Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 47


trước sau


 
Chương 47
 
Tang lễ chuẩn bị khá nhiều ngày, Giang Thứ biết rõ tình cảm sâu nặng của Ôn Ngưng với ông nội, cho dù anh vốn lạnh lùng bạc tình, nhưng vì cô, cũng đặt mua chu đáo cho hậu sự của ông cụ, tất cả nghi lễ đều chiếu theo tiêu chuẩn cao nhất để làm.
 

Việc mỉa mai nhất là trong ngày đưa tang ông nội Ôn, nếu không phải Giang Thứ đã sớm chuẩn bị, mấy người con cái huyết mạch thế hệ sau của ông cụ lưu lại ở nhà họ Ôn, ngay cả áo đen dành cho tang lễ cũng không lấy ra.
 
Trên toàn bộ nghi lễ, hai người mặc đồ đen trang trọng tham dự lại là người ngoài theo đúng nghĩa đen, khoảnh khắc tiễn đưa ông nội đi, chỉ có mình Ôn Ngưng khóc.
 
Người già qua đời ở nông thôn, có tập tục làm mâm cơm, mọi người cũng nhau tiễn đưa người xưa xong, người ở nông thôn đều có lời nhắn nhủ.
 
Trong thời gian này Giang Thứ bận rộn trước sau, bỏ tiền lại ra sức, mặc dù nói tập tục dân gian anh chưa bao giờ thực hiện, nhưng rốt cuộc cũng là người có địa vị, mọi chuyện được xử lý gọn gàng chỉn chu, tận tâm tận lực, nghiêm chỉnh diễn vai cháu rể.
 
Trên mâm cỗ, không ít người đề cập đến ông nội Ôn ở quá khứ, thở dài ông bị ốm đau tra tấn nhiều năm, thời gian dài nằm trên giường không dậy nổi, bây giờ mất rồi, có thể coi rằng là một cách giải thoát.
 
Có người lén nhìn Giang Thứ trước cửa cách đó không xa, vừa ăn vừa hâm mộ nói: “Nhà họ Ôn này cũng thật sự coi như là được tổ tiên phù hộ, cô nhìn cháu gái nhà bọn họ được gả cho người tốt biết bao, ông nội Ôn trước khi đi có thể nhìn thấy cháu gái được giao cho người đàn ông đáng tin cậy như vậy, cũng coi như ra đi được yên lòng.”
 
Người này còn chưa dứt lời, hàng xóm bên cạnh không hẹn mà cùng nhìn về hướng người anh ta nói, kỳ thật trong bữa cơm không ít người lén liếc nhìn, nhưng mà khí chất Giang Thứ kiêu ngạo lạnh lùng quả thật đi vào lòng người, không khỏi mang theo cảm giác xa cách, cảm giác áp bức rõ ràng khiến nhiều người muốn nhìn nhưng luôn cảm thấy sợ sệt, giờ phút này có thể quang minh chính đại nhìn.
 
“Nhà họ Ôn có phúc lớn, tướng mạo người đàn ông này anh tuấn, thân hình cao lớn, nhìn qua không giống người thường chúng ta.”

 
“Cũng không bình thường đâu.” Trên bàn cơm bên cạnh có người phụ nữ vào thành phố làm công nhiều năm, từng thấy không ít sự đời lên tiếng: “Đồng hồ trên tay người đàn ông kia, lúc trước tôi thấy trên tạp chí của chủ nhà, con số này!” Cô ấy nói xong, liều dùng tay ra hiệu số 6.
 
“600?” Có người hỏi.
 
Người phụ nữ lắc đầu.
 
“6000?!” Có một ông lão bị dọa rơi chiếc đũa vừa gắp thức ăn, 6000 tại thôn Ngọc Tuyền nho nhỏ này, quả thực có thể lo cho một hộ gia đình non nửa năm sinh hoạt phí.
 
“Là hơn 600 vạn đấy.” Người phụ nữ nhướng mày, im lặng xem phản ứng của mọi người, ở đây đều là người làm công làm nông giản dị, đừng nói là từng thấy đồng hồ 600 vạn hay chưa, ngay cả con số này cũng hiếm khi nghe thấy.
 
