Mị Ảnh

Ngũ Hành


trước sau

- Nói đi... Lần này ngài muốn cái gì?

Nghệ Phong hầu như đã cắn răng nói, hắn biết nếu lầ này mình không bỏ ra chút máu, sẽ không thể nhờ lão gia hỏa này hỗ trợ được! Nghệ Phong đã nghĩ, hiện tại cho đối phương chiếm tiện nghi, chờ sau này mình sẽ đòi lại toàn bộ, không thiếu cả phần lãi. Ngay cả khố trong người đối phương cũng muốn lấy đi cho chó mặc! Đúng vậy, là lấy đi cho chó mặc!

- Ha ha... Cũng là tiểu tử ngươi thức thời. Kỳ thực muốn ta dạy cho ngươi rất đơn giản, nghe nói trong tay lão sư phụ hỗn đản của ngươi có một quyển công pháp Ngũ Hành. Ngươi mang tới cho ta là được!

- Ngũ Hành?

Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn lão quái đầu, nếu như mình nhớ không lầm mà nói, trong tay mình hiện có một quyển Ngũ Hành. Triệu lão thần bí cũng từng nhắc nhở mình qua, cần phải xem xét Ngũ Hành nhiều hơn.

Triệu lão nói, mình đương nhiên không dám bỏ qua, đã từng nhiều lần nghiên cứu tới Ngũ Hành, nhưng không hề bắt được chút manh mối, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

- Không sai! Chính là Ngũ Hành!

Lão quái đầu nhìn Nghệ Phong, rất chăm chú nói.

Tuy rằng Nghệ Phong không biết vì sao lão quái đầu cho rằng Ngũ Hành ở trên người lão đầu tử, nhưng nếu ở trong tay mình có, hắn cũng lười xin xỏ lão đầu tử.

- Thật ra Ngũ Hành ở trên người ta. Có điều ta từng đáp ứng một vị trưởng bối, không thể tặng thứ này cho người khác. Thể nên...

Bản Ngũ Hành này cũng là công pháp bí tịch duy nhất Triệu lão cho Nghệ Phong mang đi khi ha sơn, điều này khiến Nghệ Phong càng coi trong hơn vài phần.

Lão quái đầu thấy Nghệ Phong nói Ngũ Hành tại trên người hắn, hai mắt liền sáng lên, hắn đưa tay tới trước mặt Nghệ Phong, có chút hưng phấn nói:

- Tiểu tử, ngươi yên tâm, ta chỉ xem qua. Sau khi xem xong nhất định trả lại cho ngươi!

Lão quái đầu không thể diễn tả nổi hưng phấn, Ngũ Hành này có thể hỗ trợ hắn rất nhiều, chính mình từng hỏi qua sư phụ Nghệ Phong vô số lần, nhưng lão nhân kia luôn miệng nói Ngũ Hành không có trên người, nghĩ không ra lại ở trên người Nghệ Phong.

- Ách...

Nghệ Phong đương nhiên sẽ không tin tưởng kẻ có nhân phẩm cực kỳ xấu xa này, hắn sợ một khi đưa Ngũ Hành ra, cũng không thu trở lại được.

- Quái lão, tin tưởng ngài, ta tình nguyện tin tưởng ngày mai sẽ có tám trăm mỹ nữ tuyệt sắc quấn quýt lấy tam muốn ta làm chuyện sinh lý với các nàng! Thế nên... Ngài nên hiểu cho!

Nghệ Phong rất xem thường nhìn lão quái đầu, tuyệt không chịu đả động vì khỏa hồn châu kia.

- Hỗn tiểu tử... Ngươi còn muốn dung nhập Phệ Châu hay không?

Lão quái đầu nổi giận nói.

- Đương nhiên muốn. Thể nhưng ta nghĩ Ngũ Hành còn giá trị hơn nữa. Có điều, nếu như quái lão nguyện ý thề độc, ta có thể cho quái lão xem thử!

Nghệ Phong cười hắc hắc, nói.

Lão quái đầu tuy biết Nghệ Phong đang tính toán mình, thế nhưng Ngũ Hành quá dụ hoặc, hắn bèn cắn chặt răng nói với Nghệ Phong:

- Nói mau!

- Rất đơn giản, ta chỉ muốn lão thề! Một tháng sau, nhất định trả lại Ngũ Hành cho ta. Bằng không vừa xuất môn liền bị nam nhân cường bạo! Tới hoa lâu thì nhiễm bệnh hoa liễu! uống nước có thể sinh ra một nhi tử, tìm nữ nhân thì tìm được tám mươi lão thái bà! Tiểu đệ đệ không ngóc dậy nỗi!

Lão quái đầu nghe từng câu của Nghệ Phong, sắc mặt mạnh mẽ co quắp.

