Tạ Hạc Đình nói tới đây, quay đầu quát: “Đi, nhanh gọi Nguyên chân nhân đến.”
Nguyên chân nhân này chính là đại phu có tiếng ở triều đại này, vốn say mê thuật tu đạo nên được gọi là chân nhân.
Một hạ nhân Tạ thị vội vàng lên tiếng đáp, đánh xe ngựa vội vàng phóng đi.
Mà Tạ Hạc Đình đã bế Trần Dung lên, đi về phía phủ đệ của Vương Hoằng. Hắn chân dài, đi như bay, đảo mắt đã bước qua cửa.
Người này làm việc quyết đoán lưu loát, đến khi hắn bế Trần Dung bước đi, hai hộ vệ mới vội vàng đuổi theo.
Tạ Hạc Đình đặt Trần Dung lên tháp, ra lệnh: “Có nhân sâm trăm năm không?”
Một hạ nhân vội vàng đáp: “Có, có.”
“Lấy đến đây.”
“Vâng.”
Đảo mắt, một nhân sâm đặt ở trong hộp ngọc đưa đến trước mặt Tạ Hạc Đình.
Hắn liếc mắt một cái, ra lệnh: “Một nửa dùng dao trúc nghiền nhỏ, nửa
khác thì đem hầm, phải nhanh lên.”
“Vâng, vâng.”
Chỉ
chốc lát, một nửa được nghiền nhỏ đặt bên cạnh Tạ Hạc Đình, hắn vươn tay cầm bón vào miệng Trần Dung. Thấy nàng mím chặt môi, Tạ Hạc Đình không
hề nghĩ ngợi, tách môi nàng ra để nhét bột nhân sâm vào. Nhìn thấy Trần
Dung miệng ngậm đầy bột nhân sâm, Tạ Hạc Đình đứng lên. Hắn nhìn Trần
Dung một lúc, xoay người bước đi.
Thấy hắn rời đi, bọn người hầu không khỏi hoảng hốt, bất an kêu gọi: “Lang quân Tạ gia, ngài phải rời khỏi sao?”
Tạ Hạc Đình liếc về phía người đó, lạnh lùng nói: “Ta đã hết lực rồi.”
Hắn cất bước đi ra ngoài. Vừa mới đi đến bậc thang, một chiếc xe ngựa vội
vàng vọt tới, xa phu vừa thấy hắn, liền lớn tiếng kêu lên: “Bẩm lang
quân, chuyện quá khẩn cấp, thuộc hạ vừa mới chạm mặt với Ngô đại phu,
liền mời đại phu tới. Nguyên chân nhân nô đã nhờ một hạ nhân khác đi
mời.”
Tạ Hạc Đình gật đầu, hắn dừng chân, nhìn một lão nhân râu bạc được xa phu giúp đỡ bước xuống xe ngựa, đi vào trong phòng.
Nhìn chằm chằm căn phòng im lặng một lúc lâu, giọng nói lạnh như băng của Tạ Hạc Đình truyền ra: “Ngô đại phu, thương thế như thế nào?”
Một lát sau, tiếng thở dài của Ngô đại phu vang lên: “Không ổn.”
Tạ Hạc Đình nghe vậy, mày nhíu chặt, hắn kinh ngạc nhìn cửa phòng khẽ lung lay trong gió tịch mịch, cúi đầu, thì thào nói: “Thật sự là đáng tiếc.”
Hắn chậm rãi quay đầu, bước nhanh rời đi.
Tạ Hạc Đình vừa bước ra khỏi đại môn Vương phủ thì nhìn thấy một vệ sĩ hoàng gia hùng hổ đi tới.
Nhìn thấy bọn họ, hắn dừng chân.
Tạ Hạc Đình có thân phận thế nào? Chúng vệ sĩ hoàng gia vừa thấy hắn thì vội vàng nghiêng người hành lễ.
Tạ Hạc Đình không nhúc nhích, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, từ từ
nói: “Quang Lộc đại phu bị thương rất nặng, không thể di chuyển.”