“Ai da ông trời ơi, đây chính là rể rùa vàng đấy…”
 
“Cái gì mà là rể rùa vàng, đây chính là thần tài rồi!” Biểu cảm trên mặt không ít người thay đổi đến đặc sắc, “Nếu nói lúc trước nhà họ Ôn này xem như là kém cỏi nhất thôn chúng ta, cuối cùng có thể phong thủy luân chuyển rồi…”
 
“Tôi nghe đứa trẻ trong nhà nói, ngày hôm đó cậu cháu rể này còn từ trên trực thăng xuống, là loại trên TV đó, coi bộ cũng lớn.”
 
Có người kinh hãi đến tặc lưỡi: “Chậc chậc chậc, nhà họ Ôn kia sau này lại có phúc hưởng rồi.”
 
“Nói vậy cũng không đúng, chúng ta ai cũng biết, từ khi lão Ôn bị bệnh, không ít lần bé Ôn Ngưng bị người nhà họ Ôn kia đánh mắng, nếu như đổi lại là tôi, một đồng tiền tôi cũng không cho mấy người đó tiêu! Chờ đám người này khóc lóc cầu xin tôi mới thôi.”
 
Cụ bà bên cạnh lặng lẽ mở to mắt, thấp giọng nói: “Như nào vậy, không phải chồng Ngọc San hả? Người nhà họ Ôn còn có thể đưa cháu rể tốt thế này nhường cho người ngoài nhặt được?”
 
Việc này người trẻ tuổi cùng rõ: “Cụ thể là ai cháu quả thực không biết, có điều cháu đoán là bé Ôn Ngưng, loại có tiền thế này khẳng định là muốn tìm người xinh đẹp, không phải cháu nói…” Cô ấy đè thấp giọng, “Khuôn mặt của bé Ôn Ngưng kia, vừa nhìn thì biết ngay là nhặt được, xinh đẹp hơn Ngọc San rất nhiều, Ngọc San ở trong thôn chúng ta có thể coi là ổn, cỡ như bé Ôn Ngưng, có thể tương đương với đại minh tinh…”
 
“Tôi cũng thấy vậy! Lúc trước không phải có minh tinh HongKong sao, ca hát này, móc tóc xoăn sóng, môi cũng đỏ đỏ, tôi thấy bé Ôn Ngưng càng ngày càng giống minh tinh rồi.”
 
“Vậy cũng sớm quá rồi, được hơn 20 năm đi, ngài cũng nên theo kịp trào lưu.”
 
“Phải phải phải, nói như vậy ngược lại tôi cũng cảm thấy thế. Ngọc San à… Haizzz, quả thực kém một chút, đặt hai người đứng cạnh nhau, giống như nha hoàn nhóm lửa thời xưa vậy còn Ông Ngưng kia trắng nõn sạch sẽ."
 
Bên này đang trò chuyện, bên kia Ôn Ngọc San đã thay xong quần áo từ trong phòng đi ra.
 
Từ nhỏ cô ta đã ghen ghét Ôn Ngưng, thích bắt nạt Ôn Ngưng, cái gì cũng thích ganh đua với Ôn Ngưng. Khi còn nhỏ vì có bố mẹ phối hợp, ăn mặc chi phí đều mạnh hơn Ôn Ngưng gấp trăm lần, hiện giờ Ôn Ngưng không biết từ chỗ nào dẫn về người đàn ông này, mọi thứ đều ưu việt khiến cô ta không thể chịu đựng được, ngay cả áo tang chuẩn bị cho nghi lễ tiễn biệt của Ôn Ngưng cũng tinh xảo hơn cô ta vài phần.
 
Trang viên bên kia, Giang Thứ đã sớm chuẩn bị tốt tất cả sinh hoạt cho Ôn Ngưng, bất cứ lúc nào cũng chờ cô vào ở, cho nên sáng nay khi ra cửa, dù có mặc toàn thân áo đen giống cô ta, nhưng của Ôn Ngưng là đã được nhà thiết kế tỉ mỉ làm nên, còn Ôn Ngọc San chỉ có thể mặc vải bình thường giống bố mẹ. Cả buổi lễ tang Ôn Ngưng khóc đến đau lòng, mà cô ta chỉ chú ý tương đối.
 
