"Bố mẹ?" Đường Hạ Anh sửng sốt nhìn ông bà Hàn.
"Sao lại ngủ ở đây hả con?" Bà Hàn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi cô. Câu hỏi của bà không ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng khiến cô lúng túng.
"Con... Con..."
"Hay là tối qua con chờ thằng Thiên Phong nhưng nó không về?" Thấy cô ấp úng thì ông Hàn nghiêm nghị lên tiếng.
"Không... Không phải vậy đâu ạ." Hạ Anh vội vàng lên tiếng giải thích.
Bà Hàn thấy cô lên tiếng phủ nhận thì thở dài nói:
"Con không cần phải bảo vệ cho nó. Nó là con mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con mình sao?"
"Dì Lâm." Ông Hàn gọi dì Lâm lên, căn dặn:
"Dì mau gọi điện bảo thằng Thiên Phong nhanh chóng về đây."
"Tôi đi ngay đây ông chủ." Nói rồi dì Lâm đi xuống.
Hạ Anh biết lúc này không thể nói gì được nữa, nên cô đứng lên:
"Bố mẹ. Con... con đi đánh răng rửa mặt đã."
"Ừm. Đi đi con." Bà Hàn lên tiếng.
Hạ Anh đi lên phòng mình. Đóng cửa lại, cô rửa mặt cho tỉnh ngủ hẳn. Hạ Anh lại nghĩ không biết khi hắn về cô phải đối mặt với hắn như thế nào. Hắn sẽ tỏ ra khinh thường cô trước mặt bố mẹ hắn ư? Hay hắn sẽ vờ ân ái cùng cô như một vở kịch?
Kí ức về buổi tối hôm đó lại ùa về. "Hạ tiện" - Câu nói khinh bỉ của hắn lại vang vảng bên tai cô. Sống mũi lại bắt đầu cảm thấy cay cay. Hốc mắt lại bắt đầu hoen đỏ. Cô tự trách bản thân, trách mình sao lại nhạy cảm như vậy? Sao lại dễ dàng bị tác động bởi một kí ức chưa? Nhưng... Câu nói của hắn, nó thực sự khiến cô đau lắm. Một dòng nước ấm chảy ra khỏi hốc mắt, lăn xuống má cô. Hạ Anh chợt sực tỉnh, cô lau đi nước mat trên má mình, nhanh chóng rửa mặt. Hạ Anh vỗ nhẹ vào mặt, cố gắng làm cho mình thật tươi tỉnh. Sau khi thấy đã ổn thì cô ra ngoài.
Khi cô xuống lầu thì thấy Hàn Thiên Phong đã về đến nhà. Hắn ngồi đối diện ông bà Hàn. Hạ Anh đi xuống ngồi cạnh hắn. Hắn không tỏ thái độ gì cả, cô tưởng là hắn sẽ giả vờ ân ái trước mặt bố mẹ hắn.
"Tối qua mày đi đâu?" Ông Hàn lạnh giọng hỏi hắn.
Hàn Thiên Phong một tay nới lỏng ca-ra-vat, lạnh nhạt trả lời:
"Con ở lại công ty giải quyết một số việc."
"Mày coi công việc quan trọng hơn gia đình hả? Mày tự coi lại đi. Cưới nhau chưa đến một năm mà mày bỏ bê vợ mày ở nhà một mình như vậy hả? Mày không quan tâm đến vợ mày sao?"
Nghe ông Hàn nói câu này thì Hạ Anh đang cúi đầu bỗng dưng ngẩng mặt lên. Cô nhìn ông Hàn, rồi lại nhìn hắn. Cô muốn biết câu trả lời của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức nở một nụ cười mong chờ. Nhưng hắn lại liếc nhìn cô, cười lạnh, ngồi dựa ra hẳn sofa rồi nhàn nhạt lên