Sáng sớm hôm sau, Hạ Anh tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc chăn được đắp cho mình thì hơi ngạc nhiên. Ban đầu cô nghĩ là do Hàn Thiên Phong đắp nhưng càng nghĩ lại càng thấy không khả thi. Nhìn lại chiếc chăn này cô lại thấy rất đỗi quen thuộc. Khi nhớ lại thì Hạ Anh nhớ ra đây là chiếc chăn mà mỗi sáng thức dậy ở sofa cô đều đắp nó. Thì ra là dì Lâm đắp nó cho cô. Hạ Anh luôn nghĩ chiếc chăn đó là do dì Lâm đắp mà không phải là Hàn Thiên Phong vì trong đầu cô chưa bao giờ có suy nghĩ là Hàn Thiên Phong quan tâm cô. Một chút cũng không.
Hạ Anh ngồi dậy, nhìn thấy Hàn Thiên Phong vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng để hắn không bị thức giấc. Nhưng cô không biết từ khi cô ngồi dậy hắn đã tỉnh. Nhất cử nhất động của cô đều lọt vào tầm mắt hắn. Nhìn dáng vẻ của cô lúc bước ra khỏi phòng khiến khóe môi hắn chợt cong lên, ý cười hiện lên trong mắt. "Đúng là cũng có lúc dễ thương thật." Nghĩ vậy rồi hắn vẫn tiếp tục nhắm mắt, nằm im.
- -
Xuống đến bếp thì Hạ anh đã thấy dì Lâm cặm cụi nấu đồ ăn sáng, cô vội bước đến.
"Dì để con làm cho."
Dì Lâm quay sang nhìn cô, mỉm cười.
"Không sao! Để tôi làm được rồi. Sao hôm nay cô dậy sớm thế?"
"Tại tối qua con ngủ sớm quá nên hôm nay dậy sớm ạ." Hạ Anh cười hì hì trả lời.
"Cô nên ngủ nhiều vào. Tôi thấy dạo trước cô có vẻ mất ngủ."
"Vâng. Con biết rồi." Hạ Anh cười trả lời nhưng tay vẫn tiếp tục rửa rau củ. Dì Lâm chỉ biết bất lực lắc đầu.
"À phải rồi." Đột nhiên Hạ Anh lên tiếng.
"Cảm ơn dì hôm qua đã đắp chăn cho con nha. Nếu không có nó chắc con lạnh cóng. Hì hì"
"Chăn sao?" Dì Lâm ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy ạ."
"Tôi đâu có?"
Hạ Anh bày ra vẻ mặt "con đây biết tỏng" nói:
"Dì đừng nói vậy. Con biết hết rồi. Mấy hôm con ngủ ở sofa cũng là dì lấy chăn đắp cho con không phải sao? Mấy chiếc chăn nhìn y hệt nhau mà."
"Không phải..." Dì Lâm muốn phủ định nhưng đột nhiên có giọng nói từ trên lầu cắt ngang lời dì.
"Hai người dậy sớm vậy sao?" Dì Lâm muốn phủ định nhưng đột nhiên có giọng nói từ trên lầu cắt ngang lời dì.
Hạ Anh từ trong bếp ló cái đầu nhỏ của mình ra nhìn.
"Mẹ cũng dậy sớm vậy ạ?"
Bà Hàn từ trên lầu đi xuống nhìn hai người trong bếp hỏi.
"Ừm. Mẹ định dậy sớm đi tập thể dục cho khỏe nhưng lười đi quá. Hai người đang nấu gì vậy?"
"Đang định nấu soup mẹ ạ."
"Vậy hả? Cho mẹ phụ nữa."
Lúc này dì Lâm mới lên tiếng.
"Hai người ra ngoài ngồi nghỉ đi. Để mình tôi nấu được rồi."
"Dì để con phụ cho mà."
Bà Hàn nhìn xum quanh rồi nói:
"Để mẹ cắt rau củ cho." Rồi đi nhanh qua chỗ đựng rau củ.
"Hạ Anh con mau qua đây này."
Mới sáng sớm nhưng trong nhà đã tràn ngập tiếng cười đùa của ba người.
- --
Một lúc sau thì thức ăn cũng được dọn ra bàn.
"Hạ Anh! Con lên gọi thằng Thiên Phong đi." Bà Hàn nói với Hạ Anh.
"Vâng!" Cô đang định quay người lên lầu thì Hàn Thiên Phong từ trên đi xuống.
"Khỏi cần gọi. Con dậy rồi."