Edit: Dương Lam
Ăn cơm xong, người một nhà ngồi trong phòng khách, vừa xem ti vi, vừa nói chuyện phiếm.
Liêm Tiếu ngồi cạnh Liêm Đường, hỏi Liêm Đường những chuyện anh thấy được ở nước ngoài.
Trong nhà họ Liêm, tạm thời Trình Tân chỉ mới hơi quen thuộc với Liêm Đường, tất nhiên nằm sát bên Liêm Đường, tính cả Liêm Tiếu thì là một trái một phải bên anh.
Khi Liêm Đường nói chuyện, cô nằm bên lắng nghe.
"Nói vậy là, chuyện thảo luận hợp tác với bên kia rất thuận lợi?" Liêm Tiếu cầm điện thoại, vừa chat với hội chị em trong group, vừa trò chuyện với Liêm Đường.
Liêm Đường ừ đáp lại.
Liêm Tiếu đã quen với tính cách lạnh nhạt trước giờ của anh trai, không hề cảm thấy bị coi nhẹ, bởi vì từ nhỏ anh trai đã như vậy, với ai cũng như vậy, cô đã quen rồi.
"Cám ơn quà sinh nhật của anh nhé, em thích lắm, trước em đòi mẹ lâu lắm mà mẹ không đồng ý, vẫn là anh tốt nhất!"
Tống Nhã ngồi bên Liêm Vĩnh An, mới vừa đưa xiên trái cây cho chồng, nghe thấy lời con gái, thì cười mắng: "Cái gì cũng là anh trai tốt nhất, người mẹ này cũng phải đứng sang bên!" Bình tĩnh xem xét, dù đứa con riêng này có hơi lạnh lùng, nhưng vẫn biết nhường nhịn em gái, điểm này Tống Nhã không có gì để chê trách.
Liêm Tiếu le lưỡi, sau lại đắc ý bật cười.
Cái túi Chanel kia là kiểu mới nhất, cô bé đòi Tống Nhã lâu rồi, muốn mua lắm, nhưng vì giá cả đắt đỏ, Tống Nhã sợ cô ấy sẽ cứ tiêu tiền kiểu vung tay quá trán như thế mãi, nên không đồng ý, nào ngờ đến hôm sinh nhật, Liêm Đường gửi thẳng túi xách từ nước ngoài về, chính là mẫu túi Liêm Tiếu đang đòi kia, khi mở quà khỏi phải nói cô ấy vui vẻ thế nào, đầu tiên là khoe khắp vòng bạn bè, không biết đã khiến biết bao nhiêu cô bạn thân trong group hâm mộ.
Tống Nhã không nói gì, nhưng trong lòng rất vui.
"Em thích là tốt rồi." Liêm Đường đưa tay vuốt ve Trình Tân, vẻ như không chút để ý, thật ra cái túi xách ấy không phải anh chọn, anh cũng không quan tâm Liêm Tiếu thích mẫu túi nào, quà sinh nhật mỗi năm của Liêm Tiếu, đều là do trợ lý tự chọn rồi mua, nếu anh không có nhà, thì cũng do trợ lý gửi quà tới, những thứ này đều có trợ lý chuẩn bị thành thạo, không cần anh phải để tâm.
Chỉ có thể nói, trợ lý của anh là một vị trợ lý rất hiểu lòng phụ nữ.
Lúc này Liêm Vĩnh An chợt lên tiếng: "Nếu phần lớn công việc đã chuyển về đến thủ đô, vậy những lúc con rảnh hãy về nhà ở, ai lại một mình bên ngoài, quạnh quẽ như thế." Theo tuổi tác ngày một tăng lên, càng ngày Liêm Vĩnh An càng mong không khí trong nhà được náo nhiệt hơn.
Liêm Tiếu cũng gật đầu nói: "Đúng đó anh, không phải anh thích đồ ăn dì Liên làm ư? Một mình ở bên ngoài, cũng không chú ý tới ăn uống được." Nếu anh trai thường xuyên ở nhà, vậy muốn đòi quà gì cũng dễ hơn, chỉ cần cô không nói yêu cầu gì quá phận, thì anh trai đều sẽ chiều cô.
