Sáng hôm sau, Hàn Thiên Phong vẫn thức dậy đi làm như bình thường. Nhưng đến trưa, hắn lại tự mình lái xe đến nhà cũ Cố gia. Vậy nhưng hắn không dám đến trước cửa mà chỉ dừng lại cách đó hai nhà. Vừa bước chân xuống khỏi xe hắn đã nhíu mày.
Cách đó không xa hắn thấy hai người đàn ông đang chèn ép một người phụ nữ. Hắn loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Cô không xem lời nói của bọn tôi ra gì đúng không? Tôi đã bảo phải rời khỏi đây rồi mà. Tại sao cô vẫn còn ở đây hả?" Tên đầu trọc hung hăng chất vấn. Có vẻ hắn chính là tên cầm đầu.
"Tôi... Tôi vẫn còn việc ở đây nên chưa thể rời đi được. Tháng sau. Tháng sau tôi sẽ đi." Cô gái kia run rẩy lên tiếng. Đối diện với người hung hãn này thì một cô gái làm sao không sợ được chứ.
"Cô đùa với bọn tôi chắc?" Tên đầu trọc bắt đầu trợn mắt nhìn cô.
"Tôi.. Tôi thực sự chỉ ở thêm một tháng nữa thôi."
"Cô không biết sợ là gì nhỉ? Nhưng mà nể tình gương mặt xinh đẹp của cô tôi cho cô một điều kiện thỏa thuận. Ngủ với tôi một đêm tôi sẽ bảo vệ cô trong vòng một tháng cô ở lại. Nếu cô không đồng ý thì cô cũng biết rồi đấy. Chúng tôi không phải những người duy nhất mà bọn người kia có thể đi uy hiếp cô đâu." Tên đầu trọc dò xét cô gái từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn đầy dục vọng thô tục.
Tên bên cạnh nghe hắn nói vậy liền nhỏ tiếng bảo:
"Này. Ông ta bảo không được động vào cô ta. Chỉ uy hiếp thôi mà."
"Cô ta ngon vậy bỏ qua không phải rất đáng tiếc sao?"
"Sao rồi? Cô có đồng ý với điều kiện của tôi không Cố tiểu thư?"
Tên đầu trọc vừa dứt lời thì Hàn Thiên Phong từ phía trước chạy đến, đứng chắn trước mặt Cố An Vy.
"Mày muốn cô ấy đồng ý sao? Đã hỏi qua tao chưa?" Hắn đằng đằng sát khí nhìn tên đầu trọc.
"Hàn Thiên Phong?" Cả ba cùng đồng loạt kêu lên.
Bây giờ Cố An Vy đang thắc mắc tại sao Hàn Thiên Phong lại ở đây? Hơn nữa còn kịp thời đến ngay lúc này. Nhưng có lẽ lúc này không tiện để hỏi.
Hai tên kia vừa nhìn thấy Hàn Thiên Phong đã tái mặt. Tại sao hắn lại ở đây? Phải chuồn đi trước khi hắn tra hỏi.
"Hàn thiếu, thật trùng hợp quá. Bọn tôi chỉ đang đùa cùng Cố tiểu thư một chút thôi mà. Không làm gì cả. Thật đấy."
"Phải. Bọn em chỉ đang đùa thôi." Nghe câu trả lời của Cố An Vy, cả ba người đều ngẩn ra. Nhất là hai tên kia, bọn hắn không ngờ cô nói đỡ cho bọn họ. Nhưng cũng nhanh chóng tiếp lời:
"Đúng vậy Hàn thiếu. Bây giờ chúng tôi phải về rồi. Lần sau gặp lại." Nói xong câu thì cả hai chạy biến, không còn thấy tăm hơi đâu.
Lúc này Hàn Thiên Phong mới quay lại nhìn Cố An Vy. Hắn nhíu mày hỏi cô:
"Tại sao em lại nói đỡ cho bọn họ? Bọn họ đang quấy rối em đấy!"
"Dù sao bọn họ cũng chưa làm gì em cả." Cố An Vy nhẹ giọng nói.
"Nhưng... Tại sao anh lại ở đây?"
"Anh..." Hàn Thiên Phong không ngờ trong lúc này mà cô còn hỏi hắn chuyện này nên hơi lúng túng. "Anh chỉ tiện đường đi ngang