Chương 77
Sáng hôm sau, khoảng sáu giờ năm phút, Giang Thứ dậy trước Ôn Ngưng.
Nói trắng ra, cả đêm qua anh không hề ngủ, không phải không ngủ được mà là không nỡ ngủ.
Cơ hội có thể ôm Ngưng Ngưng ngủ như vậy, từ sau ly hôn thì hiếm khi có, đêm qua anh chui vào trong chỗ trống, vừa ôm cô đã lập tức không nỡ bỏ, tựa như là chàng trai trẻ đang có mối tình đầu, anh cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cứ như vậy mà nửa tỉnh nửa mê hơn cả một đêm, sáng ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại, cả người Ôn Ngưng đã gối lên ngực của anh, hai bàn tay nhỏ bắt lấy áo ngủ bằng vải của anh, thật sự ngủ rất sâu.
Ban đầu Giang Thứ không dám nhích nhích, về sau nhịn không được nên lén hôn cô một hồi, thừa dịp cô còn chưa tỉnh lại đã rón rén trở về giường bệnh bên ngoài.
Tình cảm, nói tới cũng thật là kỳ diệu, khi người trong lòng ở bên cạnh, bất kể là ngủ hay tỉnh đều có một loại cảm giác an toàn không lý do.
Hiếm khi Ôn Ngưng có được giấc ngủ không mộng mơ, ngủ vô cùng ngon, nhưng mà Giang Thứ vừa mới đi khỏi thì cô cũng có dấu hiệu tỉnh lại, ôm chăn lớn lật qua lật lại ở trên giường, lăn qua lăn lại một hơi, không thể nào ngủ tiếp được.
Đôi mắt mông lung buồn ngủ hơi mở to, theo bản năng mà đưa tay thăm dò vị trí bên cạnh một chút.
Không, không có ai.
Ông Ngưng nhíu mà, tối qua sau khi cô ngủ, dường như có cảm giác có người ôm cô, vòng tay ấm áp kia khiến cô vô cùng an tâm, cô tưởng là Giang Thứ nhưng bây giờ xem ra, có thể là cô đang nằm mơ nhỉ?
Loại cảm giác tự mình đa tình này khiến người ta cảm thấy quá hổ thẹn, có lẽ tối hôm qua lúc đi ngủ, anh không ngừng nhắc tới chuyện ngủ chung cho nên cô mới mơ loại giấc mơ không tốt này nhỉ? Trong lúc này, Ôn Ngưng không thể tìm lời giải thích nào hợp lý hơn để an ủi chính mình, chỉ cảm thấy việc hiểu lầm Giang Thứ lén lút vào ngủ chung khiến cô xấu hổ vô cùng.
Sau cảm giác xấu hổ, khó tránh khỏi còn có chút mất mát.
Rốt cuộc tên khốn này bị làm sao thế nhỉ, trước kia lúc chưa nói theo đuổi cô thì mỗi ngày đều động tay động chân, tới khi thật sự bắt đầu theo đuổi cô thì không làm gì cả, cứ để cho cô tự mình đa tình.
Ôn Ngưng ôm chăn ngồi tựa vào đầu giường, tùy ý liếc qua cánh cửa đang đóng chặt, cô nhớ rõ tối qua cửa này chưa khóa trái, thậm chí không cần chìa khóa vẫn có thể trực tiếp vào đây, thế mà Giang Thứ lại... Thờ ơ!
Cô gái nhỏ vừa nhớ lại vừa thay quần áo rồi xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong lúc đó cũng không ngừng hối hận bản thân mình không tốt mà xem nhẹ cúc áo trước ngực mình hiển nhiên đã bị cài sai vị trí và trong gương là một dấu vết màu hồng hồng hết sức rõ ràng ở gần xương quai xanh.
Lúc Ôn Ngưng rửa mặt rồi đi ra ngoài thì Giang Thứ vẫn nằm chợp mắt trên giường bệnh.
Từ giàu xuống nghèo rất khó, anh đang ôm tâm can bảo bối mềm mại thơm mát trong lòng suốt cả đêm, lúc này trở lại giường bệnh lạnh như băng, trong lòng cô đơn, không ai quấn mình, ngay cả trong không khí cũng không có mùi hương thoang thoảng của cô, loại chênh lệch giữa dòng sông và mặt biển quá lớn, cho nên sau khi anh ra ngoài thì không thể nào chìm vào giấc ngủ được.