Nhưng bất luận so sánh thế nào, trong lòng cô ta đều rõ ràng, Ôn Ngưng đẹp gấp trăm lần mình, cô ta cực kỳ tức giận, ngay từ đầu bữa cơm đã đi vào trong thay quần áo đen.
 
Rõ ràng là nghi lễ tiễn đưa đầy thương cảm, cô ta lại ăn mặc hoa hòe lộng lẫy.
 
Giờ phút này vừa mới ra tới nơi, vốn định dựa vào quần áo mới đoạt trở lại chút danh tiếng, nhưng không ngờ thành nghe được chuyện này.
 
Ôn Ngọc San vô cùng tức giận, đi vài bước lên trước, nhân lúc Giang Thứ không ở gần đây, cố nén tức giận, làm bộ làm tịch kéo lại mặt mũi của mình: “Mọi người đều ăn uống ngon miệng nhé, có chiếu cố không chu toàn thì đến nói với tôi, tối đến tôi mắng anh ấy.”
 
Ôn Ngọc San liếc mắt về phía Giang Thứ bên kia, mọi người cảm thấy một chút mờ ám bên trong, khuôn mặt lộ sự giật mình: “Ngọc San à? Này, ai da, nào có cái gì chiếu cố không chu toàn, vị kia nhà các người khả năng mạnh như vậy, sau này cô thật sự có phúc, tới tới tới, lại đây chúng tôi kính cô một ly.”
 
Ôn Ngọc San cực kỳ đắc ý, ai đến cũng không từ chối, rõ ràng là tang lễ, lại bị cô ta làm cho cảm giác như tiệc cưới.
 
Mấy chén rượu trắng vào bụng, cổ họng và dạ dày cô ta đều cực kỳ thiêu đốt, nhưng nhiệt tình này là cô ta tự tìm đến, cô ta kiên trì đến cùng tiếp nhận.
 
Chưa đến một lát sau, Ôn Ngưng mím môi từ trong phòng ông nội đi ra. Cô vừa mới đi vào trong ngồi hồi lâu, luôn cảm thấy không có cách nào tiếp nhận sự thật ông nội đã ra đi, không nhịn được lại khóc một trận.
 
Lúc đi ra vừa vặn đụng phải Giang Thứ, người đàn ông đau lòng kéo cô đến trước mặt, lau nước mắt cho cô, Ôn Ngưng né tránh mấy lần, dứt khoát đi về sau sân, giờ phút này nước mắt như hạt châu còn đọng trên mi, nhìn qua yếu đuối đáng yêu.
 
Ôn Ngọc San thấy cô ra đây, vội theo thói quen sai khiến: “Tôi uống không được, Ôn Ngưng, cô lại đây, uống rượu đi.”
 
Ly kia được rót đầy rượu trắng, Ôn Ngưng căn bản sẽ không uống, ngửi mùi đều thấy cay đến xé lòng, cô trầm mặt, còn chưa kịp mở miệng từ chối đã thấy Giang Thứ theo kịp từ phía sau, ở ngay trước mặt mọi người, ôm lấy eo Ôn Ngưng, cầm ly trong tay: “Xin lỗi mọi người, Ngưng Ngưng sẽ không uống rượu, mấy ngày nay cũng luôn khổ sở, tôi quả thực đau lòng, như vậy đi, tôi uống thay cô ấy, cảm ơn mọi người đã đến tiễn đưa ông nội một đoạn đường.”
 
Không phải người phụ nữ của anh, thích uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.
 
Ôn Ngọc San bị tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ biết trút giận về phía mẹ mình.
 
***
 
Cảm xúc Ôn Ngưng bất ổn vẫn luôn tiếp diễn, Giang Thứ thấy cô ăn chưa đến hai miếng cơm tối, cau mày ở phòng bếp nghiên cứu món ăn vặt khai vị cho cô.
 
