Edit: Dương Lam
Trình Tân tỉnh dậy vì đói, nhưng trước đó khi Liêm Đường xuống lầu dùng cơm cô lại không hề nghe thấy tiếng động gì, Liêm Đường thấy cô ngủ say quá, nên không đuổi cô ra khỏi phòng.
Trình Tân mơ màng bò dậy, quét mắt nhìn một vòng, Liêm Đường không còn trong phòng, cô quay đầu nhìn ra phía cửa.
Ôi tri kỉ quá đi, ra ngoài mà còn cố ý để sẵn cửa cho cô.
Trình Tân rạo rực trong lòng, trượt xuống ghế mát xa, vẫy đuôi, mang điệu bộ hết sức lười biếng bước ra ngoài, mới ra khỏi cửa phòng ngủ, Trình Tân đã đánh hơi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi.
"Ọt ọt ọt..." Trình Tân thực sự không thể nhịn được nữa, bụng réo vang bài ca vườn không nhà trống.
"Mày đừng kêu nữa, làm mèo có đồ ăn mèo đã là tốt lắm rồi, đừng nên hi vọng xa vời quá ha..." Trình Tân nâng chân trước đè bụng lại, nhưng mà tư thế này trông quái dị quá, chỉ đành xòe móng vuốt xoa xoa bụng, sau đó cam chịu đặt móng xuống.
Nghĩ vậy, Trình Tân ngẩng khuôn mặt thấy chết không sờn, đi tới trước cái bát của mình.
Thức ăn mèo mới ăn gần hết tối qua đã được người làm đổ đầy lại, vẫn là đồ ăn công thức đó, vẫn mùi vị đó.
Trình Tân ăn no, nằm bên cạnh lan can cầu thang, trong miệng nhai thức ăn mèo giòn rộm, kết hợp với mùi thơm vắt ngang qua mũi, nhai rồi lại nhai.
Nếu trong trí nhớ của cô không còn kí ức với ẩm thực Trung Hoa làm người ta chảy nước miếng kia, có lẽ cuộc sống làm mèo đã không khó khăn đến thế.
Trời ơi, ngửi được mà không ăn được, khổ quá đi mà!
Một tiếng sau, Liêm Đường dùng bữa xong đi lên, vừa mới tới khúc ngoặt cầu thang, ngẩng đầu đã thấy Tiểu Tiểu cúi xuống nhìn mình, ánh mắt ướt nhẹp mặt mày ủ rũ.
Liêm Đường không nén nổi nụ cười, cong môi nhìn cô.
"Dậy rồi?"
Thấy anh đẹp trai cười với mình, Trình Tân lên tinh thần, trong lòng thoải mái nhoài người qua.
"Meo-o--"
Liêm Đường tiếp tục bước lên lầu hai, vừa đi vừa trò chuyện với Trình Tân.
"Mày ăn chưa? Lúc xuống lầu tao thấy đồ ăn trong bát của mày gần hết, nên đã bỏ thêm một ít." Giọng nói nhàn nhạt.
Trình Tân nghe thế mới biết, hóa ra không phải người làm thêm đồ ăn cho cô, mà là anh trai đẹp trai.
Đến phẩm cách của anh đẹp trai cũng tốt quá đi! Còn siêu chu đáo nữa!
Tuy lúc mới đầu có không để ý tới cô, dáng vẻ lạnh nhạt, mặt mũi sắc bén, đến tận bây giờ vẫn có thể cảm giác được thái độ lạnh lùng pha chút hời hợt của anh khi đối đãi với người nhà, nhưng mà lúc ở bên con mèo như cô đây thì, hoàn toàn không cảm thấy sự lạnh nhạt ấy.
Hơn nữa, Trình Tân còn cảm thấy, anh đẹp trai này, là một người rất rất tốt bụng.
Thấy Liêm Đường lại gần, Trình Tân đang nằm bò trong ổ cũng đứng dậy, vẫy đuôi đi sát bên chân Liêm Đường.
