Hàn Thiên Phong không bỏ đi liền mà để thức ăn lên trên bàn.
"Đồ đã mang đến cho em rồi. Nếu không muốn thì ăn không thì vứt đi." Nói rồi hắn đi ra ngoài.
Lưu Trình từ lúc đến thì vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cau mày khó hiểu hỏi cô:
"Cậu ta hôm nay bị gì vậy?"
"Làm sao em biết được anh ta chứ?" Hạ Anh vẫn tỏ vẻ không liên quan đến mình. Hắn chuẩn bị cơm thì sao? Cô nhờ hắn chắc? Tỏ thái độ với ai chứ?
Một lát sau, Lưu Trình đứng lên muốn mang rác đi đổ thì Hạ Anh gọi anh lại:
"Anh chờ chút." Cô với lấy hộp đồ ăn trên bàn đưa cho Lưu Trình.
"Anh mang cả thứ này đi vứt đi."
Anh ngạc nhiên nhìn cô. Hạ Anh lại có thể vứt đi cơm hộp mà Hàn Thiên Phong làm sao? Đến anh còn có thể nhìn ra hộp cơm này là Hàn Thiên Phong cố ý làm cho cô, vậy sao cô còn...
"Em chắc sao? Đây là của Hàn Thiên Phong..." Còn chưa đợi anh nói hết cô đã lên tiếng.
"Vì là của hắn mang đến nên em mới không dám động đến. Anh mang đi vứt đi. Đằng nào em cũng không ăn."
Nghe Hạ Anh nói vậy thì Lưu Trình gật đầu. Có lẽ Hạ Anh đã hết hy vọng với Hàn Thiên Phong thật rồi. Có thể cô đã buông tay rồi.
"Vậy được." Nói rồi anh mang đi ra ngoài.
Lúc Lưu Trình bỏ hộp cơm kia vào thùng rác thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lại lạnh buốt.
"Kì lạ, đang giữa trưa hè sao lại lạnh như vậy chứ?"
- --
Từ đằng xa, Hàn Thiên Phong đang ngồi trong xe nhìn chăm chăm ra phía chỗ Lưu Trình vừa rời đi.
"Cô ta dám mang thức ăn của mình đi vứt sao?" Hắn tức giận đập mạnh vào vô lăng.
Lúc từ phòng bệnh của Hạ Anh đi ra hắn đã định đi về. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại không đi mà cứ ngồi trong xe. Hắn đang chờ đợi điều gì? Chính hắn cũng không biết.
Khi nhìn thấy Lưu Trình đi ra, còn cầm theo cả hộp cơm của mình vứt đi thì hắn cảm thấy như phát điên. Đường Hạ Anh cô dám làm như vậy với hắn. Đó là hộp cơm do chính hắn làm. Cô có biết hắn đã phải thức dậy sớm để làm cho cô hay không? Vậy mà cô dám chà đạp lên tâm ý của hắn như vậy. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, trong đầu Hàn Thiên Phong đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức.
Vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, Hạ Anh cũng đã làm thức ăn sáng cho hắn. Cô làm cả một bàn thức ăn thịnh soạn. Khi ấy hắn không hề nghĩ vì sao một thiên kim tiểu thư như vậy lại có thể xuống bếp. Không những vậy mà còn làm một bàn đồ ăn cho hắn. Hắn không hề nghĩ gì cả. Lúc nhìn thấy một bàn đầy thức ăn do cô làm ra không hiểu sao hắn không thấy vui vẻ, một chút cũng không. Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác chán ghét chưa từng có. Nhìn thấy bàn ăn kia hắn chỉ muốn đập nát. Nghĩ vậy hắn liền lật đổ