Sau khi nói ra những lời này, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Mặc dù nàng giết Cửu công chúa, nhưng bản thân nàng cũng khó giữ được
tính mạng…… Huống hồ, là Cửu công chúa ra tay ám sát. Chư vị, việc này
sau khi Vương Thất biết được, sợ sẽ khó mà thực hiện, các ngươi vẫn nên
trở về đi.”
Bỏ lại một câu này, hắn cũng không nói thêm nữa, xoay người bước đi xa.
Nhìn bóng dáng của hắn, chúng vệ sĩ hai mặt nhìn nhau. Trong đó một người
thấp giọng nói: “Lời nói của lang quân Tạ gia rất đúng, chúng ta vẫn
đừng nên chen vào việc này.” Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, lang
quân Tạ gia đã biện hộ thay cho Quang Lộc đại phu, chúng ta không ra tay nổi đâu.”
Sau khi trầm mặc một lúc, thủ lĩnh đi đằng trước cắn
răng nói: “Chúng ta trở về.” Hắn ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Rời khỏi
thành Kiến Khang, tĩnh lặng chờ việc xảy ra.” Hắn biết, nếu cứ thế tay
không trở về cung, không phải chịu trách móc nghiêm khắc nặng nề thì
cũng bị người ta phái tới đây lần nữa. Chỉ có tránh khỏi nơi đây, thì
còn có một đường sống.
Đám vệ sĩ đều là người thông minh, nhìn
thoáng qua nhau, rồi cất bước tiếp tục đi vào Vương phủ. Vừa vào trong
phủ, trong lúc chúng hạ nhân Vương gia sẵn sàng trận địa đón quân địch,
một người mở miệng hỏi: “Cửa hông ở đâu?”
Chúng hạ nhân ngây ngốc chỉ về phía đông: “Ở kia.”
Chúng vệ sĩ gật đầu, bước nhanh tới hướng đó, trong nháy mắt, bóng dáng của bọn họ đã biến mất ở trước mắt các hạ nhân.
Mà lúc này, trên đường phố ồn ào chấn động trời đất, vài hộ vệ mặt trắng
bệch, run rẩy nâng thi thể của Cửu công chúa đặt lên xe ngựa.
Sau đó, bọn họ vây quanh xe ngựa đi về phía hoàng cung.
Phía sau xe ngựa là một đội ngũ rất dài, dù là thứ dân hay là các quý tộc
nghe tin tức mà đến đều nhìn xung quanh chiếc xe ngựa này, tiếng nghị
luận không dứt bên tai: “Là bị Quang Lộc đại phu giết chết.”
“Quang Lộc đại phu chính mồm nói, là Cửu công chúa lấy đao ám sát nàng, ngươi
xem đoản đao cắm trên ngực kia chính là vũ khí Cửu công chúa dùng để
giết người đó.”
“Cửu công chúa này kiêu ngạo đã quen, từ nhỏ lại ái mộ Vương Thất, hơn phân nửa là đố kỵ nên giết người.”
“Cái gì mà hơn phân nửa, rõ ràng chính là như thế.”
“Vậy Quang Lộc đại phu thì sao? Tình hình thế nào rồi?”
“Bị thương rất nặng, sợ là khó qua khỏi.”
Từng tiếng nghị luận rất nhẹ, lặng yên mà đến, lại như âm hồn không tiêu
tan. Bọn họ nâng xác chết của Cửu công chúa đi về hoàng cung, đến khi xe ngựa chở thi thể tiến vào cửa cung thì trực tiếp chạy tới cung điện mà
bệ hạ chuyên xử lý công việc.
Xe ngựa nhanh chóng cách rời, đám người vẫn không tản ra. Mọi người vẫn quần tam tụ ngũ đứng ở đó, thấp giọng nghị luận.
Nhắc tới một ngày này, thật đúng là kinh tâm động phách, đầu tiên là xuất
hiện chuyện phong lưu trong lễ thành hôn của hai người Vương Tạ, hiện
lại là Cửu công chúa chết ngay tại đương trường, rồi Quang Lộc đại phu
mà Vương Hoằng yêu thương không rõ sống chết.