Liêm Đường nhìn qua cái bát đựng thức ăn mèo, thấy cô đã ăn không ít, không nói gì.
Mặc cho cô tiếp tục theo mình về phòng ngủ.
Liêm Đường xem thời gian, vào phòng để đồ lấy quần áo đi tắm.
Anh định làm một giấc trưa.
Trình Tân đang buồn chán bám gót Liêm Đường, đi theo đến tận cửa phòng để đồ, mới nhận ra đây là phòng để chứa quần áo, trong lúc bất ngờ không kịp chuẩn bị, Liêm Đường đã cởi áo, ánh mắt Trình Tân nhìn thẳng tắp, rồi trợn to mắt, nhìn chằm chặp không chớp vào nửa thân trên lộ ra của Liêm Đường.
Mẹ của con ơi!
Cơ bụng kìa!
Nhân ngư tuyến kìa! Chói mắt quá! Kích động quá, hưng phấn quá đi!
Trình Tân không tự chủ nuốt nước miếng mấy cái, tim gan lòng mề bé nhỏ nhảy lên thình thịch.
Lúc này cô đã hoàn toàn quên mất chuyện "xấu hổ khó quên" lúc trước rồi, vừa thấy là không chớp mắt, ánh nhìn chăm chú, đến một cái nháy mắt cũng không có.
Liêm Đường cởi áo, khóe mắt liếc thấy Trình Tân đang ngồi xổm mở to mắt bên cửa.
Tại sao lại cảm thấy ánh mắt con mèo này là lạ... Đây đúng là con mèo có ánh mắt phong phú nhất anh từng thấy.
Liêm Đường ném luôn cái áo mới cởi về phía cô theo bản năng.
Trêu chọc: "Nhìn gì vậy hả..."
Trình Tân nhìn tới mắt dại ra, bị Liêm Đường ném trúng phóc, không hề nghĩ tới cái áo này lại nặng thế, làm cô nghiêng người qua một bên, ngã xuống đất, vất vả lắm mới bò ra được từ trong đống áo quần, chàng hoàng tử cơ bụng đã biến mất tăm tích, vào phòng tắm rồi.
"Meo-o..." Tôi còn chưa xem đã mà!
Ôi, sớm biết vậy đã không nhìn quang minh chính đại như thế, cứ nhìn lén lút thôi, biết đâu hoàng tử cơ bụng còn có thể cởi quần trước mặt cô luôn đó.
Ôi...
Trình Tân nghĩ đến hình ảnh làm người ta nóng máu ấy, chợt thấy mũi mình nóng lên, sẽ không thiếu tiền đồ đến độ chảy máu mũi luôn chứ?
Đưa móng vuốt lên lau thử, ừ, không chảy máu mũi.
Nước mũi...
Meo meo meo, anh đẹp trai không chỉ có khuôn mặt điển trai, khí chất tốt, mà đến vóc người cũng kích thích quá đi à.
Vừa nghĩ đã muốn thét lên chói tai luôn.
Trình Tân canh giữ trước cửa phòng tắm, mơ mộng đến
cảnh anh đẹp trai để trần bước ra.
Nhưng cô phải thất vọng rồi.
Khi Liêm Đường đi ra, trên người mặc quần áo chỉnh tề, anh khoác bộ đồ ngủ màu trắng, tóc hơi ẩm, chỉ sấy sơ qua, rồi chuẩn bị ngủ trưa.
Trình Tân thấy Liêm Đường đã buồn ngủ, lại không nỡ ra ngoài, mắt lom lom nhìn lên giường Liêm Đường.
Cô cũng rất muốn lên giường, nhìn nhan sắc khuynh thành của anh đẹp trai.
Nhất định là một chuyện rất hưởng thụ.
Có thể do cảm nhận được oán niệm của Trình Tân, Liêm Đường ngồi dậy, đúng như dự đoán, khi anh nằm xuống Trình Tân đang làm tư thế nào, thì bây giờ vẫn còn nguyên tư thế ấy.