Tống Nhã cười cười, từ khi Liêm Đường tốt nghiệp đại học, ra nước ngoài học thêm ba năm rồi quay về thì bay thẳng đến Việt đô(*), không tiếp quản công việc trong công ty, mà cùng bạn học thành lập một công ty chuyên về công nghệ thông tin internet gì đó mà bà không hiểu lắm, không ngờ mới có mấy năm ngắn ngủi đã phát triển thành tập đoàn đa quốc gia, có thể nói là, còn vinh quanh hiển hách hơn cả cha mình hiện tại.
(*) Việt đô: tên gọi khác của Quảng Đông.
Bà chỉ nghe được từ miệng người khác rằng một ứng dụng thanh toán trực tuyến bà đang dùng bây giờ chính là do công ty anh nghiên cứu phát triển, nghe con gái nói, bây giờ rất nhiều bạn học của con bé đều dùng công cụ tìm kiếm của công ty Liêm Đường, mặc dù bà chỉ biết mấy kiến thức internet nửa vời, nhưng công ty con đứa con riêng này đang phát triển rất tốt, là việc có thể khẳng định.
Nghĩ đến thành tựu của anh, trong lòng Tống Nhã liền thấy hơi khó chịu, nếu là con trai bà thì tốt rồi.
Nếu con gái là đứa có tài, thì bà cũng không rơi vào cảnh vì sinh con gái mà không được chia dù chỉ một phần trong cổ phần công ty nhà họ Liêm, nhưng con gái không bằng mẹ, con mình sinh ra, bản lĩnh thế nào, bà rõ ràng hơn ai hết, sau này nhiều lắm là lấy được ít tiền sinh hoạt phí, còn muốn chen tay vào chuyện tập đoàn nhà họ Liêm đã là việc không thể.
Dù giờ bà có muốn sinh thêm một đứa, thì cũng không sinh được nữa.
Trong lòng Tống Nhã thấy thoáng mất mát, nhưng không thể hiện ra, vẫn là vẻ dịu dàng tĩnh lặng trước đó.
"Nếu không bận."
Nghe Liêm Đường nói vậy, ông Liêm đã hài lòng, ít nhất cũng không từ chối ngay.
Liêm Tiếu dè dặt hỏi Liêm Đường: "Anh, em lỡ khoe với đám Tuyết Mạn là ngày mai sẽ mời anh ăn cơm, trưa mai anh có bận gì không?"
Liêm Vĩnh An cau mày nói: "Suốt ngày không chịu tập trung học hành, lúc nào cũng lo đi chơi, Liêm Đường, con đừng chiều nó," rồi lại nói Liêm Tiếu, "anh con vừa mới quay về, con bớt thêm chuyện cho anh đi."
Ông Liêm đã lên tiếng, Liêm Tiếu chỉ đành rụt đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Trong group, Vương Tuyết Mạn vẫn đang hỏi Liêm Tiếu.
Vương Tuyết Mạn: Có tới được không? Bọn tớ đều đã chuẩn bị kĩ càng, ăn mặc trang điểm lộng lẫy rồi đấy!
Triệu Giai: Mong đợi quá đi! Tớ muốn chụp ảnh chung với anh ấy!
Lạc Thanh Nhã: Nếu anh Liêm Đường có việc bận, thì không cần làm phiền anh ấy đâu.
Vương Tuyết Mạn lướt điện thoại trông thấy câu chat của Lạc Thanh Nhã, bĩu môi, dù khó chịu vì cô bạn ra vẻ người tốt, nhưng vẫn phụ họa theo.
Vương Tuyết Mạn: Đúng vậy, tớ cũng quên là anh Liêm Đường rất bận, không tới được là bình thường, không thì hôm khác cũng được.
Triệu Giai bám sát: Đúng vậy, đúng vậy.
Đọc tin nhắn của mấy cô bạn, trong lòng Liêm Tiếu thoải mái hơn nhiều, vốn còn đang không vui vì bị ba nói suốt ngày lo chơi, và mấy câu truy hỏi tiến triển của bạn.
May nhờ Thanh Nhã.
Liêm Tiếu gửi tin nhắn riêng cho Lạc Thanh Nhã: Vẫn là Thanh Nhã tốt nhất, anh tớ vừa mới về nước, ngày mai chắc không đi được, để hôm khác tớ bảo anh ấy mời cơm các cậu.
Lạc Thanh Nhã đang ngồi trong phòng đàn lật bản nhạc chờ tin Liêm Tiếu, thấy Liêm Tiếu nhắn lại thế, thì hơi cong môi, an ủi cô ấy: Không có gì, công ty của anh Liêm Đường lớn như vậy, bận rộn cũng là chuyện thường, tớ vốn đã không hi vọng gì rồi.
Liêm Tiếu: Không sao đâu, mai anh tớ không tới được, tớ mời các cậu ăn cơm.
Lạc Thanh Nhã: Ok.
Hai người chat một lúc, Liêm Tiếu gửi tin nhắn lên group.
Liêm Tiếu: Muốn gặp anh tớ thế cơ à?
Vương Tuyết Mạn
gửi một icon xấu hổ: Đẹp trai được người yêu, anh trai lại càng vô cùng đẹp trai.
Triệu Giai: Đẹp trai được người yêu, anh trai lại càng vô cùng đẹp trai +1.
Lạc Thanh Nhã gửi một icon che miệng cười.
Đến tận khi ông Liêm và Tống Nhã lên lầu nghỉ ngơi, Liêm Tiếu, vì đã đồng ý với hội bạn thân là sẽ bảo Liêm Đường mời mọi người ăn cơm, vẫn chưa từ bỏ ý đồ, thấy ba mẹ đều đã lên lầu, thì quay sang làm nũng với Liêm Đường.
"Anh, anh đi đi mà, chỉ lần này thôi! Tại em tưởng lần này anh về ít nhất cũng sẽ ở nhà mấy ngày, không biết ngày mai anh đã đi làm lại, nên đã đồng ý với các cậu ấy rồi."
Liêm Đường nghe vậy, không từ chối ngay, mà mở điện thoại, xem lại kế hoạch trong tháng kế tiếp mà trợ lý mới gửi tới hai ngày trước, thấy trưa mai có thời gian, không vướng việc gì nên cũng đồng ý với lời năn nỉ của Liêm Tiếu.
Liêm Tiếu hết sức phấn khích kéo tay Liêm Đường: "Em biết là anh thương em lắm lắm mà! Em không quấy rầy anh nữa, em lên lầu ngủ trước, mai còn có tiết, trưa mai sẽ liên lạc với anh nhé!"
Liêm Đường đồng ý, nhìn Liêm Tiếu lên lầu, rồi cúi đầu ôm Trình Tân lên, vuốt đầu cô.
"Sao nãy giờ mày yên tĩnh thế hả?" Trừ lúc ban ngày có kêu với anh mấy tiếng, đáp lại mấy lần, còn từ sau khi xuống lầu đến giờ, nhóc này không hề kêu tiếng nào, nếu không phải là vẫn nằm ngay bên cạnh anh, thì hầu như không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ở dưới lầu, Trình Tân không dám tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt nhiều người đến vậy, sợ là bị chú ý tới thì sẽ có phiền phức, quả là muốn bao nhiêu hiểu chuyện thì có bấy nhiêu.
Bây giờ người đã đi hết sạch, Trình Tân lười biếng cọ cọ vào lòng bàn tay Liêm Đường, kêu meo-o một tiếng.
Liêm Đường nghe tiếng kêu của Trình Tân, khẽ mỉm cười, nét mặt thoáng vẻ yêu chiều xoa đầu cô, giọng nói bình thản nhẹ nhàng: "Nhóc tinh quái."
"Meo-o" Trình Tân lại cố tình kêu thêm tiếng nữa.
Liêm Đường tắt ti vi, ôm cô lên lầu.
Anh chưa từng nuôi thú cưng, đây là lần đầu tiên ở bên một con mèo lâu như vậy, đột nhiên cảm thấy cũng rất thú vị.
Đêm khuya người vắng, Trình Tân nằm trên giường Liêm Đường.
Bỗng nhiên thấy hơi thương cảm.
