Cơn giông tố qua đi để lại bầu trời xanh thẳm trong veo, vài đám mây trắng lác đác lơ lửng giữa màn trời, ánh nắng ấm áp, không khí trong lành khiến người ta không nhịn được hít thêm vài hơi. Những giọt sương trên cỏ phản chiếu ánh sáng trong suốt, mặt đất từng bãi từng bãi nước đọng.
Cố Chi Thanh ngồi cạnh bàn ăn, tâm tình hoàn toàn khác với thời tiết sáng sủa bên ngoài cửa sổ.
Tay cầm ly nhưng không nhấc lên, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa cho mèo đối diện, động tác này kéo dài một hồi lâu.
Dì Trương vừa cầm đĩa vừa lo lắng nhìn, kể từ sau vụ đó tiên sinh có vẻ chán chường, ăn không ngon ngủ không yên, cả người trở nên gầy đi, bà nhìn vào mắt mà đau trong lòng, sao phải khổ vậy chứ.
"Thưa tiên sinh, có chuyện này tôi muốn nói cho ngài." Dì Trương nhịn không được cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Ừm?" Cố Chi Thanh đột nhiên hoàn hồn, thậm chí còn không phát hiện mình đang ăn mà ngẩn người. Anh cầm ly lên muốn uống, ra hiệu cho dì Trương tiếp tục.
"Là... chuyện của Tiểu Miểu." Dì Trương nhìn sắc mặt anh cẩn thận nói.
"Miểu Miểu? Miểu Miểu đã trở lại?" Cố Chi Thanh bỗng dưng bỏ ly trên tay xuống nhảy dựng lên, đặt tay trên vai dì Trương dò hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt bà, trên mặt không giấu được niềm hưng phấn.
"Em ấy đâu?" Vừa nói vừa quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm.
Dì Trương bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cái tay trên vai mình xuống, có chút tức giận: "Tiên sinh! Ngài bình tĩnh đi, hãy nghe tôi nói."
"Tiểu Miểu chưa quay lại, là sự việc kia. Người làm hỏng đồ của ngài là một người khác."
"Người khác, không phải Miểu Miểu sao? Là ai!" Cố Chi Thanh không thể tin được.
"Cái này... ôi, là con của Tiểu Chu. Hắn đã thú nhận ngày ấy gia đình hắn xảy ra chút chuyện, hắn liền đưa con trai đến đây, thằng bé là người đã phá hư đồ đạc của ngài." Dì Trương thấy cảm xúc Cố Chi Thanh không quá ổn định, nhưng bà hy vọng Cố Chi Thanh có thể biết chuyện này, huống hồ anh cũng có quyền được biết chân tướng sự việc, mặc dù khi biết sự thật có khả năng anh càng thêm khổ sở.
Cố Chi Thanh cảm thấy đầu ầm một tiếng như muốn vỡ ra, trong đầu chỉ lặp lại câu nói ấy – Mình đã hiểu lầm Miểu Di, mình đã hiểu lầm Miểu Di...
Anh dường như bị đả kích thật mạnh, không thể tin lui từng bước, đụng vào mép bàn, dùng tay chống đỡ mới miễn cưỡng ổn định thân thể, hai mắt dần mất tiêu cự.
Anh biết mình sai rồi, không ngờ mình lại sai triệt để đến vậy ...
"Bảo người đó mang con trai hắn cút đi! Đừng để tôi gặp lại hắn!"
Bị lừa dối trong lòng Cố Chi Thanh lửa giận cháy hừng hực, hét lớn những lời này. Giống phát tiết nắm tay đấm mạnh vào mặt bàn, cái bàn bị đánh trúng phát sinh tiếng vang lớn, đồ trên bàn cũng run theo.
Anh cũng không quản tay đau nhức, những đau đớn này căn bản đâu thể so sánh với cơn đau trong lòng.
Dứt lời như thoát lực mà ngồi phịch trên ghế, tựa hồ dùng hết tất cả khí lực, hai tay che mặt.
Miểu Miểu, ta thực sự sai rồi. Tự trách mình đúng sai không phân tạo thành tổn thương không thể bù đắp cho Miểu Miểu, cho dù hiện tại muốn bù lại cũng không tìm thấy cơ hội.
Miểu Di như bốc hơi khỏi thế gian, chỉ còn lại những thứ còn lưu tại Cố trạch chứng minh nó từng ở đây.
......
Lâm Dật ngày hôm nay không tiếc bị khấu trừ toàn bộ tiền chuyên cần chỉ để xin nghỉ nửa ngày đưa Miểu Di đến bệnh viện thú y.
Bệnh viện thú y không có mùi thuốc khử trùng gay mũi, thế nhưng người đi đi lại lại, tiếng động vật ầm ĩ vẫn khiến nó có chút khẩn trương, chui tọt vào trong lòng hắn.
Cảm nhận Miểu Di khó chịu, Lâm Dật vuốt vuốt lông, cất tiếng an ủi: "Không sao đâu, cho bác sĩ nhìn chân em là tốt rồi."
Dần dần thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, Miểu Di từ từ bình tĩnh lại.
Mãi đến khi bác sĩ kiểm tra miệng vết thương, lấy dụng cụ y tế băng bó cho mèo nhỏ, nó vẫn không có động tĩnh gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng cảm giác không tốt khi bị quấn băng, này cũng nhờ công Lâm Dật bên cạnh không ngừng động viên.
Bác sĩ cất dụng cụ, thấy Miểu Di rất phối hợp khen ngợi: "Không sao, rất nghe lời, vết thương đã được băng bó tốt. Nhìn ra nhóc này rất dính cậu. Nhất định do cảm ơn cậu đã cứu nó."
Lâm Dật không phủ nhận, nở nụ cười gượng gạo, ai nghĩ tới mới ngay hôm qua con mèo