Thi thể của Cửu
công chúa được đưa vào cung Ngọc Kiền, trên đường đi tiếng khóc thét hỗn loạn kinh thiên động địa truyền đến. Chính là một mỹ phụ trung niên
điên cuồng lao tới đây.
Chúng cung tì vội vàng theo tới, vừa chạy vừa kêu lên: “Thái Hậu, Thái Hậu, thỉnh nén bi thương.”
Hai cung tì vừa mới chạy tới gần, Thái Hậu vung tay thật mạnh, làm một cung tỳ ngã ra sau, suýt nữa va vào hoàng hậu nương nương cũng theo đến.
Ngay khi Thái Hậu lao tới bên cạnh xe ngựa, òa khóc bên thi thể của Cửu công chúa, hoàng hậu cũng chạy tới, nàng ta lấy khăn tay lau nước mắt, một
bên nức nở một bên nâng đỡ Thái Hậu nhẹ giọng an ủi: “Mẫu hậu, thỉnh nén bi thương…….”
Hai người khóc lóc, chúng cung tì cũng là nước
mắt rơi như mưa. Mà lúc này, tiếng bánh xe lạo xạo, tiếng bước chân vẫn
không ngừng truyền đến.
Trong nháy mắt, mấy nam tử tú nhã trẻ
tuổi đi xuống xe ngựa đều xông tới. Hai mắt bọn họ đỏ hồng, vẻ mặt
thương tâm khuyên nhủ Thái Hậu cùng hoàng hậu.
Trong cảnh rối loạn, tiếng bước chân lại vang
lên.
Tiếng bước chân này vừa truyền đến, tiếng khóc thảm nhỏ hơn một chút, bọn họ
quay đầu, lui ra phía sau vài bước, khom mình hành lễ với người đi tới.
Người nọ đi tới phía sau Thái Hậu, hắn thấp giọng gọi: “Nương, người đừng thương tâm.”
Lời vừa thốt ra, tiếng nghẹn ngào khóc lóc bi thiết của Thái Hậu ngừng lại. Bà ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát với nhóm hộ vệ: “Ai, là ai giết con ta? Hả? Là ai giết con ta?”
Tiếng quát của Thái Hậu khàn khàn
thê lương, tựa như đêm niểu chi đề…… Tuy đương triều có nhiều công chúa
nhưng chỉ có hai ba vị công chúa được sủng ái. Mà nguyên nhân Cửu công
chúa được sủng ái đó là bởi vì nàng ta là thân nữ nhi của Thái Hậu đương triều.
Thái Hậu không thèm quan tâm đến hoàng đế, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Trong tiếng quát của Thái Hậu, sắc mặt chúng hộ vệ tái nhợt, cả người sợ run, bọn họ đều quỳ rạp xuống đất.
Nhóm hộ vệ dập đầu, trong tiếng quát sắc nhọn của Thái Hậu, một hộ vệ bò lên một bước, run giọng nói: “Là, là Quang Lộc đại phu.”
“Quang Lộc đại phu? Người nào là Quang Lộc đại phu?”
Hộ vệ kia quỳ phục không dậy nổi, run giọng nói: “Là đạo cô gọi là Hoằng Vận Tử, tên tục gia của nàng là Trần Dung.”
“Là một nữ nhân ư?” Thái Hậu cất tiếng cười sắc nhọn, âm trầm nói: “Ta mặc
kệ sau lưng nàng ta là ai, bắt nàng ta tới đây, ta muốn thiên đao vạn
quả nàng ta, chôn cùng nữ nhi của ta.”
Thái Hậu nói tới đây,
nhìn thấy chúng hộ vệ vẫn quỳ phục ở đó, quát giọng sắc nhọn: “Sao vậy?
Lời nói của ai gia các ngươi cũng không nghe sao?”
Lúc này, hoàng đế tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Mẫu thân, con đã phái người tiến đến tróc nã rồi.”
Thái Hậu vẫn không để ý đến hắn, có điều giọng nói đã không còn vẻ sắc nhọn phẫn nộ: “Sao vẫn còn chưa bắt về đây? A?”
Đúng lúc này, tiếng bước chân chạy truyền đến.
