Khi tin tức lọt vào tai Tôn Diễn thì cậu đang ở ngoài thành. Bất chấp
trưởng giả ở đây, cậu xoay người lên ngựa, quay lại đầu ngựa phóng vào
trong thành.
Khi chạy tới chỗ cửa thành đúng là lúc mặt
trời lặn về phía tây, cửa thành sắp đóng, Tôn Diễn lòng nóng như lửa đốt lại bị dòng người đông đúc như thủy triều ngăn cản nên không thể giục
ngựa chạy nhanh.
Nhảy xuống lưng ngựa, nắm dây cương vội
vàng bước đi, sau khi xô ngã vô số người đi đường, Tôn Diễn đi tới bên
ngoài phủ đệ của Vương Hoằng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, trời đất đã
sẩm tối.
Ngoài cửa phủ, dòng người vẫn đi qua đi lại, nhưng cửa phủ lại đóng chặt, đèn đuốc huy hoàng đối lập với sân viện lặng yên không tiếng động lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tôn Diễn bỏ ngựa ở đó, xoay người trèo qua tường vây.
Cậu vừa chạm đất, bốn phương tám hướng có mười mấy hộ vệ lao ra, đao kiếm
trong tay bọn họ tỏa ra hàn khí dày đặc, đồng thời quát to: “Ai?”
Tiếng quát vừa thốt ra, bọn họ nhìn thấy đầu Tôn Diễn đổ đầy mồ hôi, đồng
thời chắp tay trước ngực, bọn họ kêu lên: “Hóa ra là lang quân Tôn gia.” Tất nhiên bọn họ biết vì sao Tôn Diễn đến, sau khi nhìn thoáng qua thì
đều thối lui ra phía sau.
Tôn Diễn đi nhanh về phía sân viện của Trần Dung.
Trong nháy mắt, cậu đã bước vào cổng vòm, vừa nhảy qua, cậu đã kéo một tỳ nữ
lại, hỏi với giọng gấp gáp: “A Dung ở đâu?” Giọng nói của cậu run run
không thành câu: “Muội ấy thế nào rồi?”
Tỳ nữ kia bị cậu kéo theo, cổ bị bóp chặt, gương mặt trở nên đỏ bừng, chỉ biết giãy giụa tay chân, làm sao còn có thể trả lời?
Đúng lúc này, vài tỳ nữ cùng hộ vệ ùa ra, đồng thời nhìn về phía sau Tôn Diễn, vừa hành lễ vừa gọi: “Lang quân.”
Lang quân? Vương Hoằng đã trở lại?
Tôn Diễn quay phắt đầu lại.
Vừa quay đầu, một cơn gió lướt qua bên người cậu, trong nháy mắt, bóng dáng áo trắng đã chạy qua bậc thang, bước vào trong phòng.
Nhìn thấy Vương Hoằng đi vào, Tôn Diễn vội vàng bỏ tỳ nữ đáng thương kia ra, đuổi theo ngay.
Hai người chạy vào, mang theo gió ùa vào trong phòng, tức thì, bức rèm che
khẽ rung động, sa màn tung bay, khói trên lư hương lượn lờ thanh u cũng
lay động không thôi.
Tôn Diễn bước vội tới bên tháp, cậu vừa vươn tay vén sa màn, liếc mắt một cái nhìn thấy Vương Hoằng, tay cứng đờ lại.
Mặt Vương Hoằng trắng bệch, sắc mặt này cộng thêm hai mắt sâu thẳm trong căn phòng u ám lại khiến cho cậu cảm thấy kinh hãi.
Trong lúc Tôn Diễn mở to mắt, Vương Hoằng đi tới bên cạnh cậu. Vương Hoằng
không nhìn về phía cậu, chàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tháp kia, vươn kéo kéo sa màn, tay đang không ngừng run rẩy.
Tay
chàng run rẩy, đã cầm được tấm sa màn kia nhưng không có cách nào dùng
lực để kéo nó ra. Tôn Diễn thấy thế, duỗi tay ra giúp chàng.
Hai người đồng thời cúi đầu, nhìn về phía tháp.
Trên tháp, dưới ánh đèn, mặt Trần Dung như giấy vàng. Nàng ngủ ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, môi mím lại, một tay buông lỏng, tay còn lại thì nắm
chặt góc chăn.
Đèn đuốc cùng ánh nến chiếu trên mặt nàng,
dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, cũng không biết vì sao, lại càng khiến
nàng có thêm vẻ yên tĩnh khiến người ta kinh hãi.
Dần dần, Vương Hoằng yếu đuối dựa vào tháp.
Chàng run run vươn tay, mất rất nhiều sức lực, bàn tay kia mới đưa tới trước
mặt Trần Dung. Vừa muốn chạm vào, tay chàng rụt lại, một hồi lâu, tay
kia mới vuốt ve gương mặt Trần Dung.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của chàng ôn nhu, thật cẩn thận lướt qua làn môi tái nhợt của nàng.
Tôn Diễn cũng vươn tay, cậu sờ về phía mạch đập của Trần Dung. Sờ một lúc,
sắc mặt cậu xanh mét chuyển sang Vương Hoằng, tiếng quát mang theo áp
lực, nghẹn ngào: “Ngươi bảo vệ muội ấy thế nào vậy? Vương Hoằng, sao
ngay cả một nữ nhân mà ngươi cũng không bảo vệ được? Hả?”
Khi cậu gầm rú, nước miếng văng vào mặt Vương Hoằng, nhưng dường như chàng
không hề nghe thấy, chỉ cẩn thận vuốt ve môi Trần Dung, vuốt cái mũi cao thẳng của nàng.
Tôn Diễn giận dữ, vung tay kéo vạt áo của Vương Hoằng.
Đúng lúc này, Vương Hoằng khẽ động, chàng rút tay về, ôm mặt, cúi đầu…… Một
giọt, hai giọt, nước mắt theo kẽ hở bàn tay rơi xuống, tí tách rơi xuống sàn.
Tôn Diễn ngẩn ngơ, đến lúc này cậu mới phát hiện, bộ
quần áo màu trắng của Vương Hoằng đã sớm lấm bùn, chỗ vạt áo cậu kéo
nhăn nhúm lại có vết máu loang lổ, phải chạy về vội thế nào mới đến mức
này.
Hai tay Vương Hoằng bụm mặt, nước mắt rơi như mưa,
nhưng từ đầu đến cuối cũng không thốt ra tiếng nức nở nào…… Rơi lệ nhiều như thế, nhưng không có tiếng động, tình cảnh này thật sự khiến người
ta thương tâm.
Tôn Diễn buông tay, môi mấp máy, cuối cùng quát khẽ: “Khóc cái gì mà khóc? Người còn chưa chết mà.”
Cậu quay đầu, quát với bên ngoài: “Tất cả chết ở đâu rồi? Đại phu nói như thế nào?”
Tiếng quát dữ dằn, lại không có một người nào trả lời.
Tôn Diễn giận dữ.
Đúng lúc này, giọng khàn khàn nghẹn ngào của Vương Hoằng truyền đến: “Đi ra.”
Thấy chàng đã ngừng khóc, Tôn Diễn vội vàng quay đầu nhìn. Vừa ngó qua, cậu
cảm thấy sửng sốt: Vương Hoằng trước mắt, gương mặt tuấn mỹ vẫn khiến
người ta lóa mắt, ánh mắt trong suốt, tư thái tuyệt đẹp cao quý, nếu
không phải trên người mặc quần áo lấm bùn, nếu không phải trong mắt còn
sót lệ, cậu cảm thấy nam nhân dường như không thể khống chế vừa rồi
không phải là chàng.
Giọng của Vương Hoằng vừa vang lên, một hắc y nhân đã xuất hiện ở trong góc.
Vương Hoằng cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn Trần Dung, hỏi với giọng khàn khàn: “Nàng nói những gì?”
Hắc y nhân trả lời: “Vẫn chưa hề nói chuyện, có điều trước khi ngã xuống,
nàng từng nói một câu với Tạ Hạc Đình, Thất lang, người là ta giết,
không liên quan đến chàng, chàng đừng rước họa vào thân.” Giọng nói của
hắc y nhân vô cùng bình thản, khi thuật lại lời của Trần Dung, giọng nói không hề có cảm tình hay mất bình tĩnh.
Nhưng tiếng nói
của hắn vừa dứt, tay Vương Hoằng đặt trên tháp đã vò chặt chăn gấm.
Chàng nắm rất chặt, rất nhanh khiến toàn thân không thể khống chế mà run rẩy.
Nhưng dù là như thế, sắc mặt của chàng vẫn bình tĩnh, ánh mắt vẫn trong suốt, tư thái vẫn tao nhã.
Tôn Diễn mở to mắt nhìn chàng, hừ mạnh một tiếng, nắm chặt tay thành quyền, khi đang chuẩn bị đấm một cái vào mặt Vương Hoằng. Mới ra tay một nửa
thì ngừng lại: Một dòng máu tươi trào ra theo khóe môi Vương Hoằng rồi
rơi xuống sàn.
Từng giọt một rơi xuống đất, gương mặt tuấn
mỹ, tóc xõa tung, tư
thái cao quý, máu tươi yêu diễm, trong căn phòng
tĩnh lặng này lại giống như một bức tranh quỷ dị.
Tôn Diễn
nhìn chàng, thấy chàng tao nhã mà thong thả xoa ngực, mới giật mình tỉnh lại, hừ mạnh một tiếng, Tôn Diễn cười lạnh: “Đau lòng thì đau lòng, cần gì phải chịu đựng?” Tiếng nói vừa dứt, cậu quay đầu, dùng tay áo che
mặt, chặn lại nước mắt.
Vương Hoằng không đáp, không để ý, chàng không hề chớp mắt nhìn ngắm gương mặt bình yên của Trần Dung. Chậm rãi, chàng đứng lên.
Lúc này, Tôn Diễn nhớ lại, cậu trầm giọng hỏi: “Đại phu nói như thế nào?”
Tuy rằng cậu đã bắt mạch cho nàng, nhưng không biết được tình trạng cụ
thể, bởi vậy vẫn phải hỏi đại phu.
Không ai trả lời Tôn Diễn.
Mà Vương Hoằng chậm rãi đứng lên, nghiêng người về phía trước, từ từ xốc
chăn lên, ánh mắt liếc về phía miệng vết thương đã được băng bó của
nàng.
Nhìn vết thương kia, tay chàng ôn nhu tách bàn tay Trần Dung đang nắm chặt góc chăn.
Trần Dung nắm rất chặt, mãi mà chàng không thể tách ra được. Vương Hoằng cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi nàng, sau khi khiến làn môi tái nhợt của nàng
có chút huyết sắc, chàng khe khẽ gọi với giọng yêu thương: “Khanh khanh, buông tay ra…… Để phu chủ ôm nàng một cái.”
Giọng nói của chàng rất nhẹ, rất ôn nhu, tựa như nỉ non, tựa như gió xuân.
Quả nhiên, tay Trần Dung lỏng ra.
Vương Hoằng nhẹ nhàng ủ tay nàng trong lòng bàn tay mình, sau đó, chàng bế nàng lên.
Tôn Diễn cầm cánh tay chàng, trầm giọng quát: “Vương Thất ngươi điên rồi
sao? Nàng bị thương nặng như thế, đâu thể di chuyển được?”
Vương Hoằng vô tình bỏ tay cậu ra, kiên trì bế Trần Dung lên.
Nhìn thấy chàng xoay người bước đi, Tôn Diễn vẫn không rõ tình huống đang
xảy ra mà phẫn nộ, cậu gầm nhẹ: “Có người nào có thể đi ra nói cho ta
biết rốt cuộc A Dung làm sao không?”
Đồng thời với lúc Tôn Diễn gầm rú, giọng nói ôn nhu như gió xuân của Vương Hoằng truyền đến: “Tình huống như thế nào?”
Hắc y nhân đi ra, cúi đầu đáp: “Cửu công chúa đã chết, Thái Hậu tức giận,
một mực muốn giết Quang Lộc đại phu, còn muốn giết hết thân nhân của
ngài ấy. Nhưng mà sau khi biết được Quang Lộc đại phu trúng kịch độc thì đã được bệ hạ khuyên nhủ.”
Vương Hoằng cúi đầu, tóc chàng
rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua mặt Trần Dung. Nhìn nàng, chàng yêu thương
nhẹ nhàng cắn chóp mũi nàng, chàng lại hỏi: “Sao Tạ Hạc Đình lại có mặt ở đó?”
Hắc y nhân đáp: “Tạ Hạc Đình đi theo mọi người tới
xem náo nhiệt. Người bệ hạ phái tới bắt Quang Lộc đại phu đã được hắn
khuyên giải nên rời đi rồi.”
Tôn Diễn nghe đối thoại của
hai người, trong cơn giận dữ, cậu quát với Vương Hoằng: “Đây là lúc nào
mà ngươi còn hỏi những chuyện này? Vương Thất lang, ngươi nói cho ta
biết, A Dung của ta làm sao vậy?”
Lần này, rốt cục Vương
Hoằng chú ý tới Tôn Diễn. Chàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tôn Diễn,
nhẹ giọng nói: “A Dung của ngươi?” Tôn Diễn thấy bây giờ chàng còn để ý
xưng hô này, hai mắt trợn tròn định phát hỏa.
Vương Hoằng
lại chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi thu hồi tầm mắt. Chàng cúi đầu nhìn
Trần Dung, ôn nhu cười, nói: “Trong thiên hạ, nàng chỉ có thể là A Dung
của ta.”
Tôn Diễn cắn răng gầm lên: “Ngươi… rốt cuộc A Dung làm sao vậy?”
Vương Hoằng không ngẩng đầu, chàng in một nụ hôn lên môi Trần Dung, nhẹ nhàng nói: “Không sao, A Dung chỉ là, sắp chết thôi.”
“Cái gì?” Tôn Diễn nổi giận, rốt cuộc cậu không thể khống chế kéo vạt áo
Vương Hoằng, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi nói rõ ràng cho ta.”
Vương Hoằng liếc cậu, không chút để ý vươn tay, phất qua mu bàn tay cậu.
Chỉ phất qua một cái sao có thể buông bỏ ra. Vương Hoằng nhíu mày, rốt cục
ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tôn Diễn, chàng chậm rãi nói: “Đánh ngất
hắn.”
Ba chữ thốt ra, một cơn gió ập tới. Tôn Diễn cả kinh, tay phải vội vàng vung lên. Đúng lúc này, một bên khác cũng có cơn gió
ập tới. Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, cậu cảm thấy cổ đau nhức, ngã quỵ về
phía sau.
Vương Hoằng liếc nhìn Tôn Diễn ngã xuống đất, nhẹ nhàng nói: “Đưa hắn về đi. Nhớ kỹ phải đối xử cẩn thận, nếu làm hắn bị
thương, sau khi A Dung tỉnh lại sẽ oán trách ta.”
Hai hắc y nhân đồng thời lên tiếng đáp, khiêng Tôn Diễn lên, chỉ chốc lát đã biến mất trong sân.