Cô hít hít mũi, nghĩ đến ngày mai thôi là anh đẹp trai sẽ không còn ở nhà như hôm nay nữa, thậm chí có thể đến mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể gặp được một lần.
Trình Tân thấy hơi không nỡ, đoạn đối thoại của người nhà này, cô đã nghe rõ ràng, tất cũng hiểu rõ rằng Liêm Đường không thường xuyên ở nơi này.
Mà lúc đó Liêm Đường cũng đáp lại vô cùng khách sáo, chắc không hay quay về.
Những người khác chỉ nhìn cô như nhìn một món đồ trang trí có thể thấy ở bất cứ đâu trong nhà, chỉ có anh là chủ động lại gần nói chuyện với cô, chọc cô cười, vuốt lông cho cô.
Thật không nỡ xa anh đẹp trai mà.
Nếu anh ấy có thể thường xuyên về đây thì tốt quá.
Meo meo meo.
Ngày thứ hai, Liêm Đường vừa dậy, Trình Tân đã tỉnh ngủ, đưa móng vuốt nhỏ đầy lông lên vuốt mắt nhìn Liêm Đường đã đứng dậy.
"Meo-o--" Tối qua Trình Tân thương cảm một lúc rồi lại ngủ say sưa suốt đêm, giờ đã bình tĩnh lại, tiếp tục lên tinh thần hưng phấn như cũ, chúc Liêm Đường buổi sáng tốt lành.
Liêm Đường đi tới phòng để quần áo, nghe thấy tiếng động, nhưng không quay đầu lại, vừa cởi áo vừa nói: "Chào buổi sáng--"
Trình Tân thấy anh đang cởi cúc áo, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển động.
Thật kích thích!
Lại có cơ bụng để nhìn rồi!
Một giây kế tiếp, Liêm Đường ném cái áo đã cởi hết cúc vào sọt đựng quần áo cạnh tường.
Lần đầu tiên Trình Tân cảm nhận được, cái gì gọi là cởi quần áo có thịt, mặc quần áo thấy gầy.
Khi người này mặc quần áo, thật không nhìn ra vóc người bên trong đẹp đến thế, cởi đồ ra, thật khiến người ta muốn biến luôn thành tên háo sắc, nhào thẳng tới, chiếm tiện nghi ăn đậu hũ!
Có thể do ánh mắt Trình Tân quá nóng bỏng, Liêm Đường chọn quần áo xong, khó hiểu nhìn sang con mèo con đang trợn đôi mắt to hơn hẳn bình thường.
"Tiểu Tiểu, nhìn ánh mắt mày kìa, có phải là hơi lố quá rồi không? Hử?" Có lẽ do mới rời giường, giọng nói anh như trầm hơn bình thường, lại càng có sức cuốn hút.
Gương mặt nho nhỏ của Trình Tân đỏ lên, cúi đầu vờ ra vẻ điềm đạm nho nhã, tựa như đang nói: "Anh nói gì vậy, em nghe không hiểu, em còn là trẻ con mà."
Liêm Đường thấy cái phản ứng này của cô, cười cười lắc đầu, đóng cửa phòng để đồ lại, khi Trình Tân ngẩng đầu lên, đã không còn thấy gì nữa.
Trên mặt đầy tiếc nuối.
Cho người ta nhìn hai cái cũng đâu rơi mất miếng thịt nào! Tôi chỉ là một con mèo thôi mà! Anh sợ gì chứ!
Trình Tân phỉ nhổ trong lòng rồi chợt nhận ra khoảng cách từ giường tới sàn nhà, được rồi, đối với con mèo nhỏ như cô đây, hình như là hơi cao thật, chỉ đành chờ anh đẹp trai ra ôm cô xuống giường vậy.
Vừa nghĩ có thể được trai đẹp ôm, Trình Tân lại hưng phấn.
Kích thích, kích thích, kích thích quá đi.
Thời điểm còn làm người, bận rộn không dư được chút thời gian rảnh để ngắm mỹ nam soái ca, không ngờ sau khi biến thành mèo rồi, phúc lợi và đãi ngộ lại tăng vọt, thật là càng nghĩ càng hưng phấn!