Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 46


trước sau


 
Chương 46
 
Ôn Ngưng an tĩnh ăn xong bữa cơm, nhìn thoáng qua dáng vẻ chuyên tâm nghiêm túc, tựa như chỉ tập trung tinh thần vào bát đũa, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
 

Không khí yên tĩnh, hai người không hề trao đổi, Giang Thứ cũng không dám mở miệng làm phiền, thỉnh thoảng giúp cô thêm món ăn, toàn bộ quá trình chỉ lo chăm sóc cô, ánh mắt vẫn luôn dán lên người cô không rời đi.
 
Hai người có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi đối diện nhau ăn cơm như bây giờ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Ôn Ngưng. Cơ hội như vậy trong khoảng thời gian gần đây thật sự là hiếm có, Giang Thứ cẩn thận, cảm thấy rất quý trọng.
 
Hiện giờ vai trò nhân vật giữa bọn họ giống như đột nhiên thay đổi, trước kia là Ôn Ngưng không dễ dàng gì mới đợi được Giang Thứ về nhà cùng nhau ăn bữa cơm, hiện tại ngược lại đổi thành Giang Thứ ngắm cô, ngắm thế nào cũng thấy không đủ.
 
Ăn xong cơm tối, Nhậm Thiên Cao từ bên ngoài tiến vào, đến trước mặt Giang Thứ thấp giọng báo cáo công việc.
 
Tình hình này, Ôn Ngưng đã từng thấy rất nhiều lần ở Ngự Kiền Loan ngày trước, phần lớn thời điểm hai người đều là Nhậm Thiên Cao nói.
 
Ngay từ đầu cô cũng sẽ tò mò, hy vọng có thể hiểu biết thêm về thế giới của anh, có thể cùng anh chia sẻ cuộc sống hoặc là vài công việc lặt vặt. Có mấy lần, cô tình cờ nghe được một chữ nửa câu, nghe được nhưng không hiểu cái gì hết, Giang Thứ cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô, giải thích với cô. Sau này cô dứt khoát không hề tò mò, dù sao từ trước đến nay anh luôn cao cao tại thượng lại thần bí, bất kể thế nào cô cũng không có cách tiến gần.
 
Ôn Ngưng ngước mắt nhìn lướt qua, thờ ơ cúi đầu dùng di động bảo Vương Thanh giúp mình xin nghỉ với đoàn làm phim mấy ngày, đợi lo xong hậu sự bên này cho ông nội sẽ quay về.
 
Giang Thứ cảm giác được ánh mắt phía sau, tựa như đột nhiên hiểu được ý của ánh mắt sau lưng kia, dứt khoát xoay người đi vài bước đến trước mặt cô, hào phóng bất ngờ nói cuộc trò chuyện của hai người cho cô nghe.

 
“Nhậm Thiên Cao nói vừa rồi phái người đi đến nhà ông nội em trông coi một chuyến.”
 
Ôn Ngưng nghe được về ông nội, cuối cùng nâng mắt lên nhìn anh: “Anh ta nói cái gì?”
 
“Cậu ấy nói chú thím em có khả năng sẽ không chi tiền xử lý hậu sự thay ông cụ, ban nãy vốn muốn kéo trưởng thôn qua đây chứng kiến, tùy tiện làm xong thủ tục qua loa rồi mai táng."
 
Lông mày thanh tú của Ôn Ngưng nhăn lại, đứng dậy muốn đi về phía cửa: “Không được, bọn họ không muốn làm cho tốt thì để tôi đến làm, từ nhỏ ông nội rất tốt với tôi, tôi muốn để ông có thể diện mà ra đi.”
 
Lúc trước từng nghe nói không ít con cháu bất hiếu, sau khi ông cụ qua đời còn vì thể diện mà tổ chức hậu sự lớn, tiễn đưa cho xong đoạn đường cuối cùng, nhưng hôm nay nhà chú thím dứt khoát lạnh lùng vô tình cực điểm. Trước khi Ôn Ngưng trưởng thành, chỉ có ông nội đối xử tốt với cô, chỉ có ông nội sẵn lòng nói chuyện cùng cô, cô không có khả năng để ông nội ra đi tùy tiện như vậy. 
 
