Chương 46
Ôn Ngưng an tĩnh ăn xong bữa cơm, nhìn thoáng qua dáng vẻ chuyên tâm nghiêm túc, tựa như chỉ tập trung tinh thần vào bát đũa, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Không khí yên tĩnh, hai người không hề trao đổi, Giang Thứ cũng không dám mở miệng làm phiền, thỉnh thoảng giúp cô thêm món ăn, toàn bộ quá trình chỉ lo chăm sóc cô, ánh mắt vẫn luôn dán lên người cô không rời đi.
Hai người có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi đối diện nhau ăn cơm như bây giờ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Ôn Ngưng. Cơ hội như vậy trong khoảng thời gian gần đây thật sự là hiếm có, Giang Thứ cẩn thận, cảm thấy rất quý trọng.
Hiện giờ vai trò nhân vật giữa bọn họ giống như đột nhiên thay đổi, trước kia là Ôn Ngưng không dễ dàng gì mới đợi được Giang Thứ về nhà cùng nhau ăn bữa cơm, hiện tại ngược lại đổi thành Giang Thứ ngắm cô, ngắm thế nào cũng thấy không đủ.
Ăn xong cơm tối, Nhậm Thiên Cao từ bên ngoài tiến vào, đến trước mặt Giang Thứ thấp giọng báo cáo công việc.
Tình hình này, Ôn Ngưng đã từng thấy rất nhiều lần ở Ngự Kiền Loan ngày trước, phần lớn thời điểm hai người đều là Nhậm Thiên Cao nói.
Ngay từ đầu cô cũng sẽ tò mò, hy vọng có thể hiểu biết thêm về thế giới của anh, có thể cùng anh chia sẻ cuộc sống hoặc là vài công việc lặt vặt. Có mấy lần, cô tình cờ nghe được một chữ nửa câu, nghe được nhưng không hiểu cái gì hết, Giang Thứ cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô, giải thích với cô. Sau này cô dứt khoát không hề tò mò, dù sao từ trước đến nay anh luôn cao cao tại thượng lại thần bí, bất kể thế nào cô cũng không có cách tiến gần.
Ôn Ngưng ngước mắt nhìn lướt qua, thờ ơ cúi đầu dùng di động bảo Vương Thanh giúp mình xin nghỉ với đoàn làm phim mấy ngày, đợi lo xong hậu sự bên này cho ông nội sẽ quay về.
Giang Thứ cảm giác được ánh mắt phía sau, tựa như đột nhiên hiểu được ý của ánh mắt sau lưng kia, dứt khoát xoay người đi vài bước đến trước mặt cô, hào phóng bất ngờ nói cuộc trò chuyện của hai người cho cô nghe.
“Nhậm Thiên Cao nói vừa rồi phái người đi đến nhà ông nội em trông coi một chuyến.”
Ôn Ngưng nghe được về ông nội, cuối cùng nâng mắt lên nhìn anh: “Anh ta nói cái gì?”
“Cậu ấy nói chú thím em có khả năng sẽ không chi tiền xử lý hậu sự thay ông cụ, ban nãy vốn muốn kéo trưởng thôn qua đây chứng kiến, tùy tiện làm xong thủ tục qua loa rồi mai táng."
Lông mày thanh tú của Ôn Ngưng nhăn lại, đứng dậy muốn đi về phía cửa: “Không được, bọn họ không muốn làm cho tốt thì để tôi đến làm, từ nhỏ ông nội rất tốt với tôi, tôi muốn để ông có thể diện mà ra đi.”
Lúc trước từng nghe nói không ít con cháu bất hiếu, sau khi ông cụ qua đời còn vì thể diện mà tổ chức hậu sự lớn, tiễn đưa cho xong đoạn đường cuối cùng, nhưng hôm nay nhà chú thím dứt khoát lạnh lùng vô tình cực điểm. Trước khi Ôn Ngưng trưởng thành, chỉ có ông nội đối xử tốt với cô, chỉ có ông nội sẵn lòng nói chuyện cùng cô, cô không có khả năng để ông nội ra đi tùy tiện như vậy.
