Biên tập : R Bê Đê
" Thu toàn bộ sương mù vào trong thùng này đi. "
Lê Chấn nhìn mèo con chạy chối chết có chút muốn bật cười, chọc chọc chút lên giấy hai lần rồi cũng ném sang một bên.
Khi một người một mèo một lần nữa xuất hiện thì trong hiệu thuốc đã không còn ai, Phương Hoà nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn bên ngoài cũng không có ai thì quay đầu thoáng nhìn Lê Chấn.
Lê Chấn cũng cậu ra khỏi hiệu thuốc, tiếp tục đề tài nói chuyện khi nãy. " Em muốn tôi làm thủ lĩnh? "
Phương Hoà thấy Lê Chấn cuối cùng cũng hỏi thẳng vào vấn đề, cậu chạy lại gần hắn, men theo quần áo mà trèo vào nằm trên khuỷu tay hắn, ngẩng đầu nhìn, đây là lần thứ hai cậu nhắc đến chuyện thành lập căn cứ, lần đầu thì bị Lê Chấn lấp liếm, lần này hắn lại chủ động nói chuyện cậu, Phương Hoà có chút ngoài ý muốn.
Lê Chấn hơi chột dạ, hình như hắn rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với mèo con nhà hắn về vấn đề nào đó, nhìn biểu tình thụ sủng nhược kinh của cậu, làm Lê Chấn thấy trong lòng hơi nhói, hắn nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai Phương Hoà, dùng đầu mình cọ lên đầu cậu. " Xin lỗi, Mèo Con, do tôi không để ý. "
" Có cái gì mà phải xin lỗi? " Phương Hoà vẫy vẫy móng vuốt, cậu cũng không phải quá kì vọng Lê Chấn lên làm thủ lĩnh, cậu chỉ thấy kì quái thôi.
" Vậy anh muốn làm gì? " Phương Hoà không sao hiểu được, trong thời đại này còn ai không muốn có thế lực khổng lồ chứ? Nói riêng, càng mạnh hơn thì có thể bảo vệ được chính mình và người thân bạn bè, muốn gì làm đó.
Nói chung, còn có thể giúp đỡ cứu mạng vô số người sống sót trong mạt thế, biết đâu còn được họ coi như đấng cứu thế, phải biết rằng rất nhiều thủ lĩnh căn cứ dựa vào bạo lực cưỡng chế, quản lý căn cứ cũng là dựa vào bạo lực, rất nhiều người vô cùng gian khổ.
Lúc này, Lê Chấn đang nhìn một con tang thi cụt tay, đây là một con tang thi mới thi hoá không được mấy ngày, tinh hạch còn chưa ngưng kết ra, là một tang thi cấp thấp bình thường, nếu tang thi tiếp tục lan tràn như vậy, sẽ càng có nhiều người thường bị biến thành tang thi, cho dù bây giờ có dị năng giả và lương thực dự trữ nhưng vài năm sau, vài chục năm sau thì sao?
Lê Chấn không rõ vì sao loại virus này có thể phát tán ra ngoài, nhưng so với thời điểm ban đầu, giờ đây Lê Chấn có ưu thế để giải quyết con virus này hơn. " Mèo Con, so với việc làm thủ lĩnh, tôi muốn tìm cách giải quyết virus tang thi hơn. "
Phương Hoà nhìn Lê Chấn, không thể không nói, con sen nhà cậu đúng là có chí lớn, làm thủ lĩnh căn cứ mà so với lí tưởng này đúng là quá phù phiếm.
Nhưng mà ...
Phương Hoà cúi đầu nhìn đất. " Lê Chấn, không phải tôi muốn đả kích anh, từ trong kí ức của tôi anh cũng thấy đó, mạt thế mười ba năm, vẫn chưa có ai nghiên cứu ra vacxin "
Lê Chấn mỉm cười, duỗi tay nâng cằm Phương Hoà lên. " Em không tin tưởng tôi sao, hửm? "
Phương Hoà cáu kỉnh, có chút không tự nhiên đẩy tay Lê Chấn ra, " Khônh phải, tôi chỉ sợ anh nói trước bước không qua, đến lúc không chế ra thuốc giải thì ngồi đó mà khóc. "
Lê Chấn cười khẽ, nắn nắn chân mèo nhỏ mềm, nâng Phương Hoà đối diện với mĩnh đôi mắt thuần đen như nhìn sâu vào mắt mèo của cậu. " Phải có hy vọng chứ. "
Đôi mắt Lê Chấn dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng thâm thuý khiến tim Phương Hoà đập rộn ràng, ngay lập tức dưới caid mặt đầy lông nóng ran, cậu xoay đầu sang hướng khác làm như không có việc gì. " Vâng, vâng, anh nói gì cũng đúng, rồi chúng ta đi đâu bây giờ? "
Lê Chấn hơi híp mắt. " Chúng ta sẽ xử lý bệnh độc tang thi, đưa người tới thành phố A rồi phá huỷ phòng thí nghiệm kia. "
Phương Hoà cả kinh, quay đầu. " Anh nói gì cơ? "
" Tới thành phố A, phá huỷ phòng thí nghiệm. " Lê Chấn lặp lại, giọng càng thêm kiên định, đây là kế hoạch đầu tiên của hắn, vốn nghĩ có thể tìm được " Phương Hoà " trước khi cậu bị đưa tới phòng thí nghiệm, hiện tại không tìm được, hắn quyết định tới thành phố A luôn, nếu phòng thí nghiệm kia còn chưa thành lập, vậy thì bóp chết nó trong trứng nước đi, còn nếu đã thành lập, thì tìm cách phá huỷ nó.
