Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng lấp lánh không ngừng soi rọi vào bên trong căn phòng nhỏ.
Trên chiếc giường nhỏ nhắn, hai bóng dáng trần trụi ôm lấy nhau, người đàn ông từ phía sau rất tự nhiên ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô gái, tướng ngủ khá xấu bởi ngay cả chân, hắn không kiêng dè gác lên chân cô gái, chứng tỏ sự chiếm hữu mãnh liệt.
Đôi mi dày thanh tú khẽ lay động, Kha Nhi mở mắt nhìn mong lung, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Lần đầu tiên trong đời, Kha Nhi ngủ lâu đến thế, từ trước đến giờ cô rất đúng giờ giấc, sáng nào cũng thức đúng 6 giờ nhưng hiện tại bây giờ là mấy giờ cô cũng không biết.
Còn nhớ ngày trước, Kiến Ngụy cũng âu yếm cô như vậy nhưng không đau đớn như Man Cảnh Ân mang lại cho cô, tuy có khác ở chỗ, cô cảm thấy có chút hưng phấn khi tiếp nhận hắn.
Nhớ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ẩn hiện một tầng đỏ ửng, Kha Nhi chớp mắt vài cái, lại thở dài trong lòng, suy đi nghĩ lại mới biết, hôm qua hình như mình đã dâng trinh tiết cho chủ nhân.
Có thể nói cô phản ứng chậm cũng được, trong chuyện giường chiếu, hay chuyện tình cảm, cô không thích ứng kịp, hay nói đúng hơn là EQ rất thấp.
Nhưng mất đi trinh tiết thì sao ? cô từng nghe Tuyết Du nói trinh tiết rất quan trọng đối với người phụ nữ, chỉ là đối với cô, có cũng được, không có cũng được, vì cô không có sự lựa chọn cho bản thân, cô không có tự do.
“ Ư …”
Vừa cử động thân mình, hạ thể truyền đến cơn đau làm Kha Nhi tái mặt, cô chợt phát hiện, từ hôm qua mình cứ luôn kêu thành tiếng thế này, lòng có chút lo sợ, có phải cô đã phản bội lời hứa rồi hay không ?
“ Đã tỉnh ?”
Phía sau lưng truyền đến tiếng nói quen thuộc, còn có cánh tay cường tráng từ khi nào đặc lên eo mình, không những thế nó đang bắt đầu di chuyển xuống bụng, như vuốt ve cái gì đó, Kha Nhi rùng mình.
“ Còn đau không ?” – Hắn nhẹ giọng.
Đêm qua vì dục vọng không khống chế được, hắn đòi hỏi không giới hạn ở cô, biết rằng cô là lần đầu tiên, vẫn không ngăn được sự ham muốn mãnh liệt, nhưng hắn cảm thấy thỏa mãn, cô là người đầu tiên khiến hắn cứ trầm luân không dứt.
Đòi hỏi của hắn trên giường rất cao, dù là sát thủ cũng chỉ vài lần đã van cầu hắn dừng lại, cả Hải Miên cũng khóc lóc xin tha, nhưng Kha Nhi lại khác, cô chỉ để mặc hắn muốn hết lần này đến lần khác, dù vẻ mặt rất mệt mỏi nhưng không hề phản kháng, làm hắn rất vui thú.
Kha Nhi xoay người đối diện hắn, thành thật gật đầu, quả thật làn đầu bị đau đến hai chân không nhấc đi nổi. Man Cảnh Ân có chút áy náy, lại nhìn thấy cánh tay bị thương của cô, mặt tối sầm.
Miếng vải băng đã loang máu khá nhiều, đêm qua vì dục vọng dâng cao, hắn dã quên cô bị thương, trong lúc lên đến đỉnh điểm còn bóp chặt tay cô, thế mà cô không kêu đau, lúc này hắn chợt ngẩng ra, hắn quên cô không biết nói truyện.
Thở dài trong lòng, hắn ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, chợt nhìn lại xung quanh, hắn đương nhiên qua đêm ở phòng cô, phải nói rằng từ trước đến giờ dù trầm luân nhưng hắn không thích ngủ qua đêm với kẻ khác, dù đến hừng đông, hắn vẫn tỉnh táo về phòng ngủ.
