Chương 48
Cảm giác không an toàn của Ôn Ngưng vượt qua sự tưởng tượng của Giang Thứ, anh không dám nghĩ cuộc hôn nhân trước kia đả kích cô lớn thế nào.
Mỗi đêm sau ly hôn, mặc dù anh cũng dằn vặt nhưng ít nhất anh còn có khối gia sản khổng lồ, mỗi ngày ở biệt thự cao cấp Ngự Kiền Loan nhớ về tình cảm, cũng không cần lo lắng tương lai không có chỗ dựa, với anh mà nói chỉ là thiếu một người phụ nữ bên cạnh nhưng với Ôn Ngưng mà nói ngay cả nhà cũng không có.
Mấy đêm đầu cô đều không có chỗ đi, câu nói “Tôi xem cô rời khỏi Ngự Kiền Loan còn có thể đi đâu” của Giang Thứ thật sự đã khiến cô bị tổn thương triệt để.
Có lẽ sợ hãi chính là được tích lũy từ đó, một người không có nơi nương tựa thật sự rất mệt mỏi.
Cô sống đến năm 20 tuổi, mỗi một bước đi đều gian nan vất vả, ở nhà thím vẫn luôn không có phòng của mình, sau khi ông nội bị bệnh nằm trên giường, càng thường xuyên bị đuổi ra khỏi nhà, lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu sống nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới kết hôn với Giang Thứ, lại dây dưa nửa năm với anh, sau khi ly hôn ngủ ở đình hóng mát, ngủ ở máy rút tiền, lại lưu lạc đến không có chỗ ở cố định lần nữa.
Bây giờ vất vả lắm cô mới có một nơi nhỏ bé để sống lâu dài, cho dù là tiểu khu cũ, cách xa trung tâm thành phố, nhưng ít nhất có thể chứa cô, cô không phải là người có lòng tham, chỉ là quá muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình, bởi vậy rất quý trọng từng vai diễn nhỏ mà thỉnh thoảng cô nhận quay phim, chạy thông cáo, không lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống ổn định, tất cả mọi điều về Giang Thứ cô cũng không dám lặp lại lần nữa.
Từ nhỏ cô đã quen nghe lời, quen che giấu sự đau khổ của chính mình, bởi vì không có ai sẽ đau lòng, cho nên học được cách im lặng.
Tối nay không phải trời xui đất khiến cô ngây ngốc uống quá nhiều rượu, sợ rằng cả đời Giang Thứ cũng không có cách nào nghe được những lời này từ trong miệng cô.
Ôn Ngưng nói xong, mềm như bông mà ghé vào người Giang Thứ, sườn mặt dán vào trái tim đang đập không dứt của Giang Thứ, im lặng không lên tiếng.
Giang Thứ nâng tay lên, luôn do dự mãi, mới thật cẩn thận áp lòng bàn tay vào sau lưng yêu kiều của cô, khẽ vuốt từng chút một.
Ôn Ngưng không phát ra tiếng kháng nghị giống như thường ngày, Giang Thứ ngẩn ra hồi lâu, đôi tay chậm rãi ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực.
Cô vẫn không hé răng như cũ, sau một lúc lâu Giang Thứ mới dám cúi đầu nhìn mặt cô.
Ôn Ngưng đã mơ màng mà ngủ rồi, từ trước đến nay cô chưa hề uống rượu, tối nay lại uống một chai, có thể chống đỡ nói một đoạn dài như vậy đã là kỳ tích, lúc này cả người mềm như bún bám vào người Giang Thứ ngủ mất. Anh ôm chặt lấy cô, Ôn Ngưng còn chê ngủ không thoải mái, nhíu mày lẩm bẩm cọ lên người anh, lau toàn bộ nước mắt không kìm nén được lúc trước lên áo khoác của anh.
Vất vả lắm mới dịch lên một đoạn, đôi tay non mịn mảnh khảnh như đứa trẻ vươn về phía cổ người đàn ông, vô thức vòng qua, ngửa đầu nhỏ nghiêng sang một bên, gối lên đôi vai dày rộng của anh, hơi thở đều đều, trong hơi thở ấm áp rơi trên cằm anh còn mang theo chút ngọt ngào của rượu.
Giang Thứ không nhịn nổi, cúi đầu hôn một cái lên môi cô, Ôn Ngưng “Ưm” một tiếng, bị anh hôn xong, đầu lưỡi vươn ra liếm môi rồi chép miệng ngủ tiếp, đại khái trong miệng cảm thấy hình như không còn rượu ngon.
