Chương 49
Dọc đường trở về Hàn Thành đều là Giang Thứ lái xe.
Thôn Ngọc Tuyền đã bắt đầu mưa từ ba ngày trước, cả ngày lẫn đêm không ngừng, thời tiết không cho phép, ngày đó Giang Thứ đến bằng máy bay trực thăng là do không còn cách nào khác.
Dường như là anh cố ý, để nhóm Nhậm Thiên Cao quay về Hàn Thành trước một đêm, Ôn Ngưng không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi một mình hai người với anh trên xe.
Ôn Ngưng đối với việc Giang Thứ lái xe, trong lòng vẫn tồn tại không ít sợ hãi. Đặc biệt là chiếc Maybach màu đen kia của anh, lúc trước ngồi thường xuyên nhất chính là chiếc xe đó, tính cách Giang Thứ hoang dã, lái xe ngang tàng không quan tâm gì, thường làm cô sợ tới mức mặt mày tái nhợt, một đoạn thời gian sau, cô đã từng sinh ra bóng ma với chiếc xe kia một lần.
Cũng may đêm đó tuyết lớn bay đầy trời, chiếc xe Maybach đó bị Giang Thứ lái đến giữa sườn núi Vân Sơn, đâm cho nát bấy, hiện giờ đi đường núi, đổi thành xe việt dã có khung xe cao màu xanh lục, không gian bên trong xe rộng rãi, lưng ghế ngồi được làm bằng da gạt nghiêng xuống, thậm chí còn thoải mái hơn giường trong nhà.
Khi Ôn Ngưng nhìn thấy chiếc xe việt dã màu xanh lục đỗ bên ngoài trang viên, còn thoáng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lượn một vòng ở sau xe, cũng không nhìn thấy cửa sau.
Giang Thứ liếc mắt nhìn, không chút để ý nói: “Đừng tìm ghế sau nữa, em chỉ có thể ngồi bên cạnh anh, xe này chỉ có hai chỗ ngồi.”
Ôn Ngưng: “...”
Giang Thứ tuyệt đối là cố ý.
Ôn Ngưng trừng mắt nhìn anh một cái, yên lặng ngồi trên ghế phụ.
Dọc đường đi hai người không trao đổi quá nhiều, Ôn Ngưng không chủ động nói chuyện, Giang Thứ cũng chuyên tâm lái xe. Cô gái nhỏ nghiêng đầu tựa vào lưng ghế ngồi, mờ hồ phát hiện tốc độ xe hôm nay đã thay đổi, bình ổn đều đặn trên đường núi gập ghềnh thôn Ngọc Tuyền, không nhanh như trước. Ôn Ngưng ngồi một tiếng đồng hồ, một chút cảm giác không khỏe cũng không có.
Thậm chí về sau còn thấy buồn ngủ, yên tâm nhắm mắt thiếp đi.
Khi tỉnh lại cô đã nằm thẳng trên ghế, dưới đầu còn có một chiếc gối nhỏ độ cao vừa phải.
Không biết từ khi nào Giang Thứ đã chỉnh ghế cô nằm ngang, thêm cho cô một tấm chăn lông không nói, còn đặc biệt nhét vào trong lòng cô gấu bông mềm mại.
Anh nhớ rõ khi hai người còn chưa ly hôn, cô đã từng nói, ôm mấy thứ đồ chơi này ngủ có cảm giác an toàn, có thể an tâm ngủ thêm một chút.
Đã từng có nhiều lần, Nhậm Thiên Cao chở Giang Thứ cùng nhóm công ty hợp tác quan trọng, tổng giám đốc công ty đối phương thuận tay cầm một con gấu bông trên ghế sau, trêu chọc: “Ồ, tôi còn tưởng rằng người đàn ông có tính cách như Giang tổng, ngay cả khi còn nhỏ cũng khinh thường chạm vào loại đồ chơi này.”
