Chương 78
Ôn Ngưng "À" một tiếng, mắt thường vẫn có thể thấy vẻ cô đơn trên mặt cô.
Rất nhiều khi, đàn ông và phụ nữ cùng tự hỏi một sự việc nhưng lối suy nghĩ và cách đặt trọng điểm của mỗi người khác nhau.
Đối với chuyện gameshow tình yêu lần này, Giang Thứ vốn thật sự không muốn đi, không chỉ có anh không muốn đi, quan trọng hơn là anh không muốn Ôn Ngưng đi, dù cho anh đi cùng với cô, anh cũng không muốn đồng ý.
Nhưng đối với Ôn Ngưng mà nói, so với việc bất hòa và chống đối trước kia thì đây là cơ hội hiếm có cho hai người ở chung, yêu đương đồng thời còn được người ta liên tục hỗ trợ ghi hình lại những khoảnh khắc ấm áp và đẹp đẽ của bọn họ. Đối với cô gái nhỏ chưa từng yêu đương mà nói thì đây mà một loại ngọt ngào mà cô khao khát hướng tới.
Cô không ngại hạ thấp mặt mũi của mình xuống, mở rộng cửa lòng mà nói với Giang Thứ, có thể nói tận đáy lòng cô vô cùng mong đợi, thậm chí hai người có thể cùng nhau làm chuyện gì trong tiết mục, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ ra được vài việc nhỏ rồi ghi chép trong sổ tay.
Gameshow chẳng qua chỉ là cái cớ để cô và Giang Thứ có thể hẹn hò với nhau mà thôi, cô muốn cùng anh lén lút làm rất nhiều chuyện xấu hổ, nên muốn mượn lý do quay hình để kéo anh cùng làm chung.
Thậm chí trước khi xảy ra tai nạn, cô còn len lén tìm một ít công thức yêu đương ở trên mạng, cái gì mà "Một trăm việc nhỏ mà người yêu nhau phải làm" "Làm những chuyện này, tám mươi tuổi nhớ lại vẫn thấy ngọt" ... một loạt lời khuyên, công thức khi yêu đương và sống chung với nhau.
Bên trong có rất nhiều chuyện vô cùng bình thường mà cô và Giang Thứ chưa từng làm cùng nhau.
Cô không muốn sau này khi quay đầu lại, nghĩ tới từng việc vụn vặt trong quá khứ thì chỉ có thể nhớ được khoảng thời gian ngắn ngủi khi ở căn phòng trên núi cùng với anh trước đây, và khoảng thời gian hôn nhân trong nửa năm kia, kiên trì chờ đợi nhưng anh chẳng về nhà được bao ngày.
Nhưng đối với Giang Thứ mà nói, anh suýt chút nữa mất cô vì gameshow này, chỉ suýt một chút.
Anh ngang ngược từ nhỏ, không tin số mệnh cũng không tin ma quỷ, không coi ai ra gì cũng không có sợ hãi, tính tùy ý làm bậy đã ăn sâu vào trong máu anh, thậm chí trong 28 năm qua, không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi tính toán và lòng bàn tay anh, mọi chuyện anh muốn làm thì đều có thể dễ dàng làm được, chưa từng có sai lầm.
Chỉ có vài lần bất lực và không có cách nào, đều liên quan đến Ôn Ngưng.
Mười hai năm trước, anh nói sẽ dẫn cô rời khỏi núi nhưng ngay lúc đó, bất luận anh làm như thế nào cũng đều không tìm ra cô.
Mười hai năm sau, trong đống gạch vụn, ngoài trừ có thể tạm thời che chở cô trong lòng thì không thể làm gì khác, loại cảm giác không nắm mọi việc trong lòng bàn tay khiến anh hít thở không thông, anh không muốn lại để cho Ôn Ngưng có cơ hội rơi vào hoàn cảnh như thế nữa.
Thậm chí anh không muốn cô tiếp xúc với người và vật liên quan đến chuyện này lần nào nữa.
Dù cho xác suất xảy ra chuyện này lần nữa dường như bằng không nhưng mỗi khi nhớ lại, anh lại cảm thấy sợ hãi một hồi lâu.
Rõ ràng người suýt chết là anh, dù dưới tình huống ý thức của anh không còn rõ ràng thì người anh nghĩ đến vẫn là Ôn Ngưng.
Anh không thể chịu đựng việc Ôn Ngưng chịu bất cứ tổn thương gì trước mặt mình, chính tay anh cố đẩy cô ra ngoài, sau khi biết cô đã được cứu sống và an toàn, nhưng cũng chỉ thả lỏng một nữa, anh cố gắng dùng phần sức còn lại để bảo vệ chính mình.
Không có anh bảo vệ cô, mặc dù sẽ có rất nhiều người khác nhưng anh không yên tâm, đời này sẽ không có ai có thể bảo vệ Ôn Ngưng tốt hơn anh.
Nếu anh không ra được, có lẽ sau này cô phải đối mặt và gánh vác mọi thứ một mình, sao anh có thể bỏ cô lại được.
May mà cuối cùng anh cũng kiên trì quay về được.
Bây giờ, làm sao anh có thể đồng ý quay lại gameshows kia lần nữa chứ.
Anh không sợ đưa mạng cho cô nhưng anh sợ không có anh, cô sẽ bị ức hiếp.
Bởi vậy trên vấn đề này, dường như Giang Thứ không hề có ý muốn bàn tới, cho dù những chuyện khác, mọi chuyện đều có thể theo ý Ôn Ngưng nhưng trong chuyện này, anh không muốn thương lượng quá nhiều, tận đáy lòng anh có hơi kiêng kị.
Nếu có thể, thậm chí anh hi vọng cô có thể ở bên cạnh anh, không cần làm gì cả, chỉ cần tận hưởng cuộc sống nhưng anh biết cô không muốn, cô sẽ không vui nên anh không cưỡng cầu.
Giang Thứ đang định uống thuốc, anh cầm lấy ly nước do Ôn Ngưng rót ở đầu giường, vẫn còn ấm, anh vểnh môi lên một cái, ngửa đầu uống thuốc.
Ôn Ngưng đi đến bên cạnh giường anh, đá rơi dép lê xuống, trực tiếp ngồi xếp bằng trên giường, mím môi quan sát anh.
Giang Thứ vừa nhíu mày, yết hầu của anh vừa chuyển động: "Hay là ngồi xích lên trên một chút?"
Ngồi lên nữa sẽ tới nơi nào đó, đây là bệnh viện, ai mới vừa nói mình là người đứng đắn vậy?
"Tại sao anh không đi?" Ông Ngưng không tính kìm nén, muốn hỏi gì thì