Tất nhiên Giang Thứ biết suy nghĩ của cô, đặt tay lên đầu vai cô, vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé cứng ngắc về ngồi lại trên sofa: “Anh biết, cho nên ban nãy đã bảo Nhậm Thiên Cao phái người qua giúp ông trước, tạm thời em không cần lo lắng, cả ngày nay em đi từ Vân Sơn đến thôn Ngọc Tuyền, đi tàu xe mệt nhọc, ông nội qua đời em đã rất đau lòng, trước tiên nghỉ ngơi một đêm nhé? Bên kia giao cho anh, bây giờ anh lập tức đi xuống một chuyến.”
 
Tâm tư Giang Thứ là không muốn để cô đi nữa, ít nhất tuyệt đối không có khả năng để cô đi một mình, thái độ người nhà họ Ôn đối với cô rõ ràng rất xấu, từ nhỏ đã chịu hết ức hiếp, hôm nay nếu như anh không đuổi tới kịp thời, một gậy kia thậm chí là mấy gậy đều sẽ rơi xuống trên người Ôn Ngưng.
 
Giờ phút này lại đi, hơn phân nửa chịu sự xem thường của người ta, mặc dù anh có thể bảo vệ cô không tổn thương đến cả cọng tóc, nhưng lời nhà họ Ôn nói không lọt tai, có thể khiến cô tổn thương khổ sở như cũ, anh muốn đặt cô trên đầu quả tim, xem như bảo bối, thương còn không kịp, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ chịu sự ức hiếp của người khác. Bây giờ anh không nỡ nói nặng nói với cô gái nhỏ dù chỉ nửa câu, người khác càng không có tư cách lắm miệng.
 
Ông Ngưng tất nhiên là không muốn: “Nhưng đó là ông nội tôi.”
 
“Anh biết.” Từ nhỏ Giang Thứ bạc tình đã quen, cũng không phải là người có lòng thương cảm, nếu như hôm nay không phải là ông nội của cô, thì đến nửa điểm thương hại anh cũng sẽ không có, ánh mắt người đàn ông dịu dàng, “Nhưng anh đau lòng cho em.”
 
Ôn Ngưng mím môi dời mắt, kỳ thật đối với sự thuận theo và dịu dàng của Giang Thứ như này, Ôn Ngưng vẫn không quen lắm, huống chi còn bộc lộ một cách lộ liễu như này.
 
“Về phòng tắm nước nóng trước đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc, chú thím em bên kia giao cho anh đến xử lý. Thật ra lúc đầu anh không tính nói cho em biết nhưng do anh sợ em nghĩ nhiều giống như bây giờ, vội vàng đến nhà họ Ôn.” Giang Thứ bất đắc dĩ mà than nhẹ, “Thế nhưng, anh muốn để em biết, anh không có bí mật gì với em hết.”
 
Nói đến bí mật, Ôn Ngưng lại nhớ đến căn phòng ở tầng ba Ngự Kiền Loan, khóe mắt lập tức hơi rũ xuống, không lên tiếng.
 
Bây giờ đối mặt với cô, Giang Thứ quả thật không có sức lực gì. Đời này của anh chưa từng yêu đương hay theo đuổi người khác, càng đừng nói đến chuyện cưng chiều ai, cho dù trong lòng yêu thương sâu đậm, nhưng vẫn không biết phải làm sao như trước.
 
Cũng may ở trên thương trường oai phong nhiều năm, thuần thục nắm giữ đủ loại kỹ năng đàm phán, hiểu được phân tích tâm lý mọi người, anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng dẫn dắt: “Ban ngày thái độ của người chị họ kia em cũng thấy, chú thím em chắc hẳn cũng muốn trút giận như vậy, chị họ em không còn mặt mũi, đoán chừng bị chọc tức không ít, nếu như em đến nhà họ Ôn lúc này, có lẽ sẽ kích động tới cảm xúc không cần thiết của mấy người họ, sắp xếp chuyện sau này của ông nội em cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”
 
“Ngưng Ngưng, anh biết ấn tượng của em với anh không tốt, nhưng em tin anh một lần, anh sẽ giúp em trông nom ông nội.”
 