Giang Thứ có lòng chiếm hữu tràn đầy dùng một tay giật con gấu bông từ trên tay đối phương về bên cạnh, trong đầu vừa nhớ Ôn Ngưng miệng vừa nói: “Phu nhân trong nhà tuổi còn nhỏ, thích những thứ này, muốn bình thường nếu như ở trên xe mệt nhọc có thể ôm ngủ, thoải mái hơn rất nhiều.”
Chuyện Giang Thứ kết hôn mọi người đều biết, nhưng ly hôn lại chỉ có sốt ít người biết đến, đối phương hiển nhiên cũng kinh ngạc với chuyện Diêm Vương được đồn là máu lạnh trong giới kinh doanh lại còn có thể có tâm tư tinh tế như vậy, vội vàng nói: “Giang phu nhân nhất định rất hạnh phúc.”
Giang Thứ nhìn gấu bông Ôn Ngưng chưa kịp chạm tới dù chỉ một lần trong tay, trên mặt hiện lên một nụ cười khó coi, đúng vậy, nếu lúc trước khi hai người còn chưa ly hôn, anh hiểu cô thương cô đau lòng vì cô, anh chắc chắn sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ được người ta hâm mộ nhất hạnh phúc nhất Hàn Thành.
Đáng tiếc rằng anh đã bỏ lỡ, cũng không biết sau này còn có cơ hội hay không.
Cũng may chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng hôm nay được sử dụng một lần.
Cô gái nhỏ ôm gấu bông, ngây ngốc dụi dụi mắt, xe mới chạy được nửa hành trình, cô đã mơ màng buồn ngủ. Giấc ngủ này gần bốn tiếng, khi tỉnh lại lập tức không nhớ nổi bản thân đang ở nơi nào.
Chờ tỉnh táo lại, phát hiện tay trái bị người đàn ông ngồi ghế lái nắm chặt trong lòng bàn tay.
Dường như bởi vì vất vả lắm mới có thể “ngủ chung” cùng cô, giấc ngủ này của anh ổn định hơn so với mấy tháng trước.
Ôn Ngưng tỉnh lại không lên tiếng, nghiêng đầu ngắm nhan sắc của anh khi ngủ, hoảng hốt một hồi, hiếm khi cô có cơ hội nhìn anh từ góc độ này.
Lúc chưa ly hôn, mỗi buổi sáng tỉnh lại, ít nhất cũng duy trì một khoảng cách thật lớn, anh ở trên giường, cô ở trên sofa nhỏ.
Giang Thứ lái xe vài tiếng đồng hồ, khúc cong đường núi tối tăm, anh từng thích nhất là tìm kích thích khi chạy trên làn đường này, tốc độ xe như bay, trải nghiệm khoái cảm cận kề cái chết.
Hiện giờ có Ôn Ngưng ngồi trên xe, là bảo bối anh trân quý hơn cả mạng mình, không nghĩ tới bản thân, đi đâu cũng cẩn thận bảo vệ cô chu toàn.
Lần lái xe này chậm rãi lại cẩn thận, mấy ngày liền anh lo chú ý tới tâm trạng của Ôn Ngưng, hỗ trợ chuyện hậu sự của ông nội Ôn, mọi chuyện đều tự tay làm, chờ xe chạy đến dưới lầu nhà Ôn Ngưng, cũng không nhẫn tâm gọi cô, vốn định ôm người lên lầu nhưng lại lo lắng đánh thức cô, dứt khoát ngủ một giấc trong xe cùng cô.
Người đàn ông giấu chút tâm tư nhỏ, trước khi nhắm mắt, thật cẩn thận kéo tay cô từ ghế phụ qua, nắm chặt lấy dán lên ngực mình.
Rốt cuộc cũng chỉ là người trần mắt thịt, ai cũng không phải là mình đồng da sắt, Giang Thứ cau mày ngủ bù, Ôn Ngưng có thể nhìn thấy rõ ràng sự mệt mỏi trên mặt anh.