Cô gái nhỏ ở trong phòng ngủ trên tầng nhớ ông nội, vừa sắp xếp quần áo thay giặt, dự định chờ sáng mai ngồi xe về Hàn Thành.
 
Cửa sổ sát đất phòng ngủ, phía ngoài liền với ban công, Ôn Ngưng thu dọn xong hành lý, vừa mới kéo khóa lên, đã nghe thấy tiếng người hầu nói chuyện với Giang Thứ ở vườn hoa dưới lầu: “Tiên sinh, vị tiểu thư này nói là chị họ của phu nhân, chúng ta không có cách nào khác, chỉ có thể để cô ấy vào.”
 
Mày Ôn Ngưng hơi nhăn lại, buông đồ trong tay, vội đứng dậy đi đến ngoài ban công.
 
Cúi đầu vừa nhìn, đã thấy người gọi là chị họ của cô, ngày mùa đông mặc một bộ áo hai dây xông vào, tóc dài rối tung trên vai, biểu cảm giả bộ yếu ớt đáng yêu, một tay vuốt tay vào chỗ má bị Ôn Ngưng tát kéo thành một vệt: “Từ nhỏ tình tình Ngưng Ngưng không tốt, đánh người cũng là chuyện thường xảy ra, người nhà chúng tôi đều chú ý đến chuyện em ấy là nhặt được, nhường mọi thứ cho em ấy, chúng tôi sớm đã quen, nhưng mấy ngày này chúng tôi thấy thái độ em ấy đối với anh, cũng giống như hờ hững... Chính là sợ sau này Giang tiên sinh đây sẽ chịu khinh bỉ…”
 
Ôn Ngọc San còn cố ý học dáng vẻ Ôn Ngưng cắn môi, rõ ràng khi Ôn Ngưng làm động tác này khiến người ta đau lòng vô cùng, nhưng đổi lại thành cô ta lập tức thêm vài phần ghê tởm.
 
Giang Thứ lạnh mặt, ánh mắt cũng lười nhìn cô ta, đang muốn gọi bảo vệ đến đuổi người đi, lại nghe cô ta nói: “Hôm nay trên bữa cơm, tôi thật sự không uống được mới bảo Ngưng Ngưng uống thay một chút, thế mà mẹ tôi lại che chở cho em ấy giống như trước đây, xong việc còn mắng tôi một trận tàn nhẫn, còn trực tiếp đuổi tôi ra ngoài, không cho phép tôi ở trong nhà nữa. Giang tiên sinh, vì sao từ nhỏ đến lớn mọi người đều che chở cho em ấy, nhưng tôi… tôi thật sự không còn chỗ nào để đi nữa.”
 
Ẩn ý của Ôn Ngọc San vô cùng rõ ràng rồi, tối nay mẹ cô ta nói cô ta rất nhiều, người đàn ông có tiền có quyền như này, không thể để Ôn Ngưng được lời, từ nhỏ cô ta đã không thể thua kém Ôn Ngưng, người đàn ông này, nhất định phải cướp về.
 
Làm gì có người đàn ông nào có thể chống đỡ được phụ nữ nhào vào ngực mình, cô ta quan sát vài ngày, Ôn Ngưng ngu xuẩn này gần như không mấy chào đón Giang

Thứ. Bọn họ điều biết tính tình của kiểu người có tiền này, cho dù lúc này thích, không bao lâu nữa sẽ chán ghét, nào có người nào nguyện ý mãi mãi mặt nóng dán mông lạnh.
 
Ôn Ngưng ở trên lầu nghe rất rõ ràng, cô mím môi, ánh mặt nhàn nhạt, từ trước Ôn Ngọc San cái gì cũng thích đoạt với cô, hiện giờ lại có thể đánh chủ ý lên đầu Giang Thứ.
 
Ôn Ngưng không nhịn được mà giật giật khóe môi, chỉ tiếc Giang Thứ vốn không phải của cô, từ đầu đến cuối đều không phải.
 
Anh quá mức chói mắt, quá khiến người ta nhớ thương, Ôn Ngưng đứng trên ban công không rời đi, luôn cảm thấy trong lòng và trên người có chút mệt mỏi.
 
