Lúc này, toàn bộ đoàn xe cùng đám người đều bị vây trong sự hỗn loạn.
Trần Dung xem xét trái phải, thấy không ai chú ý tới thì nhảy xuống xe
ngựa, chỉ hai ba bước đã xen lẫn vào trong đám người.
Thân thủ của nàng linh hoạt, chui tới chui lui, dễ dàng thoát ra khỏi đám đông, chạy về phía Trần phủ.
Lúc này, dòng người đều đổ về phía Vương Hoằng, Trần Dung đi theo hướng
ngược lại, bước đi thật sự dễ dàng, chỉ chốc lát, nàng đã tới phố nam.
Đi đến nơi này, khung cảnh trở nên an tĩnh.
Nhìn ngã tư đường quen thuộc, Trần Dung tìm được đường sống trong chỗ chết
ngắm nghía xung quanh, chỉ cảm thấy hết thảy đều quen thuộc, tốt đẹp như thế.
Nàng đi qua mấy nhà thuộc về mình, sau mấy cửa hàng đóng
chặt, từ xa đã nhìn thấy có một điếm mở cửa. Cửa hàng này bán son phấn,
nơi nơi đều có sa màn màu hồng nhạt, gỗ lim đánh thành quầy, nước sơn
tươi sáng không có chút hạt bụi.
Trần Dung nhanh bước vào.
Canh giữ ở trong điếm là một thanh niên tầm 27, 28 tuổi cao cao gầy gầy. Hắn nhìn thấy Trần Dung tới cửa, vội vàng chào đón, khách khí cười nói: “Vị lang quân này….”
Đúng lúc này, Trần Dung kéo đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt.
Thanh niên ngẩn ngơ, đảo mắt lại kinh hỉ kêu lên: “Nữ lang, nữ lang!”
Trần Dung nhìn hắn cười nói: “Là ta, không cần kích động như thế.”
Người thanh niên dùng tay áo lau lau khóe mắt ướt, run giọng nói: “Chúng nô
ngày đêm đều lo lắng, thành Mạc Dương truyền đến tin tức cũng càng ngày
càng thảm thiết, nô thật sự rất sợ hãi.”
Trần Dung cũng không bình tĩnh nổi, nàng gật đầu lung tung, hỏi: “Bình ẩu đâu? Hiện tại bà có thể lộ diện rồi.”
“Vâng, vâng.” Thanh niên vội vàng nói: “Nô đi gọi bà đến.”
Trần Dung phất phất tay.
Cửa hàng này diện tích không nhỏ, có hai phòng tất cả. Trần Dung đi vào bên trong, ở bên trong chỉ có một tháp ngồi duy nhất.
Ngồi xuống rồi, nàng vừa uống nước, vừa đánh giá xung quanh. Cửa hàng này
được quét tước tinh xảo sạch sẽ, nhưng hơi vắng vẻ lạnh lùng, xem ra
việc kinh doanh cũng không tốt đẹp lắm.
Ngay khi nàng suy nghĩ,
tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt, Bình ẩu chạy vào. Bà vừa thấy Trần Dung, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng rơi xuống.
Bình ẩu lấy tay áo lau mặt, thấy Trần Dung đứng lên muốn ôm mình lại lui ra phía sau một bước.
Bà quỳ rạp xuống trước mặt Trần Dung, ô ô khóc òa. Bà vừa khóc vừa chỉ
trích: “Biết rõ thành Mạc Dương kia là nơi tử vong, sao nữ lang có thể
nói đi là đi chứ? Dù có bị Nam Dương vương đòi cướp đi, cũng còn có thể
sống sót, cũng có thể bình an đến già, chẳng lẽ nữ lang không có nghe
nói qua sao, chết tử tế không bằng vẫn còn sống mà?”
Bà nói một
câu thì bị nghẹn, lại khóc không thành tiếng. Trần Dung nhìn về phía bà, mới chỉ mấy ngày mà hai bên mái tóc bà đã muối tiêu.