Trong lòng có khúc mắt nhưng không tuy cứu, ánh mắt nhìn Kha Nhi tuy lạnh nhưng lời nói đã dịu đi không ít.
“ Mặc quần áo vào, tôi sẽ bảo Lưu Lịch băng bó vết thương cho em.”
Kha Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cô cũng ngồi dậy nhưng cả người đau nhức, hạ thể vừa động đã thấy khó chịu, mặt khẽ nhăn lại, cố thích nghi với cơn đau, cô không quan tâm mình còn khỏa thân, bước xuống giường đi tới trước mặt hắn.
Man Cảnh Ân thấy Kha Nhi rất tự nhiên khỏa thân đi tới trước mặt mình, nhìn làn da trắng nõn nay đã đầy vết xanh tím do cuộc triền miên đêm qua, còn có dáng vẻ gợi tình đứng trước mặt hắn, hạ thể bổng chốc có phản ứng ngay.
Hắn là người không thích đè nén dục vọng nhưng không hiểu vì sao lại cố áp chế ? Nhìn Kha Nhi, trầm giọng.
“ Mặc quần áo vào.”
Kha Nhi nhìn hắn, lại nhìn chiếc váy trắng duy nhất đã bị hắn xé vụn trên sàn nhà, cô bất đắc dĩ nắm bàn tay to lớn của hắn đi tới chiếc tủ nhỏ, chỉ tay vào trong.
Man Cảnh Ân không hất tay cô ra, để mặt cô nắm lấy tay mình, cảm giác bàn tay cô rất nhỏ, bàn tay to lớn của hắn dễ dàng bao bọc lấy tay nàng, đến khi đi tới trước tủ quần áo, hắn mới dời tầm mắt.
Nhìn chiếc tủ quần áo trống trơn, mày hắn càng nhíu chặt hơn, giọng không vui.
“ Em không có đồ mặc sao ?”
Kha Nhi nhẹ gật đầu, chiếc váy duy nhất đã bị hắn xé rách, chỉ còn chiếc áo choàng tắm, nhưng nếu đi ra ngoài không thể mặc nó được.
“ Vậy thường ngày em tắm xong thì mặc gì ?”
Nếu quả thật cô chỉ có một chiếc áo, vậy mỗi lần tắm xong, cô sẽ trần trụi đi lại trong phòng chờ áo khô mới mặc lại sao ?
Kha Nhi khó khăn đi vào nhà tắm, cô lấy chiếc áo choàng đưa cho hắn, Man Cảnh Ân ngây người.
Nhìn chiếc áo trên tay, lại nhìn Kha Nhi, hắn nhớ lại từ lúc cô về Dạ thự, lúc đó hắn không có tâm trí đối đãi với cô ta, chỉ bảo người làm xem cô như Funi, lúc đó trong tâm hắn không hề để cô trong mắt, vì cô là người của Kiến Ngụy.
Còn nhớ phần ăn Tiểu Âu mang cho cô, hắn vô tình nhìn thấy, bị đối đãi như vậy cũng hơn ba tháng nhưng cô không hề than trách một câu, như hắn biết khi cô còn sống bên Kiến Ngụy, cuộc sống như một tiểu thư cao quý, vậy mà giờ bên hắn chẳng khác gì Funi, có thể còn tệ hơn.
Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt, hắn lớn tiếng nói với người ở bên ngoài.
“ Chấn Phi, bảo dì Quế chuẩn bị một số quần áo nữ vào đây, đem cả hộp cứu thương vào ngay cho tôi.”
“ Vâng, lão đại.”
Chấn Phi bên ngoài lên tiếng, sau đó đi xuống lầu, lát sau quay lại với hộp cứu thương, hắn gõ cửa đi vào, vừa vào trong đã thấy Man Cảnh Ân ngồi trên giường, còn Kha Nhi chỉ vận một chiếc áo choàng ngồi cạnh.
Nhìn căn phòng bừa bãi cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, còn có thái độ thay đổi đột ngột của lão đại, hắn đoán không nhằm thì lão đại vừa mới ăn no, nhưng việc này khiến hắn kinh ngạc, lão đại làm như vậy là có mục đích gì ?
Thu hồi tầm mắt, hắn để hộp cứu thương trên giường, nhẹ giọng. – “ Lão đại, còn gì sai bảo ?”