Dưới lầu Giang Thứ vốn định dỗ Ôn Ngưng ăn món vặt khai vị, giờ phút này bị Ôn Ngọc San làm trễ nãi thời gian, cảm thấy tương đối mất kiên nhẫn.
 
Giọng điệu người đàn ông lạnh lẽo, một chút mặt mũi cũng không cho: “Lập tức cút cho ông đây, loại hàng hóa như cô, cởi nhiều thêm thì có thể thế nào? Tính tình Ôn Ngưng có kém nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện chịu, ông đây sẵn lòng cưng chiều cô ấy đấy, theo cô ấy, che chở cho cô ấy.”
 
“Có chút thông minh thì đừng đến trêu chọc cô ấy nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo bản thân sẽ làm ra cái gì đâu, muốn bản thân giống dáng vẻ ở bữa cơm hôm nay không?”
 
Ôn Ngọc San sợ tới mức mở to hai mắt: “Đồ điên!” Lúc vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Ôn Ngưng đang đứng yên tĩnh trên ban công.
 
Cô ta hơi hướng về phía cô rống lên: “Cô nghe được phải không? Người đàn ông này đáng sợ thế nào, phải, hôm nay anh ta thích cô, chờ đến ngày chơi chán rồi, cô sẽ còn thảm hơn tôi, Ôn Ngưng! Anh ta cái gì cũng dám làm, một ngày nào đó, cô sẽ chết rất thảm.”
 
Giây tiếp theo, mấy người bảo vệ thấy ánh mắt của Giang Thứ, lập tức lên kéo người ra ngoài.
 
Giang Thứ nhìn biểu cảm của Ôn Ngưng trên ban công, cảm thấy có chút không thích hợp, vội lên lầu tìm cô.
 
Đã thấy cô gái nhỏ lưng đeo túi, dáng vẻ muốn rời đi.
 
“Ngưng Ngưng?” Giọng điệu của anh hoàn toàn không có sự hung ác vừa rồi, “Làm sao vậy, đặt túi xuống đi, anh vừa làm mấy món ngon, dẫn em đi ăn thử.”
 
Ôn Ngưng chỉ lẳng lặng nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi muốn trở về Hàn Thành.”
 
Giang Thứ nhẫn nại cười tươi, dịu dàng nói: “Đã khuya rồi, ở lại một đêm, sáng anh anh lái xe đưa em về được không? Ngoan, bây giờ đi ra ngoài cũng không có xe.”
 
“Ngưng Ngưng tức giận? Người hầu không biết Ôn Ngọc San, đơn giản coi cô ta là chị họ em mới đưa người vào đây, anh liếc nhìn cô ta một cái cũng lười, hửm? Không tức giận được không?”
 
Ôn Ngưng: “Anh không cần giải thích với tôi, chúng ta đã ly hôn rồi, những chuyện này đều không liên quan đến tôi.”
 
Nhưng ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng cũng không biết ra sao, thấy anh cùng dịu dàng, trong lòng càng sợ hãi.
 
Vừa nãy cô thấy Ôn Ngọc San nói cũng không sai. Người đàn ông như Giang Thứ, khi đối xử tốt với một người sẽ cưng đến tận mây xanh, nhưng nếu ngày nào đó thay đổi tâm tư, ngã xuống nhất định là đau nhất thảm nhất.
 
Ôn Ngưng ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lục túi, lấy ra tấm thẻ lúc trước Vương Thanh đưa cho cô: “Chỗ này là tất cả tiền đóng phim của tôi, vốn muốn gửi một phần về cho ông nội chữa bệnh, còn dư lại một phần sẽ từ từ trả nợ anh, bây giờ ông nội không còn nữa, tất cả chỗ này đều gửi anh, hôm trước Vương Thanh nói, tiền Thanh Lăng truyện cũng gửi tới tấm thẻ này, bên trong hẳn là có tới 60 vạn, đủ trả tiền cho anh… Giang Thứ, sau này anh cũng không phải là chủ nợ của tôi nữa, chắc là tôi không còn nợ anh cái gì, anh buông tha cho tôi đi…”
 
Trong lòng Giang Thứ hoảng loạn mà không có lý do, dường như anh đã trải qua tình cảnh này một lần, đêm giao thừa đó, anh còn chưa nhìn rõ tâm tư mình, nhưng hôm nay, anh không thể để cô dễ dàng rời đi như vậy.
 