Trần Dung
cảm động, vội vàng vươn hai tay, mạnh mẽ kéo bà dậy. Vừa nâng Bình ẩu
lên, bà nhìn thấy gương mặt của Trần Dung lại òa lên khóc.
Bình ẩu mà khóc thì phải khóc đến một khắc, lúc Trần Dung không kiên nhẫn khuyên bảo mới dừng lại.
Hai người ngồi xuống bên cạnh nhau, Trần Dung nhanh hỏi: “Ta rời đi rồi, Trần phủ có gì khác thường không?”
Bình ẩu lấy ra khăn tay lau nước mắt, khàn khàn nói: “Khác thường thì không
có, chỉ nghe nói, bá phụ của người nổi giận, nói một nữ lang như người
đi xa nhà cũng không nói một tiếng với gia tộc, còn bảo sau khi người
trở về sẽ phải đến quỳ ở từ đường. Các tỷ tỷ của người khi tham gia yến
hội, từng nói có lẽ người bỏ trốn theo nam nhân rồi. Nhưng mà sau khi bá phụ người phái người tra xét tiền tài của người, đều nói người không hề mang gì theo, tất nhiên không phải là mất tích.”
Trần Dung nghe vậy, âm thầm thở dài một hơi.
Nàng nắm tay Bình ẩu, nói: “Ẩu, theo ta trở về Trần phủ đi.”
Bình ẩu cả kinh, trợn mắt nhìn nàng: “Nữ lang, nô đã bị đuổi ra ngoài.”
Trần Dung nhíu mày, nói: “Không sao, ta sẽ nói dọc theo đường đi ngươi đối
với ta trung thành, ta thu nhận lại ngươi về.” Nói tới đây, nàng cười
lạnh: “Cùng lắm thì ta lại tuyên bố trước mặt mọi người mọi chi tiêu của ngươi sẽ do cá nhân ta gánh vác, cam đoan không uổng phí lương thực của gia tộc.”
Bình ẩu cúi đầu suy nghĩ xem lời này của nàng có thể thực hiện được không.
Làm sao Trần Dung còn giữ được bình tĩnh, nàng ra lệnh: “Ẩu, chỗ ngươi còn
xiêm y của ta hay không? Thời gian không còn sớm, chúng ta phải về Trần
phủ thôi.”
Bình ẩu liên tục gật đầu, nói: “Có có, ngày đó khi bị đuổi đi, ta vì ôm giữ làm kỷ niệm mà cầm theo hai bộ xiêm y cũ của nữ
lang khi còn ở phương bắc. Để ta đi lấy.”
Chỉ chốc lát, Bình ẩu đã cầm một bộ xiêm y của Trần Dung tới.
Khi Trần Dung thay đồ, Thượng tẩu cũng đánh xe ngựa lén lút chạy đến, lập tức, ba người ngồi trên xe ngựa trở về Trần phủ.
Đại môn Trần phủ, nhóm người hầu đang quây quần nhìn về phía cửa thành phía bắc. Trong tiếng nghị luận, ai cũng đều kêu lên: “Không biết Vương Thất lang có thể đi qua đường này hay không?”
“Tất nhiên là có rồi, nhìn thấy không, vài vị lang chủ đều đi nghênh đón ngài cả.”
“Không phải nói Nam Dương vương đón Vương Thất lang đến phủ Nam Dương vương rồi sao?”
“Tất nhiên là không đi, nếu như đi, sao cửa bắc còn náo nhiệt như thế?”
Trong tiếng nói chuyện hỗn loạn, Trần Dung nói với Thượng tẩu: “Đi cửa hông đi.”
Thượng tẩu hiểu ý nàng, lập tức điều khiển xe ngựa hướng về một chỗ cửa hông
khá xa, đoàn xe của Vương Thất lang tuyệt đối sẽ không đi qua đó.
Quả nhiên, chỗ cửa hông kia rất vắng vẻ, Trần Dung đi tới chỉ kinh động vài người gác cổng và hộ vệ trong phủ.
Lúc xe ngựa chạy qua sân viện của Trần Vi, trong sân kia lạnh lùng vắng vẻ, có lẽ Trần Vi cũng đã chạy đi xem náo nhiệt.