Ngồi chồm hồm bên mép giường, ánh mắt ra vẻ đáng thương nhìn anh.
Được rồi.
Liêm Đường yên lặng không nói, vén chăn xuống giường, xách Trình Tân lên, thả xuống giường, nói: "Không được làm loạn, nếu không ném mày ra ngoài." Nom rất nghiêm túc, không có chút nào giống nói đùa.
Trình Tân cọ cọ vào lòng bàn tay anh, xem như đồng ý.
Liêm Đường xách cô đặt lên giường, yên lặng quan sát cô, thấy cô không chạy cũng không nhảy, chỉ đứng yên cạnh gối.
Rất tốt.
Ngoan lắm.
Nên không để ý tới nữa, lại nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trình Tân làm y như lời Liêm Đường, không hề quấy phá, một cục thịt nho nhỏ làm ổ bên cạnh anh, trong khoang mũi ngập mùi hương sữa tắm sau khi tắm xong của Liêm Đường.
Hương bạc hà.
Thật dễ ngửi quá, thoải mái... Thoải mái quá... Vốn Trình Tân đang lấm lét ngắm anh đẹp trai, bỗng nhiên thấy mí mắt trĩu nặng, mệt mỏi rã rời.
Trong lòng cô: Mày còn có thể ngủ được đấy à, ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn... Không được, không thể chịu được nữa, mình muốn ngủ quá.
Liêm Đường ngủ nửa tiếng, lúc tỉnh dậy, con mèo bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Đây chính là con mèo thiếu nhạy bén nhất, cũng là con mèo có ánh mắt phong phú nhất anh từng gặp.
Buổi tối, do Liêm Đường về nhà, nên Liêm Tiếu cũng chạy từ trường học về.
Người một nhà cùng ăn cơm tối, Trình Tân làm ổ trên sô pha lầu một.
Là do khi Liêm Đường xuống, thấy con mèo cô đây nằm một mình trên lầu đáng thương quá, nên thuận tay ôm xuống theo.
Vì từ khi Trình Tân tới nhà đều ra vẻ rất nghe lời, không kêu không quấy, đến Liêm Tiếu còn thấy cô chướng mắt trước đó, mà giờ gặp anh trai, cũng không thèm đếm xỉa tới Trình Tân nữa.
Nhưng mà, xuống lầu rồi Trình Tân mới phát hiện, ở đây còn khổ hơn cả khi ở trên lầu, thức ăn ngon dụ hoặc gần ngay gang tấc, cô chỉ là một con mèo, nào chịu được loại hành hạ vô nhân tính thế này?!
Trình Tân vốn đang vui vẻ vì được xuống lầu hóng gió bỗng cảm thấy tủi thân hết sức.
Một nhà bốn miệng, lúc ăn cơm không một ai lên tiếng, trừ âm thanh va chạm chén đũa thỉnh thoảng vang lên, thì không còn bất cứ tiếng động nào khác.
Trình Tân chán nản vô cùng, nhìn sang cái điều khiển từ xa bên cạnh, lặng lẽ duỗi vuốt, mở ti vi.
Mặc kệ, dù sao giờ cô cũng là mèo, có mở ti vi, cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.
Có lẽ sẽ cho rằng cô vô tình đụng phải thôi.
Khi tiếng ti vi truyền tới, một nhà bốn miệng đều hơi kinh ngạc nhìn sang.
Người làm vội vã chạy lại, thấy cái điều khiển nằm bên cạnh Trình Tân, thì quay đầu nói với Liêm Vĩnh An: "Hình như là mèo vô tình nhấn nút mở ạ." Vừa nói vừa định cầm điều khiển lên tắt ti vi.
Liêm Đường nghe vậy, cản lại: "Không cần tắt, tôi cũng sắp ăn xong rồi." Ý là, ăn xong tôi sẽ đi qua xem ti vi, đỡ phải mở lại lần nữa.
Đoạn nhạc đệm như thế nhanh chóng kết thúc.
Trình Tân xem ti vi, cười trộm.
Làm mèo thật là thích quá đi.