Giang Thứ thật cẩn thận nâng bả vai cô: “Ngưng Ngưng, anh biết hôm nay em tiễn đưa ông nội, rất mệt cũng rất đau lòng, thẻ này anh nhận, nhưng đêm nay không đi được không? Trời đã tối lắm rồi, không có xe cũng rất không an toàn, ông nội vẫn luôn hy vọng Ngưng Ngưng có thể sống tốt phải không? Em an tâm ngủ một đêm, sáng mai anh nhất định sẽ đưa em về Hàn Thành.”
 
Ôn Ngưng chép miệng, cất hành lý, chui vào trong chăn, cả người rúc trong chăn, Giang Thứ biết đây là cô đồng ý ở lại rồi, cũng không định thấy anh.
 
Người đàn ông thở dài một hơi.
 
Giọng nói gái nhỏ yếu ớt buồn bã từ trong chăn vọng ra: “Anh đi ra ngoài…”
 
“Được được được, anh đi ra ngoài.” Giang Thứ bất đắc dĩ thay cô dém bốn góc chăn lại. Ngay cả sofa cũng không dám ngồi, vội ra khỏi phòng ngủ.
 
Đêm đến hơn 12 giờ, Ôn Ngưng lăn qua lộn lại không ngủ được, cô biết Giang Thứ lặng lẽ vào được vài lần, tối nay cô không ăn cơm, mỗi lần Giang Thứ tiến vào đều đổi đồ ăn nóng hầm hập trên đầu giường, nhưng mà cô trong ổ chăn chớp chớp mắt, tủi thân mím môi một chút cũng không muốn ăn.
 
Tựa như càng về khuya, cảm giác không an toàn càng sâu thêm.
 
Cô gái nhỏ lén bò dậy từ trên giường, vốn muốn uống mấy ngụm nước lạnh cho tỉnh táo, nhưng sở ly nước, ấm áp, là trước đó không lâu Giang Thứ mới đổi.
 
Ôn Ngưng dứt khoát đi giày, lặng lẽ xuống tầng 1, chịu đựng sự sợ hãi, vòng đi vòng lại sờ đến hầm rượu, tùy tiện lấy một chai rượu từ bên trong ra, tự mình ra khỏi nhà lớn, đi qua vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, lập tức đi vào căn nhà cũ ở góc trang viên.
 
Giang Thứ chỉ đi tắm một cái, chờ đến khi quay lại phòng ngủ, đã không thấy bóng dáng Ôn Ngưng.
 
Người đàn ông có chút hoảng sợ, không biết phải làm sao nắm chặt tay vội chạy xuống dưới tầng, phòng khách, nhà ăn, phòng hoa nhỏ, anh tìm hết một lượt, đều không thấy bóng người, vất vả lắm đi qua cửa chính nhà lớn, thấy cửa hơi mở, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
 
Chờ đến khi Giang Thứ cuối cùng cũng tìm được cô, Ôn Ngưng đã uống sạch bình rượu.
 
Cô gái nhỏ say khướt ngồi dựa trên ván giường gỗ, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vội vàng tìm đến nơi này, đột nhiên chép miệng, dáng vẻ nhìn qua đáng yêu lại tủi thân: “Anh Giang Thứ…”
 
Tiếng “Anh Giang Thứ” cô vừa gọi ra, anh liền đỏ ửng hốc mắt.
 
Giọng người đàn ông từ tính buồn man mát thốt ra từ trong cổ họng: “Ừm.”
 
“Anh Giang Thứ, Ngưng Ngưng trộm uống rượu của anh, rất xin lỗi…”
 
Giang Thứ khàn giọng đi đến bên cạnh cô: “Không sao.”
 