Trong sân của Trần Dung, bởi vì chủ nhân không ở đây, bọn người hầu đều không có việc gì, đột nhiên nhìn thấy Trần Dung trở về, một đám vui mừng lộ
rõ trên nét mặt, bọn họ như ong vỡ tổ ùa lên, vây quanh nàng hỏi thăm.
Trần Dung không trả lời, nàng vẫy bảo mọi người lui xuống, trở lại trong phủ tắm rửa thay quần áo, sau khi ngâm mình hơn nửa canh giờ, nàng mới lười biếng đứng lên, thay một bộ áo sam mới màu lục nhạt.
Khi nàng đi ra sân, trong sân của Trần Vi cách vách đã vang lên tiếng cười đùa.
Bình ẩu có chút tâm thần không yên, nhìn thấy Trần Dung đi tới thì vội vàng
nghênh đón, hỏi với vẻ bất an: “Nữ lang, cần phải đi gặp lang chủ
không?”
Trần Dung nhíu mày nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Cũng đúng,
sớm hay muộn đều không tránh khỏi, vậy thì đi gặp đi.” Nàng nghĩ, hiện
tại tin tức Vương Thất lang bình an trở về đã khiến dư luận xôn xao,
nghĩ rằng Trần Nguyên cùng Nguyễn thị cũng sẽ không trừng phạt nàng quá
mức.
Trần Dung vừa xoay người, mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng kinh hô của Trần Vi truyền đến: “Cái gì, A Dung đã trở lại?”
Tiếng kêu của nàng ta thốt lên, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chen chúc chạy
đến, đảo mắt, ở cửa viện của Trần Dung đã có bảy tám cái đầu ngó vào.
Nhóm Trần thị nữ lang này hẹn nhau cùng đi đón Vương Hoằng ở trên đường, vừa mới trở về, nghe thấy tin tức Trần Dung đã trở lại, vừa tò mò lại là
giật mình, bọn họ đồng thời xông vào.
Nhìn nhìn chúng nữ xung
quanh, Trần Dung thi lễ, kêu lên: “A Dung gặp qua các vị tỷ tỷ.” Không
đợi ai hỏi ra miệng, nàng đã cúi đầu, bất an nói: “Ta đang chuẩn bị đi
thỉnh tội với bá phụ.”
Nàng vừa nói xong, Trần Thiến đã tiếp lời: “Đi cùng đi.”
Trần Vi ở phía sau kêu lên: “Phụ thân ta không ở đây, người đến dự tiệc đón gió tẩy trần của Vương Thất lang rồi.”
Trần Dung vẫn cúi đầu, cung kính nói: “Gặp qua bá mẫu cũng được.”
Trần Thiến không kiên nhẫn, nàng vọt lên: “Ngốc hội lại đi đi.” Khi tới trước mặt Trần Dung, nàng ta mới dừng chân.
Nghiêng đầu, đánh giá Trần Dung sau một lúc lâu, Trần Thiến đột nhiên hỏi: “A Dung, sao lúc này muội lại trở về?”
Trần Dung hiểu được ý nàng ta hỏi là làm sao mình có thể trở về cùng một thời điểm với Vương Thất lang.
Lập tức, hai mắt Trần Dung sáng ngời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chúng nữ, vội vàng nói: “Nghe nói hôm nay Vương Thất lang đã trở lại? Chàng đã
bình an vô sự trở về rồi sao? Trên đường quá hỗn loạn, các tỷ cũng đi
nghênh đón chàng chứ? Thật tốt quá.”
Ngữ khí,
biểu tình của nàng thật sự là vui vẻ lại chờ mong, thậm chí còn có sự tiếc nuối vì chưa
từng ra nghênh đón Vương Thất lang. Chúng nữ thấy thế, không khỏi nhìn
thoáng qua nhau.
Vừa rồi, khi các nàng nghe thấy tin tức lúc này Trần Dung trở về, suy nghĩ đầu tiên đó là vì sao nàng và Vương Thất
lang đồng thời trở về như thế?
Hiện tại nhìn biểu tình này, chẳng lẽ là trùng hợp ư?
