Edit: Tiệm Bánh Sò
Trước khi Neville xuất hiện, Lục Thu đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cảm giác bị rơi tự do khác hoàn toàn so với lúc cùng mèo lớn thả người xuống cầu trượt, khi đó dù cô cũng sợ, nhưng cô biết rõ mình không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng lần này cô sợ đến cực điểm, trơ mắt nhìn mình đến bờ vực tử vong, dù khi đó cô có thể cười được cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi.
Rồi mèo lớn lại lại xuất hiện, cô lại một lần nữa được cứu.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô được mèo lớn cứu rồi.
cái ôm này thật ấm áp, có sức mạnh khiến người ta an tâm hơn.
Neville không dám làm bé sủng vật tỉnh, cứ ôm cô như vậy từ từ bay về đỉnh tháp.
Trong phòng vẫn còn một ít vết tích nhện độc bò qua, trên vách tường và mặt đất cũng có vết rách nứt, khắp nơi đều là hơi thở lạ lẫm khiến người ta chán ghét.
Hắn há miệng ngậm ổ mèo, đóng nóc phòng lại, sau đó mang ổ dời lên nóc, bấy giờ hắn mới nằm nghiêng xuống trong ổ.
Trên mình và móng vuốt còn dính máu, mùi rất nồng, ngay cả bản thân Neville còn không chịu nổi.
Hắn cố gắng dời móng vuốt ra xa, chỉ đặt Lục Thu nằm trên phần bụng mềm mại sạch sẽ nhất.
Trước khi nuôi con sủng vật này, chính hắn cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hắn sẽ sốt ruột đến như vậy vì một con sủng vật.
Mặt trời dần ngã về Tây, mây từ đỉnh đầu đi qua mấy lần, Neville vẫn không nhúc nhích, cứ như một pho tượng dùng đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm bé sủng vật trong ngực.
Gió thổi hơi lạnh, hắn cong chân sau lên vây Lục Thu lại.
Giấc ngủ này không lâu nhưng rất an ổn, khi tỉnh lại Lục Thu còn hơi mờ mịt.
Cơn kinh hãi lúc trước chợt lóe lên, nhưng lại nhanh chóng bị thân thể ấm áp của mèo lớn thay thế.
Cô đã an toàn, đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi.
Ánh mắt đảo quanh bốn phía, trước mắt chỉ thấy một mảng lông đỏ sậm, mùi máu tươi còn chưa tản đi tràn ngập chóp mũi, thần kinh Lục Thu căng lên.
Mèo lớn bị thương rồi? Sao lại bị thương chứ?
Lúc này cô cũng không để ý đến việc mình đang ở trên nóc nhà, chỉ đưa tay chăm chú sờ mảnh lông đỏ, đầu ngón tay xuyên qua lớp lông sờ đến làn da bên dưới, vẫn nguyên vẹn.
Đây không phải là máu của hắn.
Nhưng nhìn quanh nhìn quất, cô lại phát hiện càng nhiều vết máu, thậm chí hai chân trước đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ rồi.
Chỉ là mèo lớn lại nâng hai chân trước lên quá đỉnh đầu, tư thế như muốn đầu hàng, muốn sờ đến hơi khó khăn.
Lúc Lục Thu muốn đứng dậy mới phát hiện chỗ mình đang ở bây giờ.
Nóc nhà.
Ổ mèo bị dời lên đây rồi.
Vì nóc nhà thiết kế theo góc nghiêng mà không phải mặt phẳng, toàn bộ cái ổ được một cây gậy nhỏ chống đỡ, cô tin chắc rằng chỉ cần mình đứng dậy thì cây gậy kia sẽ gãy mất.
Neville căn bản không ngủ, thấy bé sủng vật tỉnh, nhịn không được xích lại gần liếm liếm tóc và mặt cô.
Lục Thu ôm lấy đầu mèo lớn cọ xát: "Cảm ơn anh lại cứu tôi."
Neville nghiêng đầu nhìn cô: "Thu."
Hắn đã hiểu rồi, đây không phải tiếng kêu của bé sủng vật, mặc dù không biết nó có ý gì nhưng âm tiết này sẽ làm cho bé sủng vật vui vẻ.
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong, trên mặt Lục Thu lại hiện lên ý cười: "Ừm, đây là tên của tôi.
