Trong phòng Kha Nhi, bác sĩ Lưu Lịch đang gắp viên đạn ra khỏi tay cô, máu không ngừng chảy ra ướt đẩm tấm ga giường trắng tinh nhưng Kha Nhi không hề than đau một tiếng, chỉ có vẻ mặt tái nhợt đi không ít.
Vừa về biệt thự, Kha Nhi muốn lên phòng tự xử lý viết thương, nhưng Man Cảnh Ân lại bảo bác sĩ Lưu Lịch đến chữa trị cho cô.
Lúc này trong lòng Kha Nhi cảm thấy Man Cảnh Ân không đến nổi nguy hiểm, ít ra cũng biết bảo bác sĩ chữa thương cho cô vì đã cứu mạng hắn, tuy vẻ mặt của hắn từ lúc trở về biệt thự cho đến giờ vẫn âm u lạnh lẽo.
Kha Nhi ngước nhìn Man Cảnh Ân, hắn vẫn chăm chú nhìn cô, mày rậm nhíu chặt. Hắn đi tới trước mặt Kha Nhi, muốn nhìn xem phản ứng của cô rõ hơn.
Kha Nhi khiến hắn ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, cô biết đánh nhau, biết mở khóa mật mã, còn có việc hiểu ý hắn, nếu hắn đoán không sai thì ngay cả súng cô ta cũng biết dùng, một người có khả năng đặc biệt xuất sắc như vậy mới có đủ khả năng làm người đàn bà của Kiến Ngụy.
Thì ra ngay từ đầu hắn đã đánh giá sai về cô, cho cô là người thiểu năng ngốc nghếch, còn Kiến Ngụy, ông ta không phải kẻ hư não, chỉ là cách dùng người đặc biệt khác xa kẻ khác, đây có thể coi như may mắn của hắn không ? vô tình có được món hời tốt như vậy, còn rất nghe lời hắn.
“ Lão đại, vết thương đã băng bó xong, trong vòng một tháng đừng để thấm nước là được.” – Lưu Lịch thận trong bẩm báo.
Lần đầu tiên ông thấy Man Cảnh Ân có vẻ mặt dọa người này trước mặt ông, từ trước tới nay, dù ông có nói năng thất lễ cỡ nào, hắn cũng nhắm mắt cho qua, nhưng hôm nay, từ lúc ông đi vào tới giờ,hắn cứ mặt nhăn mày nhíu, ông tin chắc nếu ông không cẩn thận lời ăn tiếng nói, đảm bảo sống không qua con trăng này.
“ Chấn Phi, tiễn bác sĩ Lưu về … Chấn Phi, bảo tiểu Âu vào dọn dẹp một chút.”
Man Cảnh Ân không nhiều lời, hắn chỉ cần biết tình trạng vết thương của Kha Nhi là được, còn về ánh mắt khó hiểu của Lưu Lịch, hắn không để tâm.
Lưu Lịch và Chấn Phi nhìn nhau giây lát mới ly khai.
Chừng khoảng năm phút Tiểu Âu đã xuất hiện, cô nàng cúi đầu chào một cách dịu dàng với Man cảnh Ân, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng, vì đã quen với cảnh máu me nên khi thấy tấm ga giường đầy màu tanh, Tiểu Âu làm hờ hững, nhưng khi nhìn Kha Nhi lại chỉ bằng nữa con mắt.
Cô biết Kha Nhi đỡ thay viên đạn cho ông chủ nhờ nghe lén được, nhưng vậy thì sao nào ? thuộc hạ của ông chủ nhiều vô số kể, chỉ ăn một viên đạn thì có là bao, cô chỉ lo Kha Nhi lợi dụng điểm này, muốn chút hư vinh.
Mắt liếc nhẹ ông chủ, cô cảm thấy ông chủ sẽ không vì một viên đạn mà sủng cô ta, nhưng nhìn kỹ lại, quả thật ông chủ có vẻ gì đó rất khác thường.
Dọn dẹp xong, Tiểu Âu ôm đóng ga bẩn đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, cúi người một cái mới lễ phép hỏi.
“ Ông chủ, còn cần Tiểu Âu sai gì không ?”
“ Không cần, cô đi ra ngoài đi, còn nữa, bất cứ ai cũng không cho vào.”
Tiểu Âu sửng sốt giây lát nhưng vẫn cúi cầu vâng dạ rồi ly khai.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Man Cảnh Ân đi tới giường ngồi xuống đối diện với Kha Nhi, nhìn lướt qua cánh tay bị thương rồi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn hắn, lạnh lùng nói.
“ Thật sự xem tôi là chủ nhân ?”
Hắn tuy có tính đa nghi khá cao nhưng một khi nhận định ai là thuộc hạ, sẽ cố chấp nhận cho người đó một cơ hội, Kha Nhi cũng không ngoại lệ.
“ … ” – Kha Nhi im lặng gật đầu.
“ Nếu tôi bảo cô chết, cô cũng sẽ chết sao ?”
Kha Nhi do dự giây lát, cô lấy giấy cùng bút viết ít chữ đưa cho Man Cảnh Ân, hắn nhìn tờ giấy thì sửng sờ.
“ Chỉ cần giết kẻ hại chết Kiến Ngụy, em lập tức sẽ tự sát trước mặt anh.”