Tất nhiên Giang Thứ biết suy nghĩ của cô, đặt tay lên đầu vai cô, vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé cứng ngắc về ngồi lại trên sofa: “Anh biết, cho nên ban nãy đã bảo Nhậm Thiên Cao phái người qua giúp ông trước, tạm thời em không cần lo lắng, cả ngày nay em đi từ Vân Sơn đến thôn Ngọc Tuyền, đi tàu xe mệt nhọc, ông nội qua đời em đã rất đau lòng, trước tiên nghỉ ngơi một đêm nhé? Bên kia giao cho anh, bây giờ anh lập tức đi xuống một chuyến.”
Tâm tư Giang Thứ là không muốn để cô đi nữa, ít nhất tuyệt đối không có khả năng để cô đi một mình, thái độ người nhà họ Ôn đối với cô rõ ràng rất xấu, từ nhỏ đã chịu hết ức hiếp, hôm nay nếu như anh không đuổi tới kịp thời, một gậy kia thậm chí là mấy gậy đều sẽ rơi xuống trên người Ôn Ngưng.
Giờ phút này lại đi, hơn phân nửa chịu sự xem thường của người ta, mặc dù anh có thể bảo vệ cô không tổn thương đến cả cọng tóc, nhưng lời nhà họ Ôn nói không lọt tai, có thể khiến cô tổn thương khổ sở như cũ, anh muốn đặt cô trên đầu quả tim, xem như bảo bối, thương còn không kịp, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ chịu sự ức hiếp của người khác. Bây giờ anh không nỡ nói nặng nói với cô gái nhỏ dù chỉ nửa câu, người khác càng không có tư cách lắm miệng.
Ông Ngưng tất nhiên là không muốn: “Nhưng đó là ông nội tôi.”
“Anh biết.” Từ nhỏ Giang Thứ bạc tình đã quen, cũng không phải là người có lòng thương cảm, nếu như hôm nay không phải là ông nội của cô, thì đến nửa điểm thương hại anh cũng sẽ không có, ánh mắt người đàn ông dịu dàng, “Nhưng anh đau lòng cho em.”
Ôn Ngưng mím môi dời mắt, kỳ thật đối với sự thuận theo và dịu dàng của Giang Thứ như này, Ôn Ngưng vẫn không quen lắm, huống chi còn bộc lộ một cách lộ liễu như này.
“Về phòng tắm nước nóng trước đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc, chú thím em bên kia giao cho anh đến xử lý. Thật ra lúc đầu anh không tính nói cho em biết nhưng do anh sợ em nghĩ nhiều giống như bây giờ, vội vàng đến nhà họ Ôn.” Giang Thứ bất đắc dĩ mà than nhẹ, “Thế nhưng, anh muốn để em biết, anh không có bí mật gì với em hết.”
Nói đến bí mật, Ôn Ngưng lại nhớ đến căn phòng ở tầng ba Ngự Kiền Loan, khóe mắt lập tức hơi rũ xuống, không lên tiếng.
Bây giờ đối mặt với cô, Giang Thứ quả thật không có sức lực gì. Đời này của anh chưa từng yêu đương hay theo đuổi người khác, càng đừng nói đến chuyện cưng chiều ai, cho dù trong lòng yêu thương sâu đậm, nhưng vẫn không biết phải làm sao như trước.
Cũng may ở trên thương trường oai phong nhiều năm, thuần thục nắm giữ đủ loại kỹ năng đàm phán, hiểu được phân tích tâm lý mọi người, anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng dẫn dắt: “Ban ngày thái độ của người chị họ kia em cũng thấy, chú thím em chắc hẳn cũng muốn trút giận như vậy, chị họ em không còn mặt mũi, đoán chừng bị chọc tức không ít, nếu như em đến nhà họ Ôn lúc này, có lẽ sẽ kích động tới cảm xúc không cần thiết của mấy người họ, sắp xếp chuyện sau này của ông nội em cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”
“Ngưng Ngưng, anh biết ấn tượng của em với anh không tốt, nhưng em tin anh một lần, anh sẽ giúp em trông nom ông nội.”
Không thể không nói, lời Giang Thứ nói rất có lý, cho dù về mặt tình cảm Ôn Ngưng không