“ Cậu ra ngoài đi.”
Man Cảnh Ân hờ hững nói một cậu, sau đó lấy hộp cứu thương, dưới sự ngạc nhiên của Chấn Phi, bắt đầu băng bó cho Kha Nhi.
“ Sẽ đau một chút.”
Man Cảnh Ân trấn an, sau đó chăm chú bôi thuốc. Kha Nhi lặng lẽ nhìn hắn, cơn đau này chẳng đáng bận tâm, nhưng thái độ của hắn làm cô không thích ứng kịp, mấy ngày trước vẻ mặt âm u, giờ lại hòa nhã, có phải đàn ông hay thay đổi như vậy không ?
Thời gian trôi đi khá nhanh, hiệu suất làm việc của dì Quế cũng không chậm. Khoảng nữa tiếng sau, người làm đã mang một đống quần áo để vào tủ nhỏ của cô, quần áo đủ loại màu sắc, toàn những bộ váy đắc tiền với nhãn hiệu nổi tiếng.
Man Cảnh Ân băng bó cho Kha Nhi xong, đi tới tủ áo lấy một bộ váy hoa, bảo cô mặc thử nhưng khi Kha Nhi từ phòng tắm đi ra, hắn nhìn xong chỉ lắc đầu, và rồi hành trình thử đồ khá lâu.
Kha Nhi từ trước đến giờ hiệu suất làm việc rất cao, ít khi mệt mỏi nhưng hôm nay cảm thấy vất vả, đầu cũng đầy mồ hôi mà Man Cảnh Ân vẫn không hài lòng, cho đến khi cô mặc chiếc váy trắng ren đơn giản, hắn mới gật đàu coi như tạm ổn.
“ Đem những bộ còn lại đi hết, chỉ để những bộ có màu trắng thôi.”
Man Cảnh Ân thấy Khan Hi thật chỉ hợp màu trắng, vì nó khiến cô trở nên thuần khiết, đáng yêu hơn. Hắn nhìn dì Quế phân phó.
“ Vâng, ông chủ, tôi sẽ chuẩn bị ngay … ông chủ, đã đến giờ dùng cơm, mời ông chủ xuống dưới lầu dùng bữa trưa.” – Dì Quế gật đầu nói.
Việc cậu chủ coi trọng Kha Nhi, bà tuy lấy làm lạ nhưng không hỏi nhiều, chỉ có điều cô ta là người đàn bà của người kia, ông chủ làm vậy có phải không tốt ? cô ta có đáng tin cậy hay không ?
Man Cảnh Ân gật đầu, hắn nhìn Kha Nhi. – “ Tôi đến thư phòng có chút việc, em xuống trước chờ tôi.”
Rồi ôm lấy eo Kha Nhi đi ra ngoài trước bao nhiêu cặp mắt khác thường của dì Quế cùng người làm.
………………………..
Kha Nhi một mình đi xuống lầu, bước chân nhàn nhã nhưng người thì mệt mỏi. Việc Man Cảnh Ân đột ngột tốt với cô, có thể coi đây là đặc ân tốt, chỉ là không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
Đàn ông tính tình thay đổi như lật trang sách, Kiến Ngụy cũng giống thế không phải sao ? lúc trước dịu dàng ôn nhu những vẫn cho cô một bạt tay.
Nghĩ đến Kiến Ngụy, lòng chùng xuống, có lẽ cô nên nhanh chống quên đi, một năm tuy không dài nhưng cũng không phải ngắn, ba tháng trôi qua, cô chỉ còn chín tháng, đủ để vùi lấp tất cả.
Vừa bước xuống cầu thang, một bóng người vụt ra tấn công làm Kha Nhi trở tay không kịp, nhanh như chớp, cô lộn người về phía trước tránh né, vừa nhìn lại người tập kích mới biết là Hải Miên, cô ta cười lạnh nhìn cô.
“ Che giấu kỹ như vậy, thủ đoạn quả thật không tầm thường.”
Khi biết sự việc diễn ra ngày hôm qua, Hải Miên vẫn không thể tin, nếu quả thật Kha Nhi giết Jack, vậy điều cô nghi ngờ là thật, Kha Nhi là kẻ hai năm trước từng muốn giết chết cô, điều này không thể tha thứ.
Còn có việc Kha Nhi lên giường với