Không thể không nói, lời Giang Thứ nói rất có lý, cho dù về mặt tình cảm Ôn Ngưng không

đồng ý tiếp nhận anh, nhưng không thể không thừa nhận, đầu óc anh sáng suốt, mạch suy nghĩ rõ ràng, là một người đàn ông rất thông minh, rất có năng lực.
 
Ôn Ngưng cắn môi, hiếm khi nghe lời gật đầu.
 
Nơi nào đó của Giang Thứ mềm mại trong chớp mắt, bảo bối của anh vẫn tốt như trước đây. Cho dù thất vọng về anh như vậy nhưng vẫn bằng lòng cho anh chút cơ hội.
 
***
 
Biết thể hiện mặt yếu đuối trước mặt người đang thích, cũng không có nghĩa là không còn xuất hiện sự kiêu ngạo và tàn nhẫn đã từng, chỉ là khi đối xử với người ta thì thu hồi nanh vuốt, nhưng một khi tới trước mặt người ngoài, Giang Thứ lại có thể dễ dàng biến thành Thái tử gia lạnh lùng bạc tình thủ đoạn tàn nhẫn ở Hàn Thành.
 
Trừng phạt mấy người nhà họ Ôn căn bản không khó khăn như trong lời anh nói, thậm chí ngay cả câu nói anh cũng không cần chính miệng nói, mấy người này sẽ ngậm miệng một cách tự nhiên.
 
So với trước kia, tâm tư người đàn ông này tỉ mỉ hơn không ít, xử lý xong chuyện chú thím nhà họ Ôn, anh tùy tiện rẽ vào căn phòng ông nội Ôn ở quanh năm.
 
Đối với ông cụ này, anh có cảm ơn cũng có chút oán hận không nói ra được. Anh cảm ơn ông hai mươi năm trước đã nhặt Ôn Ngưng về, để cô có cơ hội sống trên thế giới này, gặp được anh, nhưng lại hận ông đưa bảo bối của anh vào một gia đình đáng sợ như vậy, nhưng không có năng lực bảo vệ tốt cho cô. Một cô nhóc tốt đẹp như cô, từ nhỏ đã phải đón nhận toàn tay bay vạ gió.
 
Nhưng mà Ôn Ngưng kính trọng ông, như vậy về điểm này nỗi hận của anh cũng tiêu tán, nếu thật sự muốn hận, cũng nên hận chính mình, hận bản thân không thể gặp gỡ cô sớm một chút, hận bản thân không thể sớm mang cô ra khỏi đây, hận bản thân không thể nhận ra cô sớm một chút.
 
Giang Thứ ngưng mắt, thu hồi lại suy nghĩ, đang kiểm tra phòng ông nội Ôn vài lần.
 
Nhà họ Ôn ngày thường không hay tới chăm nom phòng ông nội Ôn, hiện giờ càng ngại chuyện nhà mới có người mất, đen đủi, từ sau khi Ôn Ngưng rời đi, nhà cửa vẫn luôn không có ai bước vào.
 
Bày biện trong phòng vẫn là dáng vẻ ban đầu, đồ vật trong phòng thuốc về ông cụ đều không đáng tiền mấy, bọn họ không động vào chút nào.
 
Giang Thứ thu dọn một chút những cuốn vở ông cụ từng viết trước kia, dự định về đưa cho Ôn Ngưng, coi như làm vật tưởng niệm, dù sao thì đây là ông nội cũng trưởng thành với cô, cô gái nhỏ nói tóm lại vẫn có cảm tình sâu nặng.
 
