Tiêu Yến bị Hàn Thước lôi đi trên con đường mòn nhỏ tăm tối.
Đến một góc cây cạnh đó, anh dừng lại, thô bạo ép cô dựa vào thân cây, hai cánh tay vây lấy cô bên trong.
Tiêu Yến cúi đầu, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ im lặng mà không biết phải làm gì.
Người đàn ông đứng trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
Đôi môi nhỏ nhắn kia vẫn còn hơi ửng đỏ vì nụ hôn của Triết Diễn khiến anh có chút bực dọc.
Anh nghiến răng nghiến lợi, rồi chẳng biết thế nào lại cúi người hôn xuống môi cô.
Nụ hôn nóng bỏng xen lẫn cả sự tức giận khiến Tiêu Yến khẽ rên lên vì đau.
Hai bàn tay vô thức níu chặt lấy chiếc áo sơ mi trên người anh, lại vô tình chạm vào cơ bụng săn chắc kia.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô gái nhỏ, Hàn Thước chầm chậm rời khỏi môi cô.
Trước khi rời đi, anh còn tham lam mút lấy cánh môi dưới rồi cắn nhẹ lên đó một cái.
Tiêu Yến nhất thời ngây người trước hành động kì lạ này của anh, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm anh không rời.
"Cô nhìn cái gì?"
"Anh, anh bị cái gì vậy?"
"Không bị gì cả.
Tôi chỉ không muốn đồ của tôi lưu lại dấu vết của người khác mà thôi!"
"Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Tiêu Yến, cô nhớ rõ cho tôi.
Cơ thể này là của tôi, ngoài tôi ra cô không được phép để bất cứ ai chạm vào.
Tôi rất ghét phải chia sẻ đồ của mình với người khác.
Đặc biệt là món đồ dùng để thoả mãn nhu cầu như cô."
Tiêu Yến nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim cô đau đớn vô cùng.
Cô...Hoàn toàn sụp đổ rồi...Hoá ra anh chỉ xem cô là một món đồ, một món đồ để giúp anh giải toả nhu cầu mà thôi.
"Ha...Haha...!Hàn Thước, anh nói hay lắm.
Anh luôn nói anh yêu An Hạ, nhưng anh nhìn xem...Anh yêu cô ta mà lại lên giường với tôi! Tình yêu của anh cũng cao thượng thật."
"Đừng bao giờ nhắc đến tên của cô ấy.
Cô ấy không giống cô, cô đến cả một móng tay của cô ấy cũng không bằng!"
"Haha...Thì ra là như vậy, tôi biết rồi, tôi đến cả một người đã chết cũng không bằng.
Ha...Haha..."
Tiêu Yến cười, tiếng cười lạnh lẽo.
Giờ không cười thì còn biết phải làm sao đây?
Khóc sao?
Vô ích thôi.
Cô càng khóc thì càng khiến anh trở nên chán ghét hơn mà thôi.
Hàn Thước chậm rãi đi theo bước chân loạng choạng của cô gái nhỏ.
Ánh trăng tròn thương hại cho cô mà ban phát chút ánh sáng soi chiếu con đường mòn tăm tối.
Tiêu Yến đi từng bước thật chậm, mỗi một bước đều giống như một mũi kim nhọn mạnh mẽ đâm vào trái tim cô.
Bước chân cô dừng lại, đôi mắt tuyệt vọng nhìn lên ánh trăng.
Giọng nói nhỏ khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Hàn Thước, nếu như có thể bắt đầu lại, tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh."
Sau câu nói đó, Tiêu Yến khẽ cười, nụ cười chua xót đẩy nước mắt chảy ngược vào trong.
Yêu anh đau khổ như vậy, cô thật sự không thể tiếp tục nữa rồi.
"Hàn Thước, sau khi thời hạn hai năm kết thúc, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa!"
Cơ thể anh bỗng chốc bất động, đôi mắt hoảng loạn nhìn theo bóng lưng của cô gái trước mặt.
Sẽ không đâu! Chỉ cần hai năm kết thúc, anh sẽ không để cô rời đi đâu.
Anh nhất định sẽ giữ cô lại bên cạnh mình, sẽ dùng cả đời còn lại để yêu cô.
Hai người ra khỏi con đường nhỏ, cả hai cùng ngồi vào trong xe.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, cả hai người đều không nói với nhau thêm một câu nào nữa.
Hàn Thước không đưa cô về nhà mà lại ghé vào một khách sạn cao cấp.
Đôi mắt Tiêu Yến nghi ngờ nhìn anh, lại bắt gặp nụ cười xấu xa trên gương mặt anh tuấn kia.
"Xuống xe!"
"Tôi muốn về nhà!"
"Tôi bảo cô xuống xe không nghe thấy sao?"
"Tôi không xuống!"
"Một là cô tự xuống.
Hai là để tôi ẵm cô xuống!"
Hàn Thước bắt đầu đếm số.
Vừa xong nhịp thứ hai, cô gái nhỏ đã ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài xe.
Đáy mắt anh hiện lên một ý cười.
Người phụ nữ này đúng thật là rất sợ anh.
"Hàn tổng!"
Nhân viên khách sạn nhìn