Lâm Dật sau khi ra ngoài, thứ anh nhìn thấy là cảnh ấm áp của cô gái đang làm bài tập, chú mèo con bên cạnh vô cùng bình yên.
"Tiểu Mẫn, em có thể giúp anh xử lý vết thương của mèo con được không?" Anh bước đến trước bàn, cúi thắt lưng xuống bế Miểu Di lên.
"Được rồi." Cô gái tên Tiểu Mẫn nhìn chú mèo bị ôm đi một cách đáng tiếc, bất đắc dĩ đáp ứng.
Miểu Di đã tỉnh lại, nhưng không nhúc nhích, nó biết vết thương ở chân không thể tiếp tục trì hoãn, ngoài ra lông xung quanh miệng vết thương còn dính máu rất khó chịu, hơn nữa người này cũng nguyện ý giúp nó.
Lâm Dật đặt Miểu Di xuống bồn rửa mặt, cởi áo khoác bọc trên người nó, sau đó lấy nước oxy già và cồn i-ốt đã mua trên đường. Hắn dùng tăm bông tẩm ướt dung dịch oxy già, sau đó nhẹ nhàng lau chùi vết thương.
Miểu Di cảm thấy miệng vết thương lạnh buốt, may mà không đau lắm.
Lâm Dật lại mở nắp i-ốt, lập tức trong không khí tràn đầy mùi vị gay mũi, cồn i-ốt sẽ làm vết thương hơi đau, vì vậy động tác Lâm Dật nhanh hơn, nhưng cũng không thô lỗ.
Mèo ta chỉ hơi rùng mình, cố nhịn xuống.
Lâm Dật đậy nắp lại, khen ngợi sờ sờ đầu mèo nhỏ nói: "Thật dũng cảm."
Sau đó hắn lấy băng gạc ra, quấn nó thành hai hoặc ba lớp.
Lâm Dật kiểm tra lại toàn thân Miểu Di, phát hiện hai chân sau cong lên thiếu tự nhiên, liền vươn tay đụng vào.
"Meo meo!" Miểu Di kêu lên sợ hãi, cũng may nó cố gắng hết sức chống lại cơn đau nhức, nếu không lúc này Lâm Dật hẳn đã có vài vết xước trên mu bàn tay. Mèo ta sinh khí nhìn hắn, ý bảo đã làm đau mình.
"Xin lỗi, ta sẽ không chạm vào chỗ gãy xương, em cố nhịn trước. Ngày mai ta sẽ đưa em đến bệnh viện." Lâm Dật vươn tay trấn an mèo nhỏ đang dựng lông lên, tránh miệng vết thương tắm cho nó, sau đó ôm Miểu Di trở về phòng ngủ.
Tắm rửa sạch sẽ khiến miêu bệ hạ rất nhẹ nhàng khoan khoái, những vết thương trên cơ thể khiến nó trở nên an tĩnh. Tùy ý để Lâm Dật sờ tới sờ lui trên người mình.
Lâm Dật dường như chưa từng chạm vào động vật, nằm bên cạnh Miểu Di, không khỏi xoa nắn bộ lông trắng tuyết yêu thích không muốn ngừng.
"Thật đáng yêu, chính ta còn không biết tại sao hôm nay lại cứu em. Ta không phải là người lo chuyện bao đồng, có lẽ do duyên phận, em có nghĩ vậy không, mèo con?"
Miểu Di chỉ nghĩ hắn đang tự độc thoại, bị Lâm Dật sờ soạng khó chịu, kêu mấy tiếng ra hiệu Lâm Dật dừng lại nếu không lông mình chắc bị hói mất.
"Ha ha, được rồi, ta không làm phiền em nữa." Dứt lời liếc mắt nhìn vết thương của Miểu Di rồi nói: "Người làm tổn thương em nhất định rất tàn nhẫn.
Miểu Di cảm thấy vết thương không còn đau nữa, nhưng khi nghĩ đến Đại Ma Vương, đôi mắt linh động của nó lại ảm đạm xuống, lộ vẻ buồn bực.
Lâm Dật như cảm nhận được tâm tình Miểu Di, hối hận nói, "Xin lỗi nhé, ta không nói nữa, em ngủ đi."
Tay trái hắn gập lại để dưới đầu, tay phải thân mật điểm điểm mũi Miểu Di, Miểu Di thuận theo liếm liếm mu bàn tay hắn.
Cảm nhận được ấm áp và ẩm ướt từ mu bàn tay truyền đến, môi Lâm Dật cong lên, cuối cùng con mèo nhỏ cũng không bài xích hắn nữa. Sung sướng tiến vào giấc ngủ.
......
Ầm ầm!! Trên trời vang vọng từng đợt sấm sét, Cố Chi Thanh khó khăn lắm mới vào giấc lập tức bừng tỉnh.
"Miểu Miểu!" Cố Chi Thanh kinh hô ra tiếng, đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy, hô hấp gấp gáp và rung động trong khoang ngực nói rõ Cố Chi Thanh bị dọa không nhẹ.
Phòng ngủ một mảnh tối tăm, giữa bầu trời lại lóe thêm một vài tia chớp, lập tức chiếu sáng cả căn phòng, chớp mắt qua đi trong phòng ngủ lại tối đen như cũ.
Cố Chi Thanh trong mộng mơ thấy mình đang cười chơi đùa với Miểu Di trên