Chẳng qua lúc nghe âm thanh mở cửa của Ôn Ngưng, anh vì giấu diếm hành vi của mình nên chỉ có thể giả vờ ngủ chưa dậy.
Ông Ngưng đi đến bên cạnh giường, cô dằn lại nóng nảy của bản thân mà cẩn thận kiểm tra miệng vết thương còn chưa khỏi của anh trước, thật ra đã không còn vấn đề gì, đa số những chỗ trầy da đã kết vảy, vài chỗ kết vảy còn đang từ từ bong ra, cũng không cần phải bôi thuốc nữa, chỉ còn lại một nửa số thuốc do bác sĩ kê đơn để đảm bảo hồi phục hoàn toàn còn chưa uống hết.
Nghĩ vậy, Ôn Ngưng giúp anh rót một ly nước nóng để trên bàn bên cạnh đầu giường, nghĩ thầm, chờ anh tỉnh lại thì nước cũng vừa ấm.
Làm xong những việc này, cô yên lặng đứng bên cạnh giường anh, im lặng nhìn một hồi, thấy anh ngủ sâu như vậy, không hề có dáng vẻ nhớ về cô. Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà tức giận với người đàn ông giờ phút này vẫn đang mím chặt môi và "ngủ say", cô gái nhỏ giơ tay bấm một cái lên cánh tay cường tráng của anh.
Một cái vẫn chưa hả giận, cô dứt khoát tới gần, ôm tay anh rồi cắn một cái.
Từ đầu Giang Thứ không đau cũng không ngứa vì trong tiềm thức Ôn Ngưng không muốn dùng lực mạnh, anh lại da dày thịt béo. Nhưng mà trên cánh tay truyền đến hơi thở ấm áp khiến anh ngưa ngứa, anh không ngủ mà chỉ giả vờ, giờ phút này có hơi không giả vờ nổi, anh cúi đầu nỏ nụ cười, không chờ Ôn Ngưng kịp phản ứng, đã nắm lấy cổ tay cô một cái, hơi sử dụng chút lực đã kéo cô đến trước mặt.
Ông Ngưng không có chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức kêu ra tiếng, cô vốn ỷ vào anh đang ngủ say nên muốn bắt nạt anh một chút, trong nháy mắt lại ngã lên người anh.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, hai má Ôn Ngưng không tự giác mà nóng lên.
Cảm thấy giống như đứa trẻ ăn vụng bị phát hiện vậy, hổ thẹn vô cùng
Không chỉ có vậy, loại người không biết xấu hổ như Giang Thứ lại càng không tính buông tha cho cô, anh nâng cằm cô khiến cô nhìn về phía mình, rồi sau đó cong môi, cười với vẻ lười biếng: "Làm vậy là sao đây? Muốn cắn thì cắn thôi, nè, em cứ cắn đi." Ngón tay anh cọ cọ vào môi mình, vết thương trên khóe môi trước kia bị Ôn Ngưng cắn giờ đã lành rồi, "Không phải em thích cắn chỗ này nhất hả?"
Ôn Ngưng ngước mắt lên, cái cằm nhọn đặt trên ngực anh, mím môi nhìn có vẻ rất uất ức.
Giang Thứ duỗi tay phải từ trong chăn ra, nhéo nhéo đôi má đang phồng lên của cô một cách cưng chiều, trong lòng ngưa ngứa, cảm thấy trái tim đã run rẩy.
Giận dỗi cũng ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu muốn chết.
Thậm chí, anh còn có chút hưởng thụ cảm giác bị cô tùy ý hành hạ, cho dù là cố tình gây sự, anh cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần nghĩ rằng có lẽ đời này cô chỉ làm nũng với mỗi mình anh thì tính chiếm hữu đáng chết từ sâu trong nội tâm của anh lập tức được thỏa mãn một cách tuyệt đối.
Ôn Ngừng trừng mắt nhìn anh vài lần, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng từ trước đến nay cô không phải là người nóng nảy nhưng đứng trước mặt Giang Thứ, cô lại như đang thay đổi vậy, có lẽ là đoán chắc rằng anh sẽ chịu đựng được mình chăng?
Giang Thứ cúi đầu cười, bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu của cô, tiếng nói trầm ấm còn có hơi khàn khàn: "Được rồi, đứng dậy đi, đừng quyến rũ anh, dù sao anh cũng là người đứng đắn, thật sự không thể làm ở bệnh viện, muốn thì đi theo anh về Ngự Kiền Loan làm nhé?"
"Giang Thứ!" Ôn Ngưng thật sự bị cái tên đàn ông không biết