***
 
Khi người đàn ông trở về trang viên, đã là hơn một giờ sau, vào phòng khách, vốn định đi lên phòng ngủ trên tầng nhìn ôn Ngưng, chỉ vừa mới đến chỗ cầu thang  đã được người hầu gọi lại, sắc mặt lọ vẻ khó xử: ‘Tiên sinh, phu nhân đã ngủ trên sofa rồi, chúng tôi sợ cô ấy cảm lạnh nhưng không dám gọi…”
 
Giang Thứ lập tức di chuyển bước chân hướng về phía sofa, chờ đến cách một đoạn, lọt vào tầm mắt Ôn Ngưng bé nhỏ nằm một góc trên sofa, gối lên tay mình ngủ say.
 
Quần áo trên người cô vẫn là bộ quần áo lúc mới tới, chưa tắm rửa, cũng không lên lầu nghỉ ngơi.
 
Giang Thứ vội vàng đi qua, nhẹ chân nhẹ tay bế ngang người lên, cô gái nhỏ theo thói quen cọ cọ vào ngực anh, tìm được tư thế thoải mái rồi chép miệng ngủ tiếp.
 
Sự khẩn trương trong lòng Giang Thứ thoáng buông xuống, khi anh chạm vào cô trước nay chưa từng quản cô có đồng ý hay không, thường cảm thấy được muốn là muốn, nhưng hôm nay ngay cả ôm cô cũng lo lắng sợ cô tức giận, làm chuyện gì trái tim cũng đều treo lơ lửng, rất sợ cô không đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu rời đi.
 
Trong lúc ngủ Ôn Ngưng không ngừng mơ thấy ông nội nên ngủ không quá an tâm, Giang Thứ vừa mới ôm người đến chỗ rẽ cầu thang, đèn lưu ly treo trên cao chiếu xuống vừa vặn chiếu đến mắt Ôn Ngưng.
 
Cô gái nhỏ ngây thơ khẽ nhíu mày, dụi mắt từ từ tỉnh lại.
 
Giang Thứ lập tức ngừng thở, bước chân dừng tại chỗ, cũng không biết nên hay không nên tiếp tục lên lầu.
 
Cô nhóc trong lòng cuối cùng cũng mở to mắt, cô sửng sốt hồi lâu, mới phát hiện bản thân không phải ở trên sofa mà được anh ôm.
 
Giang Thứ bất đắc dĩ mở miệng, âm thanh từ nơi cổ họng tràn ra, mang theo chút dịu dàng đặc biệt: “Không sao, em ngủ tiếp đi, lát nữa là đến phòng ngủ rồi.”  
 
Ông Ngưng bĩu môi, giãy giụa muốn xuống từ trong ngực anh: “Tôi tự mình đi, anh buông tôi ra…”
 
Người đàn ông khẽ thở dài, cẩn thận đặt người xuống.
 
“Sao không trở về phòng ngủ? Ban nãy đã bảo người hầu chuẩn bị xong nước tắm, nếu em mệt mỏi, ngâm một chút rồi ngủ tiếp sẽ cũng thoải mái.”
 
Ôn Ngưng không hé răng, sau một lúc lâu, đột nhiên rầu rĩ nói: “Tôi cũng không biết là phòng ngủ nào, lỡ may đi nhầm, lại đi đến căn phòng nào không nên đến thì không tốt lắm, trực tiếp đợi trên sofa đi…” Tránh xảy ra phiền toái không cần thiết.
 
Hô hấp Giang Thứ cứng lại, nhớ lại lúc trước khi ở căn phòng ngủ lầu ba Ngự Kiền Loan, anh chỉ có giận dữ, ép cô ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, trong lòng muôn vàn hụt hẫng.
 
Người đàn ông vội mở miệng giải thích: “Ngưng Ngưng, căn phòng kia thật ra là…”
 
“Anh không cần nói cho tôi biết, tôi cũng chẳng muốn biết.” Từ trước đến nay Ôn Ngưng luôn an tĩnh đột nhiên cắt đứt lời anh: “Không cần thiết.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Ngưng Ngưng: Giang Thứ, chuyện trước kia em phải tính từng chuyện một với anh.
 
Giang cẩu: Anh tự giết chính mình.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện