếp cho con gái của mình: “Con nhóc Ôn Ngưng kia không biết xấu hổ, chạy theo cái người đàn ông cao lớn ngũ quan thô kệch, người đàn ông kia vừa lùn vừa béo, nhìn qua còn lớn tuổi hơn bố, thứ học hành không tốt, đoán chừng muốn vội vàng theo người ta làm vợ bé, người trong thành phố lợi hại như vậy, sau này cũng không có quả ngọt mà ăn.”
“Cái xe đón con bé con cũng thấy rồi, còn không bằng chiếc xe secondhand mới của chú Vương sát vách mua năm trước đâu, xem chừng cũng chả có gia sản gì...”
Lúc mới bắt đầu, Ôn Ngọc San còn có chút ghen ghét, từ nhỏ đến lớn Ôn Ngưng là con nhóc bị cô bắt nạt đến không dám nổi nóng, lại có thể đi trước cô ta một bước, ra khỏi cái thôn xóm nhỏ khép kín lạc hậu này, đi đến Hàn Thành nơi cô ta mong muốn.
Nhưng về sau nghe mẹ nói như vậy, còn thật sự tin tưởng, trong lòng liền không ngừng an ủi bản thân, cái loại đàn ông vừa xấu lại già còn không có tiền gì, đi theo sau này cũng sẽ không hạnh phúc, còn không bằng yên ổn sống ở trong thôn, mẹ còn nói rằng để cô ta gả cho một nhà có điều kiện sống tốt một chút ở thôn bên cạnh.
Nhưng mà hiện giờ, cô ta gặp được Giang Thứ.
Người đàn ông trẻ tuổi nóng tính này dáng vẻ thật sự bất phàm, đôi mắt thâm thúy, đường nét quai hàm thanh thoát, cho dù xoa tay cho Ôn Ngưng cũng ăn nói khép nép dỗ dành, nhưng khí chất toàn thân toát lên sự kiêu ngạo khó gần như trước, cao gần 1m9 vai rộng eo hẹp, âu phục tinh xảo bên dưới mơ hồ có thể nhìn rõ đường cong cánh tay mạnh mẽ, Ôn Ngưng được anh ta ôm trong ngực, bộ dáng nghiễm nhiên như một chú chim nhỏ nép vào người khác.
Ôn Ngọc San lại nghĩ đến lúc anh ta vừa tới, từng hồi tiếng vang trong không trung, người đàn ông này từ trên trời mà xuống, là đáp máy bay tư nhân xuống. Kiểu hình tượng này Ôn Ngọc San nằm trong mộng cũng chưa từng mơ thấy, nhưng ngày hôm nay, lại có thể xảy ra trên người đàn ông của Ôn Ngưng, tài sản của người này quả thật không thể đong đếm được.
Bất kể là diện mạo vóc người khí chất hay là gia thế sau lưng, đều không phải là cái mà cô ta có thể tưởng tượng được, cách nhau quá xa với lời mẹ cô ta nói lúc trước, Ôn Ngọc San chỉ cảm thấy lòng đố kỵ xông lên đầu, Ôn Ngưng chẳng qua chỉ là cái đứa không bố không mẹ được ông nội nhặt về nhà mới có thể sống, dựa vào cái gì bây giờ có thể gặp được người như vậy, vượt qua cả cuộc sống cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Rất lâu Ôn Ngưng mới nguôi giận, miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống, đời này cô chưa từng có cảm xúc bất ổn như vậy, trước nay luôn dịu dàng ngoan ngoãn, chuyện ông nội ra đi là một đả kích trí mạng với cô.
Cuộc sống của cô đã từng tràn ngập lời chửi mắng và bắt nạt, chỉ có ông nội yêu thương cô. Mặc dù ông nội bệnh nằm ở trên giường không thể đứng dậy nhưng luôn mỉm cười kể chuyện xưa cho cô, khen ngợi dỗ dành cô, nói cho cô biết Ngưng Ngưng không phải đứa trẻ không ai muốn, ông nội rất yêu thương cô, sau này cũng sẽ có người yêu thương cô hơn cả ông.
Nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho ông nội trở thành hy vọng trong cuộc đời của cô gái nhỏ.
Sau này gặp được Giang Thứ, trong lòng cô nhiều thêm một nỗi nhớ mong, chờ đợi có thể gặp được anh Giang Thứ một lần nữa, có một gia đình toàn vẹn với anh.
Má Từ đã từng tâm sự riêng với cô, từ nhỏ tính tình Giang Thứ đã hoang dã, sau này nếu như Ôn Ngưng có em bé, nhất định sẽ là đứa nghịch ngợm phá phách nhất, thừa dịp tuổi còn trẻ tranh thủ thời gian, má Từ còn có thể giúp đỡ chăm mấy năm, tốt nhất là sinh một trai một gái, con trai giống Giang Thứ, sau này trưởng thành rồi có thể bảo vệ mẹ và em gái, con gái tốt nhất là giống Ôn Ngưng, ngoan ngoãn dịu dàng lại nghe lời, đừng nhìn Giang Thứ tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng nếu như có con gái rồi, anh nhất định sẽ là ông bố dịu dàng nhất trên thế giới.
Gia cảnh nhà họ Giang giàu có, hai cô cậu sẽ có cuộc sống tốt nhất, chờ bọn chúng lớn thêm một chút, ríu rít xoay quanh người lớn, cả nhà ở trong Ngự Kiền Loan ấm áp hạnh phúc không tả được.
Nhưng mà sau này, cô và Giang Thứ ly hôn, toàn cảnh gia đình đã biến thành bọt nước, hy vọng của cô chỉ còn lại chuyện chăm sóc tốt cho ông nội, vốn cô định chờ quay xong Thanh Lăng truyện, khi trở lại Hàn Thành sống sẽ đón ông nội đến thành phố để chăm sóc, nhưng ông nội không đợi được đến khi cô trở về đã trút hơi thở cuối cùng ra đi.
Hiện giờ cô không có cái gì hết, lẻ loi một mình, cảm giác toàn bộ thế giới đều không có chút quan hệ nào với cô.
Người cô yêu thương nhất đã đi rồi, không ai có thể yêu thương cô nữa.
Lúc này cô thật sự không có nhà.
Ôn Ngưng nắm chặt băng từ trước lúc lâm chung ông nội đưa cho cô trong tay, đến cuối cùng vẫn không kìm nén được, bật khóc thành tiếng, tiếng khóc kia cực giống tiếng mèo con, Giang Thứ nghe xong trong tim anh âm ỉ đau.
Hai tay cô gái nhỏ che mặt, không ngăn được nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay xuống, Giang Thứ cau mày, bá đạo nắm lấy gáy cô ôm về phía ngực mình.
Vòng ôm của người đàn ông rộng rãi ấm áp, rất dễ dàng cho người ta một cảm giác an toàn vững chắc. Tiếng khóc như mèo con tựa như càng thêm càn rỡ một chút, đôi tay bất giác đánh lên lồng ngực anh, giống như