Đúng lúc này, Trần Dung nhìn về phía ngã tư đường, giọng thấp xuống, thì
thào nói: “Chàng ở nơi như thành Mạc Dương thật sự là đã chịu khổ, ta
còn nghĩ rằng sẽ không được gặp lại chàng nữa.”
Lời này nhắc nhở chúng nữ, đúng vậy, thành Mạc Dương kia là nơi tử vong, Trần Dung cũng
không ngu dốt, cho dù nàng muốn gặp gỡ tình lang, cũng phải chọn thời
điểm an toàn mà đi chứ. Xem ra việc này quả nhiên là trùng hợp.
Nghĩ như thế, chúng nữ lại tươi cười.
Trần Vi xông lên, nàng vây quanh Trần Dung dạo qua một vòng, cười nói: “A
Dung, muội gầy đi, cũng đen đi rồi. Xem ra, nếu Thất lang hẹn muội, nhất định muội phải đánh phấn mới được.”
Nàng ta nói đến đây, mắt vừa chuyển nhìn thấy Bình ẩu, không khỏi cả kinh kêu lên: “Sao lão nô này còn ở đây?”
Tiếng nói vừa dứt, giọng nói mất hứng của Trần Dung từ phía sau vang lên:
“Lúc ở trên đường gặp được lưu dân, Bình ẩu che ở phía trước ta. May mắn xe ngựa tiến lên đúng lúc, nếu không phải vậy, ta thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì. A Vi, bà là một trung phó đối với ta có ân cứu
mạng, bởi vậy ta mang bà trở về.”
Dừng một chút, nàng hơi nhếch môi, nói với giọng quật cường: “Ngay cả bá phụ muốn đánh muốn giết, ta cũng muốn giữ Bình ẩu lại.”
Trần Vi giật mình, lúng ta lúng túng nói: “Bà cứu muội là trung nghĩa, muội
đem bà về là tri ân báo đáp, phụ thân cũng không thể không đồng ý.”
Giọng nói có chút bất khoái, A Dung trước mắt này đã biết rõ rằng phụ
thân khẳng định sẽ cự tuyệt nàng, vậy mà còn nói cái gì muốn đánh muốn
giết khiến phụ thân trở thành kẻ vô nghĩa.
Như vậy khi Trần Vi méo mặt, Trần Miêu quay đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, đột nhiên cười một cách quỷ dị.
Nàng ta cười đặc biệt kỳ quái, đầu tiên chúng nữ ngẩn ra, nhưng ngay sao đó
lại hiểu được, lập tức, bọn họ nhìn Trần Dung, đều lộ ra tươi cười kỳ
quái.
Trần Vi cũng phản ứng lại, nàng ta lấy tay áo che miệng,
híp mắt, nói với vẻ thương hại: “A Dung, có một việc, muội nhất định
phải chống đỡ.”
Nàng ta vừa cất tiếng, Trần Miêu ở một bên đã
nói bằng giọng khinh thường: “Muội ấy ư? Bằng thân thế của muội ấy, Thất lang cũng chỉ là chơi đùa, chưa nói tới thích thú, A Vi bảo muội ấy
phải chống đỡ là dùng từ không đúng rồi. Hơn nữa, nữ nhân đều có lòng dạ bao dung, ngay cả thật sự cùng người như Thất lang tự định chung thân,
nghe thấy việc như thế, hẳn phải vui mừng mới đúng.”
Trong ánh
mắt ngơ ngác, mê hoặc mang theo bất an của Trần Dung, chúng nữ cười cợt
sau một lúc, lại là Trần Miêu dẫn đầu mở miệng: “A Dung, lúc này Thất
lang của muội dẫn theo một ‘Khanh khanh’ trở về. Chậc chậc, muội không
biết, Thất lang của muội gọi khanh khanh kia thật sự rất ôn nhu đa
tình.”
Nàng ta chậc vài tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung đã có sự thương hại. Hơn nữa, trong giọng nói ít nhiều có một phần ghen tị đối với vị “Khanh khanh” chưa từng gặp mặt kia.