Cũng may rượu ở trang viên này vốn dĩ được chọn dựa theo khẩu vị của cô gái nhỏ, rượu trái cây nồng độ dễ uống lại không cao, uống nhiều quá cũng không hại thân, chỉ là trước nay Ôn Ngưng không uống rượu, vẫn dễ dàng say đến mơ hồ.
 
Cô gái nhỏ nhìn thấy anh đi đến bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, chậm rãi chủ động sấn tới.
 
Giang Thứ tự nhiên duỗi tay tiếp được cô, ôm người vào trong ngực, nhịp tim tăng tốc điên cuồng.
 
“Anh Giang Thứ…”
 
“Ừm…”
 
Cô gái nhỏ bỗng nhiên tiến gần cổ anh, cảm giác như điện giật lan ra toàn thân.
 
Nào biết đột nhiên Ôn Ngưng cắn anh một cái, phần cổ của người đàn ông hiện lên dấu răng màu đỏ.
 
Anh “Shhh” một tiếng, nhưng không tức giận chút nào, biểu cảm còn có chút hưởng thụ.
 
“Cắn chảy máu rồi…” Ôn Ngưng nhìn chằm chằm vào vệt đỏ kia, ngây ngốc, nhìn có chút vô cùng đáng thương.
 
Người đàn ông cong môi cười: “Ngày mai anh trai còn phải về công ty, cô nhóc nhà em cắn để lại dấu vết như vậy, em bảo anh giải thích với cấp dưới thế nào?”
 
Ôn Ngưng say rượu đến mơ hồ, luôn không nghe rõ anh nói cái gì, chỉ đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Anh Giang Thứ, vì sao anh không nhận ra Ngưng Ngưng?”
 
Anh ôm cô vào lòng, hai người giống như khi còn nhỏ, dựa vào ván giường gỗ, kiên nhẫn nói với cô: “Anh Giang Thứ mỗi ngày đều nghĩ về Ngưng Ngưng, mặc kệ đi đến nơi nào, luôn muốn mang theo Ngưng Ngưng, căn phòng ở lầu ba Ngự Kiền Loan là tặng cho Ngưng Ngưng, khi đó em mới 8 tuổi, anh mua rất nhiều váy đẹp, cảm thấy Ngưng Ngưng nhất định sẽ thích, cảm thấy em mặc vào chắc chắn sẽ xinh đẹp nhất.”
 
Ôn Ngưng mềm như bông đứng dậy, ngửa đầu đối mặt với anh, chớp chớp đôi mắt hạnh, vẻ mặt vô tội bĩu môi: “Vậy mà anh còn hung dữ với em! Cũng không cho em đi vào!”
 
Cô gái nhỏ trước nay luôn yên tĩnh ngoan ngoãn, chưa bao giờ nổi cáu, nhưng mà có lẽ chỉ sau khi uống say, mới có thể có sự không kiêng kỵ như vậy.
 
Trong lòng Giang Thứ như bị túm chặt, bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu cô: “Rất xin lỗi, bảo bối, em cùng anh Giang Thứ về Ngự Kiền Loan, về sau…”
 
Ôn Ngưng đột nhiên chống lên cơ thể anh, nâng mình lên, mềm như bông nhìn thẳng anh, mặt mày đỏ hồng, nhút nhát, sợ sệt tủi thân khiến người khác đau lòng: “Anh Giang Thứ, bọn họ đều nói, anh là người đàn ông có quyền có nhiều tiền… Người người đều thích anh, ngay cả Ôn Ngọc San cũng thích anh...”
 
Giang Thứ sờ mặt cô: “Đều cho em được không? Tất cả đều cho em."
 
Ôn Ngưng lắc đầu: “Anh Giang Thứ, ông nội đi rồi, Ngưng Ngưng rất sợ, không ai yêu em nữa, anh lợi hại như vậy, em thế nào cũng không sánh bằng anh, nếu như bây giờ anh có chút thích em, thả em đi đi… Vì em mà suy tính về sau.”
 
Cô sợ hãi bản thân một lần nữa rơi vào, sợ hãi rơi vào rồi sau này anh sẽ lại bước ra, cô sợ đến lúc đó càng không nỡ, sợ bản thân thật sự không chịu đựng nổi.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện