"Cô là...?" Đường Hạ Anh ngạc nhiên nhìn người trước mặt, hỏi.
"Chào chị! Em là Lưu Gia Nhi." Cô gái trước mặt mỉm cười chào hỏi cô.
"Lưu Gia Nhi?"
"Vâng! Em là...." Lưu Gia Nhi chưa kịp trả lời lại thì người đàn ông đi phía sau đã lên tiếng trước.
"Là Gia Nhi - em gái của Lưu Trình."
Hạ Anh lại ngơ ngác lần hai.
"Anh Thiên Minh."
Anh gật đầu chào cô.
Hàn Thiên Minh là anh họ của Hàn Thiên Phong. Mặc dù là anh em nhưng bọn họ đều không ưa gì nhau giống như Hàn Thiên Phong và Lưu Trình vậy. Nhưng Hàn Thiên Phong có vẻ kiên dè Hàn Thiên Minh hơn. Hàn Thiên Minh là một người đàn ông vô cùng thành đạt, có thể nói anh là người thành đạt nhất trong nhà họ Hàn. Ai ai cũng phải kiên dè anh, không dám đắc tội, dù là người ngoài hay người nhà.
"Sao mọi người đều đứng ở ngoài như vậy?" Lưu Trình từ bên ngoài đi vào nhìn thấy mọi người đều đứng bên ngoài thì hỏi.
"Anh Lưu Trình cũng đến sao?" Thấy Lưu Trình đi đến Hạ Anh lại thắc mắc lần nữa. Hôm nay nhà cô có việc gì hả? Tại sao ai cũng tới vậy?
"Anh đến gặp dì."
"À... Mọi người vào nhà đi."
- ---
Vừa nhìn bốn người họ vào nhà thì bà Hàn lên tiếng hỏi:
"Tiểu Trình đến chơi sao? Còn có cả Thiên Minh nữa?"
"Dì."
"Thím."
Cả hai đồng loạt cúi chào bà Hàn.
"Ừm." Bà Hàn quay sang Lưu Gia Nhi hỏi:
"Cô gái này là..."
Lưu Gia Nhi nhìn bà, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Dì."
Bà Hàn nhìn cô. Cô gái này là ai? Tại sao lại gọi bà là dì?
Thấy bà Hàn có vẻ không hiểu, Lưu Trình liền giải thích:
"Dì. Đây là Gia Nhi nhà chúng ta."
Bà Hàn ngỡ ngàng, lắp bắp hỏi:
"Gi...Gia... Nhi nhà... nhà... chúng ta.."
Lưu Gia Nhi bước đến chỗ bà, nghẹn ngào gọi:
"Dì..." Mặc dù thất lạc từ nhỏ nhưng tâm trí cô luôn xuất hiện hình ảnh một người dì, không phải là cha mẹ cô nhưng luôn thương yêu cô, lo lắng cho cô. Cô luôn ghi nhớ hình ảnh ủa người dì này.
Bà Hàn bước đến bên Lưu Gia Nhi, bà nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô. Bà xem xét nó thật tỉ mỉ. Đây là đứa cháu gái yêu quý của bà. Đứa cháu gái đã bị thất lạc bao lâu nay.
Nước mắt của hai người tự động rơi xuống. Đây là khung cảnh hội tụ của người thân sao? Lần đầu tiên Hạ Anh được chứng kiến cảnh tượng này, sống mũi cô đột nhiên cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng cả lên. Cô chưa từng chịu cảnh bị chia ly nên cô cảm thấy bản thân mình hạnh phúc hơn rất nhiều người.
"Gia Nhi. Nào nào đi qua đây với dì." Bà nắm lấy tay cô, dẫn cô lên lầu. Bà có một món quà, luôn giữ nó bên mình để tặng cho đứa cháu gái bé bỏng của mình ngay khi cô trở về.
Thấy bà Hàn đưa Lưu Gia Nhi lên lầu thì cũng không ai đi theo cả. Họ đều muốn để cho hai người không gian riêng.
Hạ Anh quay sang Lưu Trình và Hàn Thiên Minh, thấy họ vẫn đứng thì cô lên tiếng:
"Hai anh ngồi xuống, uống nước trước đã."
Bốn người bọn họ ngồi xuống trò chuyện. Ba người trò chuyện rôm rả, chỉ mỗi Hàn Thiên Phong là im lặng, không nói gì cả.
Bình thường ai nhìn thấy Hàn Thiên Minh cũng tỏ vẻ kiên dè, không dám bắt chuyện. Hạ Anh cũng vậy, từ lần đầu gặp anh cũng cảm thấy anh rất khó gần, nhưng tiếp xúc vài lần thì cô thấy anh rất dễ tiếp xúc. Bây giờ, khi nói chuyện với Hàn Thiên Mình, cô có thể bình thường nói chuyện mà không có cảm giác sợ hãi hay lo lắng nữa.
Còn với Hàn Thiên Minh, ban đầu khi biết Đường Hạ Anh là người muốn liên hôn với Hàn Thiên Phong thì anh đã nghĩ cô là một người phụ nữ tâm cơ, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để có thể đạt được mục đích của mình. Nhưng sự đáng yêu, ngây thơ của Hạ Anh đã làm anh thay đổi suy nghĩ của bản thân mình. Khi tiếp xúc với cô thì anh cảm thấy cô là một cô gái mới lớn, có những suy nghĩ rất đơn giản. Có lẽ ý định muốn liên hôn chỉ là cách để Hạ Anh thể hiện tình cảm của mình. Sống trong môi trường chính trị - một môi trường đầy mưu mô, tính toán thì có lẽ đây là cách duy nhất mà cô biết để có thể có được tình yêu của mình. Vậy nên thay vì ghét bỏ thì Hàn Thiên Minh thấy rất yêu quý cô em dâu này. Tình cảm anh dành cho cô chỉ