Hắn thật không ngờ hỗn đản này cư nhiên độc như vậy, đối với hắn mà nói, những việc này không thể nghi ngờ là trăm nghìn dằn vặt. Từ điểm đó mà nói, hắn và Nghệ Phong không hề nghi ngờ đều là cùng một loại người, lúc này Nghệ phong mới có thể bắt chuẩn tâm lý của hắn nhua vậy.

Chuyện tình ác độc như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh trên người mình!

- Tiểu tử! Xem như ngươi lợi hại! Tốt, người chờ xem... Chỉ cần ngươi học nhiếp hồn thuật, ta có thể đùa chết ngươi!

Trong lòng lão quái đầu âm thầm phỉ
báng Nghệ Phong nghìn vạn lần, thế nhưng lực dụ hoặc của Ngũ hành, hắn cũng không nhịn được.

Nghệ Phong bị lão quái đầu đuổi ra, hắn bị vũ lực khuất phục, cuối cùng phải để lại Ngũ Hành cho lão quái đầu. Tuy ràng Nghệ Phong muốn lập tức dung hợp ngụy Phệ Châu, thế nhưng một câu nói của lão quái đầu khiến hắn tắt hết hi vọng trong nháy mắt.

- Nếu ngươi muốn chết, hiện tại liền dung hợp ngụy hồn châu!

Nhớ tới khi mình vừa tiếp xúc ngụy Phệ Châu này, hồn lực liền bị thôn phệ ra ngoài, trong lòng Nghệ Phong cũng có một tia sợ hãi, mặc dù thứ kia có một từ “Ngụy”, thế nhưng lại không hề phủ lấp được uy lực của nó. Nghệ Phong lại nghĩ tới khi mình sở hữu thứ kinh khủng như ngụy Phê Châu, trong lòng không nhịn được hưng phấn.

Nhưng đồng dạng hắn cũng minh bạch, bảo vật như vậy nếu không có chuẩn bị chu toàn, muốn đi dung hợp không khác gì tìm chết!

Lão quái đầu tuyên bố, coi như có hắn hộ pháp cũng không thể bảo chứng Nghệ Phong nhất định dung hợp ngụy Phệ Châu với nguyên hồn, điều này càng khiến trong lòng Nghệ Phong hưng phấn, ngay cả thực lực lão quái đầu cũng không dám bảo chứng, nói rõ thứ này xác thưc quá kinh khủng.

Chỉ cần ngụy Phệ Châu đã lợi hại như vậy, Nghệ Phong rất khó tưởng tượng, Phê Châu chân chính rốt cục sẽ kinh khủng tới trình tự nào.

Lão quái đầu tựa hồ nhìn vào chuyện Nghệ Phong cho hắn xem Ngũ Hành, cư nhiên khó có được một lần thiện tâm. Phân phó Nghệ Phong ba ngày sau ữở lại dung hợp ngụy Phệ Châu, đồng thời cũng nhắc hắn mang tới hai loại đan dược ngũ giai, nói đây là vật phẩm bắt buộc cho việc dung hợp.

Lão quái đầu nguyên tưởng ràng Nghệ Phong khi nghe được phải có đan dược ngũ giai sẽ phải cau mày khổ mặt, dù sao thứ này chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế, lại nghĩ không ra Nghệ Phong cư nhiên không hề bận tâm, điều này khiến hắn cảm thấy nghẹn khuất, đồng thời không khỏi hiếu kỳ Nghệ Phong sẽ kiếm đâu ra thứ ữân quý như đan dược ngũ giai.

❤truy cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện Rời khỏi chỗ lão quái đầu, Nghệ Phong không có việc gì làm liền tùy ý đi tới trong học viện. Kỳ thực là Nghệ Phong muốn đi học, thế nhưng hắn lại quên mất phó viện trưởng đã phân ban cho hắn tại chỗ nào.

Nghệ Phong luôn luôn tự xưng là người nhu thuận điệu thấp, lúc này buộc phải thở dài một hơi bất đắc dĩ, lẩm bẩm:

- Kỳ thực bản thiếu rất nỗ lực muốn làm một học sinh ngoan hảo hảo học tập mỗi ngày, thế nhưng... Đều do các ngươi không phục vụ chu toàn, cư nhiên khiến ta quên mất cả lớp học. Đây hoàn toàn do các ngươi bức ta bỏ học a! Khụ, ta là thiếu niên xuân xanh, các ngươi bức bách như vậy, mới miễn cưỡng bỏ học... Tất cả đều là lỗi của các ngươi!

Nghệ Phong cực kỳ khiếm nhã đổ hết trách nhiệm lên người phó viện trưởng, đồng thời còn tự khoe khoang mình một phen, thả cước bộ nhàn nhã dạo chơi trong học viện. Dáng dấp hắn giống như lão nhân sắp chểt tản bộ trong công viên tại Địa cầu, thỉnh thoảng gặp tới vài học viên đi qũa, ai nấy đều hận không thể đạp một cước chết hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện