Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói thều thào của Trần Dung vang lên: “Dù sao cũng đã ôm qua một lần ……”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung nghe thấy tiếng cười của Vương Hoằng truyền đến.
Tiếng bật cười này khiến toàn bộ cáu giận cất giữ trong đáy lòng Trần Dung
trào dâng. Nàng duỗi tay phải ra, chuẩn xác tìm được phần thịt non nơi
cánh tay chàng, hung hăng nhéo một cái, nghiến răng nghiến lợi thấp
giọng mắng: “Chàng còn cười! Nếu không phải vừa rồi chàng gọi một câu
như thế, ta cần gì đến nông nỗi này?”
Nói tới đây, trong giọng nói của nàng đã có chút nức nở.
Cúi đầu khóc, thấy Vương Hoằng không có phản ứng gì, Trần Dung liền kéo y bào đang che mặt ra.
Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với Vương Thất lang đau đến mức khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, chàng cũng đang bất đắc dĩ nhìn nàng.
Lần đầu tiên Trần Dung nhìn thấy Vương Thất lang như thần tiên lộ ra vẻ mặt này, vì thế trong lòng không khỏi vui vẻ.
Vui vẻ này khiến tức giận trong lòng nàng tiêu tan, ý xấu hổ lại dâng lên.
Nàng từ từ ngồi thẳng thân mình, cúi đầu, nho nhỏ cầu xin: “Thất lang, ta
thật sự không muốn làm thiếp.” Trong giọng nói hàm chứa nức nở.
Nức nở hai tiếng, nàng lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, thì thào nói: “Với thân phận như Vương Thất lang chàng, nói đi nói lại, A Dung ta làm
thiếp cho chàng vẫn còn là trèo cao. Ta…”
Nói đến đây, nàng cắn môi thật mạnh, đau đớn hạ quyết tâm.
Lập tức, nàng quyết đoán ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kỳ dị chăm chú của Vương Thất lang, nàng oán hận trừng mắt, nhéo cánh tay chàng quát
khẽ: “Mau tìm cách để ta thoát khỏi tình cảnh này đi!”
Lần này,
Vương Thất lang đau đến hít một hơi, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ của
chàng vẫn tươi cười, có điều tươi cười này hơi ủy khuất: “Được rồi.”
Hai chữ vừa thốt ra, Trần Dung lập tức buông tay. Trong nháy mắt khi nàng
buông tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
đỏ lên đến tận cổ.
Vương Thất lang nghiêng đầu, cười yếu ớt nhìn Trần Dung, tay phải chỉ ra phía sau xe, chầm chập nói: “Ở đây có thường phục của tỳ nữ, sau khi nàng đổi xong thì đội đấu lạp, tìm một cơ hội
xuống xe đi.”
Trần Dung lên tiếng đáp, nàng đi đến phía sau xe
ngựa, vừa dựa vào thành xe, vừa nói với giọng căm hận: “Trong xe ngựa
tùy thân cũng có thường phục của tỳ nữ, vì sao người phong lưu như chàng còn muốn trêu chọc ta?” Trong giọng nói đã có hận ý.
Vương
Hoằng cũng là tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nghe vậy, chàng thở dài một
tiếng: “Trách không được thế nhân đều nói làm người tốt là khó nhất. Bộ
thường phục này là ta vì khanh khanh nàng mà chuẩn bị.”
Trần Dung ngẩn ra.
Nàng ngơ ngác quay đầu.
Khi đối diện với ánh mắt của Vương Hoằng, nàng mở to hai mắt, quát khẽ: “Quay đầu đi, không được nhìn ta.”
Vương Hoằng nghe vậy thì tươi cười, quả thực quay đầu lại.
Lúc này y bào nữ tính so với nam tử rườm rà hơn nhiều, cho dù là tỳ nữ cũng chú ý vẻ tao nhã mỹ miều. Trần Dung vừa thay đổi xiêm y, vừa tự an ủi
bản thân: Người như Vương Hoằng đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, chàng sẽ
không quay đầu lại nhìn ta thay quần áo đâu.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nàng vẫn gấp đến độ tay có chút rối loạn.
Qua một hồi lâu, Trần Dung rốt cuộc đã thay xong trung y, khoác ngoại bào,
đang trầm mặc, đột nhiên nàng thầm nghĩ: Y bào này thật đúng là rất vừa
người, vừa rồi chàng nói là chuẩn bị cho ta …… Vì sao chuẩn bị xiêm y
cho ta?
Nàng nghĩ đến đây, vừa tức vừa giận, vừa hận vừa thẹn.
Sau một lúc lâu, nàng mới ngăn lại suy nghĩ miên man của mình, nhủ thầm:
Nhất định là khi chàng gọi ta là khanh khanh ở cửa thành đã dự liệu sẽ
có việc thế này nên đặt xiêm y trên xe ngựa, chỉ chờ ta chui đầu vào
lưới.
Vừa nghĩ như thế, không biết vì sao, nàng càng tức giận.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã mặc xong, trên đầu đội đấu lạp, sau đó xoay
người lại, nàng liếc nhìn Vương Hoằng đang chậm rãi phẩm rượu một cái,
lặng lẽ khẽ hé rèm xe ra.
Nhìn thấy người bên ngoài tự hồ bớt đi một chút, nàng cúi đầu, xốc rèm xe lên, nhảy xuống xe ngựa.
Lúc này xe ngựa đang tiến lên, nàng cứ như vậy nhảy xuống, cả người đều đổ
nghiêng về phía trước, may mắn thân thủ của nàng tốt, nhanh chóng vội
vàng ổn định.
Xe ngựa của Vương Thất lang vẫn là trọng điểm
khiến mọi người quan tâm, giờ phút này nhìn thấy có người nhảy ra, ngay
lập tức, mọi ánh mắt đều chuyển về phía Trần Dung.
Nhưng mà khi
mấy ánh mắt này nhìn thấy Trần Dung mặc đồ tỳ nữ, đầu đội đấu lạp thì
lại dời mắt đi — quý tộc tùy thân đều mang theo tỳ nữ, thậm chí có người còn hoan lạc với tỳ nữ trên xe, vì thế điều này thật sự rất tầm thường, tầm thường đến mức giống như ăn cơm uống nước vậy. Bởi vậy, ngay cả
nhóm nữ lang chỉ liếc nhìn Trần Dung một cái, rồi không hề để ý tới.
Trần Dung cảm thấy thả lỏng, nàng lui về phía sau vài bước rồi trèo lên một chiếc xe ngựa chở tỳ nữ.
Nhóm tỳ nữ nhìn thấy có người lên xe thì đồng thời cả kinh. Đến khi thấy
Trần Dung đội đấu lạp, nhất thời bọn họ mở to mắt, nhìn nàng từ trên
xuống dưới.
Trần Dung chọn một góc ngồi xuống, thấp giọng nói: “Là ta, đừng lên tiếng.” Chúng tỳ nữ bừng tỉnh đại ngộ.
Những tỳ nữ này thường xuyên hầu hạ Vương Thất lang, đi theo chàng vào Nam ra Bắc, chỉ luận bề ngoài và khí chất cũng không hề thua kém nữ lang sĩ
tộc bình thường. Hơn nữa mỗi người đều biết chữ biết lễ, đối với Trần
Dung cùng chung sinh tử với lang quân nhà mình, từ sâu trong tâm các
nàng luôn kính trọng.
Bởi vậy, nàng vừa mở miệng, chúng tỳ nữ
lập tức an tĩnh lại, giống như không hề có việc gì, bắt đầu tiếp tục làm việc như lúc trước. Trần Dung âm thầm kinh ngạc, nhìn các nàng mà không khỏi nghĩ: Chỉ là đám tỳ nữ của chàng vậy mà còn hơn hẳn ta …… Ý tưởng
này vừa xuất hiện, chút chờ mong vừa dâng lên trong lòng toàn bộ tan
thành mây khói. Kiếp trước, bởi vì lang quân kia không thuộc về nàng,
nàng nhận hết xem thường, hao tổn tâm trí, kiếp này, nàng thật sự không
muốn vất vả như thế nữa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đánh trống reo hò.
Trong tiếng đánh trống reo hò lại có tiếng thét chói tai của nữ lang, Trần
Dung có chút tò mò, vén lên một góc rèm xe, lặng lẽ nhìn lại.
Lúc
này ở hai bên ngã tư đường đều vô cùng tấp nập. Hơn nữa, từ lúc các tộc trưởng đại gia tộc đến, đoàn xe của Vương Hoằng không thể không dừng
lại, cùng bọn họ hàn huyên một lúc.
Giờ phút này, khiến chúng nữ reo hò là vì đám danh sĩ Hoàn Cửu lang, Dũ Chí ngồi trong xe ngựa thi
thi nhiên nhiên đi ở giữa đường.
Sau khi đường đi của mọi người Vương gia bị ngăn trở, Trần Dung thấy văn sĩ trung niên dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa.
Hắn vươn tay tiếp nhận một cây sáo trong tay tỳ nữ, đặt bên môi rồi thổi lên.
Âm sáo vừa vang, Hoàn Cửu lang ôm tranh cũng nhảy xuống, trong tiếng tranh phiêu đãng, Dũ Chí cũng xuống xe ngựa, hắn vung tay phải, hai mươi ca
kĩ mỹ mạo bước xuống, thướt tha đi tới, nhảy múa diễm lệ ở ngay giữa
đường cái, trước mắt bao người.
…… Đây là diễm vũ chân chính,
đám ca kỹ này mỗi người đều mặc xiêm y đơn bạc, theo vũ động của các
nàng, Trần Dung có thể nhìn thấy khuôn ngực rung rinh, thậm chí có một
tỳ nữ còn để lộ vùng bụng.
Theo vũ động của đám ca kỹ, Hoàn Cửu
lang nhấn đàn tranh một cái, rồi dừng động tác. Hắn nghiêng đầu, trừng
mắt nhìn Dũ Chí, cao giọng quát: “Dũ Tử Thành, huynh có ý gì vậy? Tại
sao đột nhiên bảo mấy tao vật kia đi ra, vô duyên vô cớ đánh bại nhã
hứng của ta!”
Hắn mất hứng quát mắng, Dũ Chí vươn tay vuốt chòm
râu ngắn ngủn của mình, cảm thán một tiếng, nói: “Vốn là ta muốn dâng
lên một khúc âm cổ, an ủi Vương Thất lang tìm được đường sống trong chỗ
chết. Cũng không có nghĩ rằng Vương Thất lang lại đoạn tụ! Ta cảm thấy
thương tâm, đành phải triệu gia kỹ tới múa cho hắn xem. Ai, chỉ hy vọng
vũ đạo của các nàng có thể gọi lại hùng tâm nam nhân của Vương Thất lang trở về.”
Lời này rất ác độc. Đây rõ ràng là giễu cợt Vương Hoằng đoạn tụ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu kinh ngạc, tiếng nhịn cười, tiếng nghị luận lại vang lên.
Ngay lập tức, Vương Hoằng kéo rèm xe ra.
Theo động tác của chàng, mọi người đồng thời quay đầu, mở to hai mắt, không hề chớp nhìn vào trong xe ngựa.
Trong xe ngựa của chàng đương nhiên không có gì cả.
Hơn nữa, mọi người càng có thể thấy rõ Vương Hoằng quần áo ngăn nắp, tóc tai chỉnh tề, đâu có bộ dạng quá dục, loạn tình cơ chứ?
Đón nhận ánh mắt của mọi người, Vương Hoằng nhợt nhạt cười, chàng híp hai
mắt, nhìn chằm chằm Dũ Chí đang bước đến, quát: “Dũ Tử Thành, huynh thật đáng chết!”
Lời này vừa thốt ra, Dũ Chí cười ha hả.
Hắn ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước xe ngựa của Vương Hoằng, vươn tay hoàn toàn kéo rèm xe lên, hắn ló đầu xem xét bên trong, còn hít sâu hai cái, kêu lên: “Ủa, tại sao không có hương vị dục tình, ngược lại có một mùi thơm của thân thể nữ nhân? Ta thấy nha Thất lang, khanh khanh
kia của đệ không phải là nữ nhân giả trang đấy chứ?”
Nghe thấy tiếng kêu to của Dũ Chí, Trần Dung cả kinh, ngạc nhiên thầm nghĩ: Người này có cái mũi thật thính.
Sau khi Dũ Chí hít mấy cái thì dùng sức gật đầu, nhìn về phía mọi người
nói: “Trong xe ngựa không hề trông thấy khanh khanh nào, xem ra đồn đãi
không phải là thật rồi.”
Sau khi lớn tiếng cảm thán hai câu, hắn vung tay phải, ngăn lại đám vũ kỹ đang lắc mông đá chân, kỹ thuật nhảy
điêu luyện thu hút ánh mắt của nam nhân: “Trở về đi, trở về đi.”
Chúng nữ dừng động tác, trong đám người, một tráng hán hét lớn: “Dũ Tử Thành, chỉ nhờ cái mũi thần của huynh, thật sự có thể phán đoán trong xe kia
không phải là lang quân sao?”
Tráng hán này vóc người cao lớn,
tiếng như chuông đông, mặt râu quai nón, tròng mắt ố vàng, diện mạo kia
đúng là vẻ thô bỉ khiến người ta chán ghét.
Nhưng Dũ Chí đối mặt với câu hỏi của người như thế cũng không xem thường mà đối đãi, ngược
lại hắn vui vẻ, đắc ý cười nói: “Mũi thần ư? Từ này rất hay, dùng thật
sự không sai đâu.” Hắn mới nói đến đây, Hoàn Cửu lang ở một bên lạnh
lùng cười: “Cẩu của nhà ta cũng có một cái mũi thần.”
Tiếng cười vang nổi lên bốn phía.
Dũ Chí cũng không phiền não, sắc mặt như thường, cười nói: “Không có lang
quân, không có lang quân gì cả. Hì hì, nể mặt Vương Thất lang đã lịch
kiếp trở về, mũi thần của ta có thể chứng minh, bên trong không có lang
quân, chỉ có nữ lang thôi.”
Lời này cũng không khác gì chưa nói, Vương Hoằng không nhịn được liếc mắt xem thường, Hoàn Cửu lang còn lại
thì bật cười, danh sĩ trung niên thở dài một tiếng, xoay người nói: “Đi
thôi đi thôi, chuyện vui đều bị Dũ Tử Thành phá hỏng hết rồi.”
Lời này vừa nói ra, đám người lại vang lên tiếng thổn thức tiếc nuối, tiếng cười mãnh liệt.