Cô gái nhỏ than nhẹ một tiếng, hô hấp ngừng lại, vốn định lé rút tay từ trong lòng bàn tay của anh ra một chút, chỉ là không ngờ rằng vừa mới hơi rút ra, người đàn ông đang ngủ say giống như bị đoạt mất bảo bối tỉnh lại trong nháy mắt.
“Ừm?” Giọng nói Giang Thứ buồn buồn, mang theo chút chưa tỉnh ngủ, “Tỉnh rồi? Không thoải mái sao? Đi đường núi này hơi lâu một chút, anh sợ lái nhanh quá em sẽ sợ hãi.”
Trái tim Ôn Ngưng bất giác đập hụt một nhịp, dời mắt đi không nhìn anh: “Vẫn tốt…”
“Có đói không? Dẫn em đi ăn chút gì đó.” Anh vội ngồi lên từ ghế dựa, chỉ vài giây trong nháy mắt đã che giấu đi sự mệt mỏi lộ ra lúc lơ đãng khi ngủ sâu, thay bằng sự dịu dàng: “Anh biết gần đây có con phố làm rất nhiều đồ ăn vặt, đã tra trước trên mạng một lượt, chắc là hợp khẩu vị của em, nếu không chúng ta cùng nhau đi nếm thử?”
Anh tựa như sợ Ôn Ngưng từ chối, còn đặc biệt bồi thêm một câu: “Không xa, lái xe vài phút là đến.”
Nhưng mà càng dịu dàng, Ôn Ngưng lại càng cảm thấy sợ hãi bản thân lại một lần nữa ngây ngốc hãm sâu vào.
Cô rút tay từ lòng bàn tay của anh ra: “Không cần đâu, tôi không đói, anh về đi, tôi lên lầu trước, ngày mai còn phải trở lại Vân Sơn quay phim.”
Giang Thứ nghiến răng, không có ý muốn thả cô xuống xe, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng vào cô, nhưng cũng không dám bá đạo quá mức.
Không khí hơi đông cứng lại, Ôn Ngưng lại thở dài: “Anh đừng như vậy, tôi rất sợ…”
Trong lòng Giang Thứ như bị cái gì đó đạp một chút, lập tức che giấu đi sắc mặt: “Em đừng sợ anh, anh có gì mà phải sợ chứ? Bây giờ anh hận không thể móc cái này ra cho em xem, rốt cuộc em đã ở bên trong hoành hành ngang ngược đến bộ dạng nào.” Anh chỉ vào vị trí gần trái tim, biểu cảm nghiêm túc, “Ngưng Ngưng, chúng ta không có khả năng chỉ làm bạn bè, em nói em sợ hãi, nhưng em biết anh sợ hãi điều gì không?”
“Anh sợ em không muốn để ý đến anh, nhưng càng sợ hơn là, em chỉ muốn coi anh là bạn bè, dùng thái độ đối xử người đàn ông khác đối xử y vậy với anh.”
Giang Thứ tự giễu cong khóe môi: “Em có thể không biết, cho dù em lườm anh mắng anh, đá anh cắn anh, anh cũng cảm thấy vui vẻ mà đón nhận, bởi vì em chỉ đối với mình anh như vậy.”
Ôn Ngưng mím môi không nói chuyện, ở trong ấn tượng của cô, Giang Thứ quả thực chính là một người đàn ông tùy ý cuồng vọng không sợ trời chẳng sợ đất, không hề có nhược điểm, cũng vì nguyên nhân như thế, cô mới từng chút từng chút cắn nuốt dũng khí khi ở bên anh. Cô không có bất kỳ sự nắm chắc nào có thể cho rằng anh vẫn thích mình, cho nên về sau thấy anh thay đổi mạnh mẽ, cô lại bất lực không có cách nào vãn hồi, chi bằng từ lúc bắt đầu đã làm bạn bè bình thường, bình thường