Phương Hoà muốn nói lại thôi, nhìn Lê Chấn, không biết mở lời thế nào mới tốt, lí tưởng của con sen nhà cậu sao càng lúc càng lớn vậy?
" Mèo Con? " Lê Chấn vuốt lông cho nhóc mèo trong lòng mình.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn một hồi. " Lê Chấn, anh có biết, mục tiêu của anh có chút khó khăn không? "
Lê Chấn hơi khựng lại, nâng Phương Hoà lên trước mặt mình. " Thế lực đằng sau phòng thí nghiệm rất lớn sao? "
Phương Hào chậm rai gật đầu, thành phố A là nơi ngoạ hổ tàng long, sau khi mạt thế bùng nổ, nhiều người còn có thế lực vượt qua cả quân đội, hơn nữa, nghe đồn, ngày đầu tiên khi mạt thế đến thì phòng thí nghiệm đã được thành lập bà quản lý nghiêm ngặt. Thực tế muốn phá huỷ nó vô cùng khó khăn, cứ cho là có thể phá huỷ phòng thí nghiệm đó, nhưng không tiêu diệt được thế lực đằng sau thì lại có một phòng thí nghiệm khác mọc lên mà thôi.
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn. " Ban đầu phòng thí nghiệm cũng chỉ vì muốn nghiên cứu vacxin, không phải vừa bắt đầu đã làm thí nghiệm lên cơ thể người, bây giờ chúng ta phá huỷ thì ... " l
Câu nói kế tiếp Phương Hoà không cần nói Lê Chấn cũng đoán được, hắn khẽ nắm vuốt mèo của cậu, xoa xoa.
Bây giờ phá huỷ phòng thí nghiệm thì đồng nghĩa với việc trở thành kẻ phản bội loài người, mèo con nhà hắn không muốn hắn gánh tội danh này.
Phương Hoà mặc kệ Lê Chấn xoa nắn chân trước của mình, tiếp tục nói. " Với lại, phòng thí nghiệm kia rất lợi hại, năm ấy chúng tôi có hơn mười người mà mất nhiều năm mới trốn thoát được, hơn nữa, vừa trốn không lâu thì bị phát hiện, nếu không phải tôi liều mình xông vào đàn tang thi thì nhất định sẽ bị bắt trở về. "
Lê Chấn cảm thấy tim mình bị ai đó bóp nghẹt, hắn để Phương Hoà dựa vào cổ mình, vuốt ve lưng cậu, hắn nhắm mắt, một kế hoạch dần được hình thành trong lòng, chẳng qua chỉ là có thế lực lớn, hắn cũng có thể mở rộng thế lực của chính mình.
Móng vuốt bám chặt trên vai Lê Chấn, dụi đầu vào cổ hắn, cậu hoàn toàn không nhận ra vì câu nói của mình mà sẽ có một kế hoạch đáng sợ được bày ra.
Một lát sau, Phương Hào vỗ vỗ vai Lê Chấn. " Kệ đi, chỉ cần có vật tư thì sẽ có hi vọng, trước hết chúng ta cứ tìm nhiều vật tư hơn đã, không phải anh muốn làm thí nghiệm sao? Nhất định phải tìm thêm dụng cụ nữa. "
Lê Chấn gần đầu, nhưng địa điểm đầu tiên hắn tới vẫn là hiệu sách, lúc trước cậu hít phải khí đọc, nằm ngủ trong không gian nên hoàn toàn không biết Lê Chấn đang đi đâu, cậu nhìn lên thì thấy một cửa thuỷ tinh bị vỡ, biển hiệu. " Hiệu sách XXX, sách cho người mới bắt đầu (?) ", nhiều chữ quá khiến Phương Hoà hơi choáng váng, có chút xấu hổ hỏi Lê Chấn. " Anh tới đây làm gì? "
Lê Chấn lấy từ trong không gian ra một cái mặt nạ phòng độc tự chế, đeo lên cho Phương Hoà, xác nhận không bị thoát khí mới nói. " Tang thi hệ độc ở bên trong. "
Phương Hoà đeo mặt nạ không quá thoải mái, cậu quơ móng vuốt điều chỉnh mặt nạ đến vị trí thoải mái hơn, thở phào trong lòng, thì ra