Trần Dung còn đang ngơ ngác đứng đó.
Nàng mở to mắt nhìn, từ từ cúi đầu xuống. Sau một lát, nàng lui ra phía sau
một bước đưa lưng về phía chúng nữ, khẽ nói: “Tạ các vị tỷ tỷ bẩm báo, A Dung biết thân phận của mình là gì.”
Giọng nói thấp xuống, tựa hồ không thành tiếng.
Ánh mắt chúng nữ nhìn về phía nàng, sắc đùa cợt càng thêm đậm.
Trần Thiến đi lên một bước, đến gần phía sau Trần Dung nói: “A Dung, muội
nói đúng, muội là thân phận gì chứ? Vương Thất lang lại có thân phận ra
sao? Nói đến nói đi, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ cầu xin muội
đừng làm bẩn thanh danh của chàng.”
“Đúng vậy, A Dung đừng thương tâm, nếu đã không xứng, thì không nên suy nghĩ bậy bạ nữa.”
Giọng nói này có vẻ ôn nhu, là một thứ nữ có chung phụ thân với Trần Miêu.
Trần Vi đã ở một bên thấp giọng an ủi: “A Dung, đừng nghĩ nữa, người như chàng không phải là người muội có thể nghĩ tới.”
Nói tới đây, nàng ta nhoẻn miệng cười, tiến lên nắm tay Trần Dung định an
ủi. Nàng ta nhìn Trần Dung, thầm nghĩ: Mỗi một lần giận nàng, thấy nàng
đáng thương lại nhịn không được mà thương hại.
Lúc này, Trần
Dung giãy khỏi tay nàng ta, nàng lắc lắc đầu, tóc tai rối bời, nàng cười chua sót, thi lễ với chúng nữ rồi khẽ nói: “Đa tạ các tỷ tỷ an ủi, A
Dung thực sự không thương tâm.”
Miệng nói không thương tâm, nhưngnàng vẫn cúi đầu, rụt vai, cả người dường như mất hết tinh thần.
Ánh mắt của chúng nữ càng thêm thương hại.
Lúc này, Trần Dung khẽ nói: “Các vị tỷ tỷ, A Dung xin cáo từ. A Dung đã
khiến trưởng bối quan tâm, nếu đã trở về thì nên đi xin lỗi mới phải.”
Dứt lời, nàng xoay người, bước chân lảo đảo đi về phía trước. Bình ẩu thấy thế, vội vàng đi theo.
Nhìn bóng dáng nàng lảo đảo rời đi, Trần Thiến đột nhiên nói: “Chúng ta cũng đi thôi. A Vi, muội đi nói với mẫu thân một tiếng, A Dung cũng là một
người đáng thương, bảo mẫu thân đừng trừng phạt nàng.”
Nàng ta
nói xong câu này, thấy Trần Vi đứng bất động, biểu tình có chút cứng
ngắc thì không khỏi quát: “A Vi, gọi muội đấy, không nghe thấy à?”
Trần Vi cười khổ, đáp: “Vâng, vâng.” Rồi xoay người đuổi theo Trần Dung.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã xuất hiện ở bên ngoài sân của Nguyễn thị.
Lúc này, Lý thị đang đứng ở phía sau Nguyễn thị, nàng ta mắt sắc, vừa nhìn
thấy Trần Dung lập tức cất cao giọng hỏi: “A, vị khách quý này là ai
vậy?”
Giọng nói cao vút lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người,
Nguyễn thị cùng chúng tỳ nữ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần
Dung.
Mày liễu của Lý thị lúc này đều dựng thẳng, nàng ta cười
âm hiểm, lắc mông tiến lên một bước, kêu gọi: “A, khách quý đến đây, còn không ngồi xuống tháp?”
Lời nàng ta vừa thốt ra, thấy Trần Dung không hề động, trong giọng nói ôn hòa hiền hậu của Nguyễn thị mang theo không kiên nhẫn vang lên: “Sao vậy, chỉ là một tiểu cô nho nhỏ, thật sự không coi bá phụ và Như phu nhân ra gì ư?”