“ Không phải do Key làm sao ?”
Hắn biết rõ không phải Key là kẻ đầu sỏ nhưng vẫn cố tình hỏi, vì muốn biết Kha Nhi tại sao có thể nói như vậy, chuyện Key là người ra tay hạ sát Kiến Ngụy đã lan truyền khắp nơi, Kha Nhi không thể không biết chuyện này.
Kha Nhi lại viết nhưng vì động đến vết thương nên dòng chữ hơi vặn vẹo, cô muốn cố gắng viết cho xong , bất ngờ tờ giấy bị lấy đi, Kha Nhi ngước nhìn đã thấy vẻ mặt tối sầm của Man Cảnh Ân, hắn quát nhẹ.
“ Không biết mình đang bị thương sao ?”
Kha Nhi chớp mắt vài cái, nhìn sang vết thương đã thấy chút máu đỏ, cô ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ.
Man Cảnh Ân không biết mình sao lại tức giận ? nhưng thấy vết máu trên tay Kha Nhi bắt đầu thấm ướt vải băng, hắn đã thấy khó chịu, mặc kệ cô có biết hung thủ là ai hay không hắn không cần biết, hắn là lão đại, những chuyện không tra ra, hắn nhất định phải tự mình tra ra, không cần Kha Nhi nhúng tay vào, đó là lòng tự trọng của đàn ông.
Nhưng hắn có chút ảo não, biết Kha Nhi có khả năng đặc biệt, hắn có thể sai khiến cô làm thuộc hạ cho hắn, chỉ là hắn vẫn nghi ngờ, Kha Nhi là giả vờ hay thật tâm trung thành đây ?
Góc áo bổng nhiên bị kéo, Man Cảnh Ân liếc nhìn Kha Nhi, chưa kịp hỏi hang, bàn tay nhỏ bé trắng mịn đã đưa lên mặt hắn vuốt ve, sau đó dựa vào người hắn, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng sang hông hắn, vuốt nhẹ lưng như trấn an điều gì đó.
Hành động này là Kiến Ngụy dạy Kha Nhi, mỗi lần chỉ cần Kiến Ngụy không vui hay trên mặt có vẻ lo lắng bất an điều gì đó, cô sẽ làm như vậy với Kiến Ngụy, nhưng Kha Nhi không ngờ hành động này khi thực hiện trên người Man Cảnh Ân, lại là chọc vào ổ kiến lửa.
Man Cảnh Ân đẩy mạnh Kha Nhi, tuy lực đã áp chế xuống nhưng vẫn khiến cô than nhẹ trong lòng vì trúng phải chỗ đau, cô khó hiểu ngước nhìn hắn.
Chỉ trong một giây, Kha Nhi vừa ngước lên thì Man Cảnh Ân vừa cúi xuống, hai khuôn mặt cách mau chỉ bằng một ngón tay, hơi thở mang theo mùi hoa trà cùng mùi hoa nhài phản phất giữa hai người, tư thế hiện giờ cũng rất mờ ám.
Man Cảnh Ân khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của cô. Hàng lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh tĩnh lặng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận cùng chiếc cằm nhỏ nhắn. Nhìn xuống phía dưới, hắn vô tình nhìn thấy khe rãnh lúc ẩn lúc hiện trong chiếc váy trắng tinh khiết.
Đáy mắt Man Cảnh Ân đột nhiên tối sầm, hắn bây giờ mới phát hiện, vẻ ngoài của Kha Nhi thật sự rất thu hút, có chút hấp dẫn, có chút ngây thơ nhưng lại quyến rũ chết người.
Không khống chế được bản thân, hắn hành động theo bản năng nguyên thủy, đẩy mạnh Kha Nhi xuống giường, tránh không chạm vào vết thương của cô, sau đó …
“ Roẹt … roẹt …”
Tiếng xé rách vải vang vọng giữ không trung, chỉ vài động tác, Man Cảnh Ân đã khiến Kha Nhi trần trụi nằm trên giường. Trong nháy mắt, đôi mắt màu lục đã nhuốm màu đỏ ngầu dục vọng.
Đôi mắt màu hổ phách ngơ ngác nhìn hắn, cánh môi hồng nhuận khẽ mở mang theo hương hoa trà dễ chịu, còn có dáng người mảnh mai, chiếc cổ thon dài, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mềm mại, đôi chân trắng mịn thon dài, cánh hoa bí ẩn ấp ủ phía dưới khiến hạ thân Man Cảnh Ân lặp tức có phản ứng.
“ Nếu đã trung thành với tôi như vậy, em nên thể hiện một chút.” – Giọng hắn có chút khàn khàn vang lên.
Man Cảnh Ân không biết vì sao lại khác khao muốn chiếm hữu thân thể Kha Nhi ? Môi hắn nhanh chống hạ xuống ngậm lấy cánh môi hồng nhuận.
Nụ hồn cuồng nhiệt khiến Kha Nhi choáng váng, chiếc lưỡi thơm tho bị mút lấy mạnh mẽ đến phát tê, trong cơ thể mơ hồ có một ngọn lửa vô thanh vô thức len lõi, ngứa ngáy khó chịu.
Kha Nhi cũng bắt đầu đáp lại hắn nồng nhiệt không