Tiêu Yến đang dọn dẹp phòng bếp thì nhận được điện thoại của Triết Diễn.
"Em nghe!"
"Tiêu Yến!"
"Sao vậy? Triết Diễn, anh say rồi đúng không?"
"Anh...Chỉ uống một ít thôi!"
"Anh đang ở đâu?"
"Nhà em!"
"Đợi em!"
Tắt máy, Tiêu Yến vội vã chạy lên tầng, lấy cho mình một cái áo khoác.
Lúc trở ra lại va vào lòng ngực rắn chắc của ai kia.
Đôi mắt u ám nhìn xuống cái đầu nhỏ đang ở trong ngực mình, giọng nói khàn khàn cất lên.
"Đi đâu?"
"Tôi...!Tôi có việc phải ra ngoài!"
"Không được! Trời tối rồi! Cô đang bệnh!"
"Nhưng...!Tôi nhất định phải đi!"
Hàn Thước lạnh lùng nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia khó chịu.
Cuộc đối thoại khi nãy, anh đã nghe thấy hết.
Chỉ là anh muốn cược thử một lần, muốn xem thử giữa anh và Triết Diễn, ai quan trọng hơn.
"Tôi thấy hơi mệt, cô...đừng đi."
"Tôi...!Tôi chỉ đi một lát thôi.
Hơn nữa, anh...đã có cô Jerry..."
Đúng vậy! Chẳng phải Jerry là vị hôn thê tương lai của anh sao? Anh mệt thì có thể tìm cô ấy, tại sao lại tìm cô làm gì chứ?
Bóng lưng nhỏ bé khuất khỏi tầm mắt anh.
Xem ra...anh cũng không quan trọng lắm.
Nhưng bây giờ trời đã tối, cô lại đang bệnh, để cô ra ngoài một mình anh thật sự không yên tâm.
Suy cho cùng thì anh cũng không thể bỏ mặc cô.Tiêu Yến ra ngoài không bao lâu thì chiếc xe sang trọng của anh cũng rời khỏi nhà.
Anh biết cô sẽ đi đâu nên một mạch lái xe đến đó.
Trong sân nhà của Tiêu Yến, Triết Diễn ngồi dựa lưng vào góc cây tử đằng, trên tay là chai rượu đã vơi đi một nửa.
Tiêu Yến đến nơi, nhìn thấy anh ngồi đó, gương mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối lại có chút cô đơn khiến cho người khác đau lòng.
Đôi chân chầm chậm bước tới, cô quỳ xuống trước mặt anh.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, những cánh hoa tử đằng lặng lẽ rơi xuống, tạo ra một khung cảnh thật thơ mộng.
Triết Diễn ngước đôi mắt mờ đục lên nhìn cô, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, Tiêu Yến thật xinh đẹp.
Chỉ là trong nét đẹp đó lại man mác một chút buồn, nét buồn khiến cho anh thấy chạnh lòng.
"Triết Diễn..."
"Em tới rồi...Anh cứ nghĩ em sẽ không tới!"
"Triết Diễn, sao anh lại thành ra như thế này?"
"Không sao! Chỉ là cảm thấy có chút nhớ em!"
Kể từ lần gặp ở bệnh viện, đã rất lâu rồi anh không có gặp cô.
Anh nhớ cô, thật sự nhớ cô đến mức đau lòng rồi.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trái tim anh lại nhói lên.
Tiếc rằng anh lại không đủ bản lĩnh để bảo vệ cô.
Hai cánh tay rắn chắc kéo cô ôm vào lòng, vòng tay ôm cô siết chặt.
Triết Diễn sợ, rất sợ.
Sợ khi buông cô ra thì sẽ không thể gặp lại cô nữa.
Anh thật sự chỉ muốn mãi mãi được ôm lấy Tiêu Yến, mãi mãi giữ cô lại bên cạnh để bảo bọc che chở cho cô mà thôi.
Tiêu Yến bất ngờ bị anh ôm thì liền có chút giật mình.
Cô theo bản năng lại muốn đẩy anh ra.
"Tiêu Yến, để anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi..."
Giọng nói của anh hôm nay thật lạ.
Tiêu Yến cũng thôi không đẩy anh ra nữa.
Nép đầu vào lòng anh, cô cảm nhận rõ nhịp tim anh đang đập rất nhanh, rất mạnh.
Trong hơi thở lại có chút nặng nề, hình như là còn có chút nức nở.
"Triết Diễn..."
Nhẹ nhàng buông cô ra, anh cúi mặt đối diện với ánh mắt u buồn của Tiêu Yến.
Một nụ hôn bất ngờ ập xuống, Tiêu Yến trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú của người đối diện.
Cô muốn phản kháng nhưng hai cánh tay lại bị anh giữ chặt, cô ra sức lắc đầu tránh khỏi nụ hôn của anh.
Một bóng người từ đâu xuất hiện đẩy Triết Diễn ra, cánh tay Tiêu Yến bị ai đó mạnh mẽ kéo lên, cơ thể cô không chủ động lại rơi vào vòng tay của ai đó.
Người đàn ông đứng đó, bóng người cao lớn ôm chặt cô trong vòng tay mình.
Đôi mắt lạnh lùng hằn lên tầng tầng sát khí nhìn Triết Diễn đang cố gắng đứng dậy.
Trước khi anh ta kịp ổn định cơ thể, một cú đấm trực tiếp rơi vào gương mặt tuấn tú khiến Triết Diễn lần nữa ngã xuống đất, máu từ khoé môi chảy ra.
"Hôn