***
Hôm sau khi Ôn Ngưng tỉnh lại, đã là 10 giờ sáng, cô hiếm khi ngủ quên, có lẽ tối hôm qua thật sự quá say, ngủ rồi càng không nỡ dậy.
Đầu Ôn Ngưng hỗn loạn, có điều không khó chịu sau khi say rượu như trong tưởng tượng.
Tối hôm qua Giang Thứ lo lắng cô tỉnh dậy sẽ đau đầu, nấu canh an thần giải rượu, thừa dịp cô mơ mơ màng màng dỗ cô uống hết sạch.
Cô ôm chăn ngơ ngác ngồi trên giường, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua hồi lâu, từng ký ức vụn vặt được chắp nối lại, cô gái nhỏ nhíu mày, hốc mắt đột nhiên có chút chua xót.
Cho nên cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện kia, bí mật quá khứ Giang Thứ giấu ở lầu ba Ngự Kiền Loan, kỳ thật là chính mình?
Anh biết cô là đứa nhóc ở sau núi tìm anh khi còn nhỏ? Vậy anh biết được từ lúc nào?
Lâu như vậy tới nay, anh không ngừng ăn nói khép nép quay đầu đến tìm cô, là bởi vì biết được cô chính là người khi còn nhỏ kia, cho nên mới hối hận?
Hai tay Ôn Ngưng bất giác nắm chăn, luôn cảm thấy ngực khó chịu có chút không thở nổi.
Trong đầu luôn có vô số đáp án quấy nhiễu cô, khiến cô không biết làm thế nào.
Nhưng mà cô nhớ rõ, tối qua khi cô say khướt, can đảm nói ra với anh, nói ra cũng tốt, có một câu Ôn Ngọc San nói rất đúng, người như Giang Thứ, hỉ nộ đều dễ thay đổi, hiện giờ cô nói trắng ra như vậy, hẳn là cũng không còn tâm trạng và nhẫn nại dây dưa cùng cô, như thế bất kể anh nhận ra cô từ lúc nào, đều không quan trọng, giữa bọn họ không bao giờ có tương lai.
Cô gái nhỏ ôm lấy hai đầu gối, vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Giang Thứ ở bên ngoài gõ nhẹ cửa, không chờ Ôn Ngưng nói có thể vào hay không đã tự mình đẩy cửa tiến vào.
“Tỉnh rồi?” Điều này nằm ngoài dự đoán của anh, đêm qua cô uống say như vậy, ngủ lại rất sâu, người đàn ông khó tránh khỏi có chút lo lắng, suốt một đêm cũng chưa nằm lên giường mình, cách nửa tiếng lại tiến vào nhìn cô một lần, lo cô đá chăn, lại lo cô lăn từ trên giường xuống, tóm lại là không yên lòng.
Ôn Ngưng nghe được tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi đối diện với mắt anh, Giang Thứ nói: “Có biết tối qua em uống hết một chai rượu không? Rượu trong hầm rượu em cũng dám một mình uống sạch một chai?” Ý anh vốn là lo lắng cho cô không biết uống rượu, mà hầm rượu của anh tuy làm vì cô, chọn lựa đều là loại có nồng độ hơi thấp, nhưng rốt cuộc so với bên ngoài vẫn tinh khiết hơn, với cái tửu lượng này của cô, uống cả một chai đúng là khiến anh lo lắng đề phòng cả đêm.
Nhưng mà Ôn Ngưng lại hiểu sai ý: “Tiền rượu tôi sẽ trả cho anh…”
“Anh thiếu chút tiền rượu này của em sao?” Toàn bộ gia sản của anh đều có thể cho cô, còn chiếu chút tiền rượu này chắc, trong tay Giang Thứ bê cái bát, đi đến bên cạnh giường, “Uống cái này đi, vừa nấu xong, còn nóng, tối qua em đã uống một lần, buổi sáng dậy không đau đầu chứ?”
Thật đúng là không đau, Ôn Ngưng vừa muốn đáp lại, nhưng lại ngoan cố nuốt từ “Ừm.” kia xuống.
Giang Thứ cũng không để bụng, thời gian dài như vậy, anh đã mau chóng quen thuộc chuyện Ôn Ngưng không để ý đến anh, thậm chí anh còn cảm thấy, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh giống như bây giờ, cho dù đối xử với anh hờ hững cả đời, anh cũng có thể thỏa mãn.
Ôn Ngưng duỗi tay từ trong ổ chăn ra, định nhận lấy cái