Chương 76
Sau khi trở về, Giang Thứ trăn trở không thể nào ngủ được suốt cả tối.
Ông Ngưng không cáu kỉnh với anh như trước đây, sau khi trở lại bệnh viện, cô tự tắm rửa một cái rồi sau đó cầm sách giáo khoa và đề thi. Cô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, khi thì dùng bút vẽ tranh, khi thì che nội dung trên sách giáo khoa lại, yên lặng, nhắm mắt rồi đọc lẩm bẩm.
Ngược lại, cô sẽ không để Giang Thứ ngồi một mình trong phòng bệnh, còn mình thì trốn sang phòng cách vách như trước.
Giang Thứ chờ cô tắm rửa xong cũng bị cô thúc giục cầm quần áo đi tắm rửa.
Hiện giờ không thể lấy cớ mất trí nhớ và bị thương nên anh phải tự thân tự lực, nhớ tới khoảng thời gian trước cứ làm theo ý thích, không biết xấu hổ mà chiếm lợi từ cô, bây giờ dường như đã thành mơ mộng hão huyền.
Tính tình cô gái nhỏ rất cáu kỉnh, Giang Thứ lo lắng đề phòng, chỉ sợ cô đột nhiên nổi hứng muốn dùng mấy việc trước kia để tính nợ cũ nên anh an phân vô cùng, vốn không dám trêu chọc cô.
Có lẽ cả đời này anh cũng không dám nghĩ tới rằng có ngày bản thân mình sẽ bất lực đến thế.
Nhưng mà anh hưởng thụ sự bất lực này, vô cùng khoái trá, anh vừa rửa mặt vừa nghĩ về Ôn Ngưng bên ngoài, người đàn ông luôn luôn chỉ có một vẻ mặt hời hợt bây giờ không thể nào dừng tươi cười được.
Ôn Ngưng vừa mới dùng qua phòng tắm này, hơi nước trên cửa kính vẫn còn chưa kịp tản ra, không khí tràn đầy mùi hương cô vẫn hay dùng, lúc anh ôm cô cũng ngửi được mùi hương y hệt như vậy trên cổ cô.
Giang Thứ hít sâu một hơi, khóe môi hơi cong cong, cảm nhận loại hạnh phúc này thật lâu.
Anh đánh răng xong rồi tiện tay đặt bàn chải đánh răng và ly súc miệng lên bồn rửa tay, bàn tay cầm ly dừng một chút, ánh mắt anh mãi nhìn ly súc miệng và bàn chải đánh răng màu hồng phấn bên phải.
Cái ly kia là của Ôn Ngưng, bên trong có bàn chải đánh răng màu hồng phấn, lông bàn chải mềm mại trắng tinh vẫn còn hơi ẩm, vừa nhìn là biết cô vừa mới dùng qua.
Giang Thứ luôn không để ý những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày, lúc trước đã quen ăn sung mặc sướng, từ nhỏ đã có vô số người hầu vây quanh chăm sóc, cơm bưng nước rót tận mồm mà không cần ra tay, dĩ nhiên anh không để ý những chuyện vụn vặt trong đời sống.
Giờ phút này anh mới chú ý tới ly súc miệng và bàn chải đánh răng mình đã dùng vừa nãy, không biết vì sao lại bị đổi thành màu xanh, kiểu dáng y hệt bàn chải màu hồng phấn của Ôn Ngưng như đúc, chỉ khác màu sắc mà thôi.
Nơi mềm mại trong lòng anh không biết đã sụp đổ từ khi nào. Vị trí này trong lòng anh... Nhiều năm qua đã có vô số oanh oanh yến yến, họ cũng dùng đủ loại chiêu thức để trêu chọc anh nhưng lòng anh chưa từng có một chút gợn sóng, bất kể họ làm gì cũng không lọt vào mắt anh.
Thế nhưng anh lại bị một hành động nho nhỏ này của Ôn Ngưng làm cho cảm động triệt để.
Nói cho cùng, cô chỉ là cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi, dù cho là cuộc sống hai mươi năm nay của cô không trải qua như bình thường nhưng đối với tình cảm và ao ước thì đều như những cô gái bình thường mà thôi.