Chỉ chốc lát, một thái giám chạy đến trước mặt mọi người, hắn thi lễ, thất
thanh nói: “Bẩm bệ hạ, chúng vệ sĩ tới tróc nã Quang Lộc đại phu đã bỏ
chạy rồi.”
Bỏ chạy?
Hai chữ vừa thốt ra, toàn trường ngạc nhiên.
Thái Hậu hít một hơi, lại cất giọng cười sắc nhọn: “Giỏi, thật giỏi, ngay cả vệ sĩ cũng bỏ chạy…… Quang Lộc đại phu này thật có mặt mũi.”
Hoàng đế lại cau mày, hắn trầm giọng hỏi: “Làm sao có thể bỏ chạy?”
Thái giám bị Thái Hậu phẫn nộ gần như điên cuồng dọa sợ tới mức nói không ra lời. Nhìn thấy hoàng đế lên tiếng, hắn run rẩy, thở một hơi mới trả
lời: “Nghe nói, bọn họ gặp mặt lang quân Tạ gia Tạ Hạc Đình, nghe hắn
nói mấy câu rồi mới bỏ chạy.”
“Nói cái gì?”
“Nô tài không biết.”
Hoàng đế càng mặt nhăn mày nhó, lúc này, lại có một thái giám chạy tới. Hắn
lớn tiếng nói: “Bẩm bệ hạ, trong phủ Vương Hoằng truyền đến hồi âm,
Quang Lộc đại phu bị Cửu công chúa đâm một đao vào chỗ yếu hại, đổ máu
quá nhiều, không rõ sống chết.”
Dừng một chút, thái giam kia lại bổ sung: “Đại phu còn nói, trên đao của Cửu công chúa có bôi kịch độc,
gọi là Vô ưu tán, sau khi độc vào máu thì không có giải dược, làm người
ta đau đớn một tháng mới có thể tắt thở. Hôm nay Quang Lộc đại phu không chết, thì cũng không sống quá một tháng.”
Lời của thái giám vừa dứt, tiếng cười sắc nhọn của Thái Hậu lại vang lên: “Giỏi giỏi, con ta làm tốt lắm, làm tốt lắm.”
Bà ta cắn răng, lớn tiếng kêu lên: “Để phụ nhân kia đau đớn một tháng rồi
mới chết sao? Giỏi lắm. Có điều nàng ta chết rồi cũng không thể để yên
cho người nhà nàng ta được, người đâu, điều tra thân nhân của nàng ta,
giết hết cho ai gia.”
Hoàng đế vẫn nhíu mày suy nghĩ lần này phục hồi tinh thần. Hắn đi đến phía sau Thái Hậu, nói: “Mẫu thân, như vậy không ổn.”
“Sao lại không ổn?” Thái Hậu rốt cục quay đầu lại, bà ta âm trầm nhìn chằm
chằm hoàng đế kêu lên: “Có phải dâm phụ kia là do ngươi phong tặng,
ngươi đã từng ngủ cùng nên ngươi không nỡ đúng không?”
Giọng nói này rất không khách khí, hơn nữa cực kỳ thô tục.
Hoàng đế nhướn mày, hắn nhìn chằm chằm Thái Hậu, từ từ nói: “Quang Lộc đại
phu là người trong lòng của Vương gia Thất lang.” Nhìn thấy Thái Hậu
định thét chói tai, hắn tiếp tục nói: “Ngay cả lang quân Tạ gia Tạ Hạc
Đình cũng bảo vệ nàng…… Mẫu thân, Cửu muội ám sát người ta, người ta trả thù cũng không phải tội lớn gì, không nên liên luỵ tới người nhà.”
Nói tới đây, hoàng đế cũng không chờ Thái Hậu mở miệng, liền quay đầu ra
lệnh: “Được rồi, hiện giờ ánh mặt trời gay gắt, đừng để hồn phách của
Cửu muội không thể im lặng yên nghỉ. Đi thôi, nâng Cửu muội tới linh
đài, thỉnh chúng chân nhân tụng kinh cầu phúc cho muội ấy đi.”