Sau khi tiễn ông Hàn ra về, thì bà trở vào. Thấy Hạ Anh còn đứng ngây người thì bà vỗ vai cô nói:
"Vào trong đi con." Nói rồi bà đi vào. Hạ Anh sực tỉnh, nối gót bà đi vào trong.
Khi cả hai ngồi xuống sofa thì lại chả ai nói gì cả. Hạ Anh thì đang bận suy nghĩ nhiều điều. Không biết liệu mẹ chồng của cô có khó tính lắm không? Từ lúc lấy chồng đến giờ thì đây là lần đầu tiên cô sống chung với mẹ chồng dưới một căn nhà. Hạ Anh thấp thỏm không yên. Tâm trí rối loạn, tay chân cô cứ cứng đờ ra cả. Thấy cô con dâu của mình có vẻ căng thẳng thì bà Hàn lên tiếng trước.
"Con hôm nay có bận gì không?"
Đột nhiên nghe câu hỏi của bà thì Hạ Anh ngẩng mặt. Chần chừ một lát thì lên tiếng.
"Hôm nay con rảnh ạ."
"Ừ. Vậy thì tốt." Bà Hàn gật đầu rồi nói thêm.
"Con lên chuẩn bị đi rồi hai mẹ con ta đi mua sắm một tí."
"Dạ?" Hạ Anh như không tin vào tai mình. Việc đầu tiên mà mẹ chồng cô bảo cô làm không phải là công việc nội trợ trong gia đình mà là... đi mua sắm?
Thấy vẻ mặt Hạ Anh lộ rõ vẻ khó tin thì bà nén cười, làm ra vẻ nghiêm nghị.
"Còn chờ gì nữa. Mau lên thay quần áo rồi đi. Mẹ chờ con dưới này." Nói rồi bà đi xuống phía nhà bếp nói chuyện gì đấy với dì Lâm.
Hạ Anh cũng nhanh chóng đi lên thay quần áo. Mặc dù cô không biết có chuyện gì hay không nhưng hiện tại thì cứ làm theo lời của bà ấy trước đã.
Khi đi xuống thì cô không thấy bà đâu cả, nhưng đúng lúc gặp dì Lâm. Dì ấy bảo bà Hàn đã ra xe trước rồi. Cô gật đầu với dì định đi thì dì Lâm gọi lại, nói:
"Cô đừng căng thẳng. Bà chủ hiền lắm. Bà ấy không làm gì cô đâu."
Câu nói của dì Lâm như tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô thấy nỗi lo trong lòng như dịu đi nhiều. Cô cảm ơn dì rồi đi ra ngoài.
Khi bước đến bên xe, nhìn thấy người ngồi bên ghế lái thì cô không khỏi giật mình. Tại sao ngồi ghế lái lại là Hàn Thiên Phong? Không phải hắn đang ở trong nhà hay sao?
"Còn muốn tôi chờ đến bao giờ nữa?" Đột nhiên giọng nói của hắn vang lên làm cô giật mình.
"À..." Cô nhanh chân đến mở cửa, bước vào ngồi ở ghế sau bên cạnh bà Hàn.
"Con hối thúc Hạ Anh như vậy làm gì chứ? Thật là." Bà Hàn trừng mắt nhìn hắn.
"Không sao ạ. Do con mà." Cô lên tiếng.
"Nhờ nó làm tài xế có một hôm làm gì mà nhăn nhó mặt mày thế kia đấy. Con nói xem nó làm vẻ mặt đó cho ai xem chứ." Bà Hàn tiếp tục than vãn, rồi quay sang nhìn cô, khó hiểu hỏi:
"Mà sao con không ngồi bên ghế phụ?"
Sao cô dám ngồi bên ghế phụ chứ. Ngay cả phòng hắn cô còn không được vào thì vị trí ghế phụ kia chắc chắn cô cũng không được ngồi rồi. Nhưng cô đâu thể nói như vậy với mẹ chồng mình được. Hạ Anh khéo léo trả lời:
"Vì con muốn ngồi bên mẹ mà."
Bà Hàn nghe vậy rất hài lòng, cười nói:
"Đứa nhỏ này thật biết cách nói chuyện. Đâu phải như ai kia. Suốt ngày làm mặt lạnh cho ai xem chứ? Mẹ nhìn mặt nó đến phát ngán rồi."
Có vẻ như Hàn Thiên Phong không còn nhẫn nại nữa lên tiếng.
"Chúng ta đi được chưa hả mẹ? "
"Được rồi. Đi thôi."
Rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Khoảng hai mươi phút sau thì cả ba đã có mặt tại trung tâm thương mại. Mặc kệ Hàn Thiên Phong đang đi đỗ xe, bà Hàn dắt tay Hạ Anh vào trung tâm trước. Bà dẫn cô đến những cửa hàng quần áo, trang sức, mĩ phẩm rồi cùng cô chọn lựa. Thấy có món gì đẹp là bà gọi cô lại thử. Nhìn hai người như vậy thì chẳng ai nghĩ họ là mẹ chồng và con dâu đâu. Nhưng trong thành phố này, tiếng tăm của nhà họ Hàn và nhà họ Đường cũng không phải là nhỏ, nên ai cũng biết thân phận thật của họ.
Sau khi mua sắm và thanh toán xong, hai người ra khỏi cửa hàng, lúc đi ngang qua một đám nhân viên thì nghe được họ bàn tán.
“Ai bảo tiểu thư nhà họ Đường bị khinh miệt khi ở nhà chồng vậy chứ? Thật muốn cho đám người đó nhìn thấy cảnh này.”
“Phải đấy! Tình cảm mẹ