Trong sinh hoạt hằng ngày đều muốn dùng đồ đôi nho nhỏ với nhau, tiếp đó thì lập tức cảm thấy hạnh phúc, cô không có quá nhiều yêu cầu xa vời, vô cùng dễ thỏa mãn.
Bỗng nhiên Giang Thứ nhớ tới lúc trước hai người ở Ngự Kiền Loan, lúc còn chưa ly hôn, Ôn Ngưng chưa từng đụng qua thẻ ngân hàng của anh cho, trên người chỉ có một ít tiền tiêu vặt như bây giờ vậy nhưng vẫn lén lút mua một ít đồ vật có đôi có cặp.
Nhưng mà lúc ấy anh không quan tâm, mãi cho đến khi người đi rồi, sau khi một nửa đồ vật kia bị ném đi mới bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Giang Thứ nhanh chóng tắm rửa xong, sau khi trịnh trọng đặt những đồ vật Ôn Ngưng mua thành một cặp kế nhau rồi lập tức rời khỏi phòng tắm.
Thấy Ôn Ngưng vẫn chưa đi, lại còn gác chân ngồi ở bàn bên cạnh giường bệnh của anh, anh thoáng thở phào một hơi.
Giang Thứ đi vòng qua bên cạnh, muốn nhanh chóng tới gần cô để ngắm cô kỹ hơn, phát hiện sau khi cô gái nhỏ tắm xong thì không thay quần áo bình thường mà là thay một bộ đồ ngủ bằng bông vô cùng thoải mái.
Áo ngủ rộng thùng thình ôm trọn người cô càng làm nổi bật lên vóc người nhỏ bé xinh xinh của cô, nhiệt độ phòng bệnh bốn mùa đều ổn định, Ôn Ngưng ít khi mặc áo tay dài nên tay áo chỉ tới khuỷu tay. Cô cầm bút viết trong tay, thỉnh thoảng như đang tự hỏi, một tay chống má đỡ trên bàn, nghiêng đầu, trong miệng lẩm bẩm đáp án môn khoa học xã hội như niệm thần chú, cả người từ trong ra ngoài đều là trạng thái thả lỏng.
Không cảnh giác anh tiếp cận, cũng không còn kiêng dè.
Giang thử đổ nước ấm vào ly rồi đi đến bên cạnh cô, cô gái nhỏ học thuộc lòng nãy giờ dường như cũng thấy khát, nghiêng đầu thấy nước trong tay anh, vô cùng tự giác và chủ động đưa miệng tới gần tay anh, vừa lẩm bẩm xong thì uống một vài ngụm.
Cuối cùng bên môi dính một ít nước, Giang Thứ lấy mu bàn tay lau giúp cô một cách vô cùng tự nhiên rồi sau đó khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp khiến Ôn Ngưng đột nhiên quên mất một nửa đáp án.
"Nước này anh vừa uống rồi." Giang Thứ nhàn nhạt mở miệng, lại còn đợi cô uống xong mới mở miệng, vừa nhìn đã biết cố tình.
Tay Ôn Ngưng nắm bài thi thật chặt, nghĩ tới hai người uống chung một ly nước, hai má lập tức có hơi nóng.
Cô không hé răng, Giang Thứ tiếp tục trêu đùa cô: "Anh rót nước cho mình, mới uống một ngụm mà đã bị em uống hết, thân là một người bệnh, có phải tôn nghiêm của anh bị tổn hại rồi không?"
Ôn Ngưng vốn định giải đề để dời lực chú ý, viết hai câu đã biết phương pháp này không thể thực hiện được, anh cứ đứng bên cạnh cô như thế, cô muốn xem nhẹ cũng khó, vốn không có khả năng không để ý tới anh.
Ngòi bút Ôn Ngưng dừng một chút, chấm một nét bút lên bài kiểm tra, sau đó đột nhiên ngửa đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái, học theo anh bày ra dáng vẻ đương nhiên: "Không phải anh đang theo đuổi em sao?
Giang Thứ không ngờ bây giờ Ôn Ngưng còn có thể như vậy! Trắng trợn nói ra những lời này, lập tức chặn đứng những lời nói sau đó của anh.
"Uhm." Cô dám hỏi, đương nhiên anh phải hào phóng thừa nhận.
Ôn