Anh phát âm rất chuẩn."
"Thu."
"Thu Thu."
Neville kêu hai tiếng này, Lục Thu trong thoáng chốc còn tưởng rằng bạn trai cũ đang gọi cô, không khỏi khựng lại.
Từ nhỏ cô đã không có nhũ danh như những người khác, dù người nhà cũng gọi cả tên họ của cô, sau này bạn bè cũng chỉ gọi một chữ "Thu" hoặc là biệt danh "Chim cánh cụt", vì "Thu Thu" có nghĩa là chim cánh cụt.
Cũng chỉ có mỗi bạn trai cũ đường hoàng gọi cô là "Thu Thu" mà không mang hàm ý trêu ghẹo gì cả.
Vừa nghĩ đến bạn trai cũ, cô lại nghĩ đến chuyện vì việc chia tay mà cô đi leo núi giải sầu, rồi lại rơi xuống vách núi xuyên đến đây.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, cô đã trải qua bao lần kinh sợ, chết đi rồi sống lại.
Không thể gặp lại người thân, mọi thứ đều không quen thuộc, một loại cảm giác uất ức tột cùng nháy mắt dâng lên đỉnh đầu.
Hằng năm đều có rất nhiều người rơi xuống vách núi, vì sao cô lại xuyên đến đây chứ, xuyên qua thì thôi đi, tại sao phải xuyên đến một thế giới nguy hiểm như vậy chứ! Người khác xuyên qua đều được trai đẹp vây quanh, sao cô chỉ có một con mèo chứ.
Cô không nói mèo không tốt, có mèo ở bên cô rất hạnh phúc, nhưng cô chỉ cảm thấy tủi thân.
Lúc trước khi đối mặt với nhện khổng lồ, có sợ hãi đến mức nào cô cũng có thể nhịn xuống tiếng khóc nức nở, nhưng lúc này cô lại không thể kìm được.
Nước mắt rơi xuống, tiếng khóc cũng lớn dần, vang vọng xung quanh tòa tháp, kinh động một đàn chim đang bay ngang.
Lục Thu càng khóc càng thấy tủi thân, càng khóc càng đau lòng, nước mắt cứ rơi không sao ngăn được.
Mà Neville ở cạnh đối mặt với tình huống bất ngờ này, hoàn toàn ngây ngẩn.
Lần thứ nhất hắn kêu "Thu", bé sủng vật còn cười rất vui vẻ, vì sao lần thứ hai lại đột nhiên khóc, còn khóc đến xé lòng như vậy.
Neville luống cuống, lúc trước khi những con sủng vật kia khóc thét thì hắn sẽ lựa chọn cách mặc kệ chúng, cứ để chúng khóc đủ thì yên thôi.
Nhưng đối mặt với con sủng vật này, hắn chỉ muốn tìm mọi cách để cô ngừng khóc mà vui vẻ trở lại thôi.
"Thu."
Nhưng lần này không có tác dụng.
Neville dùng đầu cọ xát nửa người Lục Thu, liếm liếm nước mắt rơi xuống, mặn chát, còn có chút đắng nữa.
"Đừng khóc, đừng khóc."
Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, giờ hắn lại buồn rầu vô cùng, chỉ có thể lặp đi lặp lại âm tiết kia, liếm sạch nước mắt trên mặt và rơi trên cánh tay cô.
Hai cái chân trước bị giấu đi cũng bất giác hạ xuống, vây chặt bé sủng vậy bên mình, nhẹ nhàng vuốt ve như đang dỗ dành con non vậy.
Khóc lớn một hồi lâu, đem hết tất cả nỗi sợ hãi bị đè nén phát tiết ra ngoài, tâm trạng Lục Thu cũng dần tốt hơn.
Bị lông mèo cọ hơi ngứa, cô nhịn không được đưa tay gãi gãi.
Vừa cúi đầu đã thấy hai cái móng vuốt thô to màu đỏ sậm.
Lục Thu đau lòng nâng móng vuốt lên, cả móng vuốt trắng muốt đều bị nhuộm đỏ, tỉ mỉ sờ soạng một lần không thấy có vết thương gì, xem ra không phải máu của hắn.
Lại lật đệm thịt lên nhìn liền thấy trong kẽ vuốt sắc nhọn còn lưu lại một miếng thịt.
Hẳn là trước đó mèo lớn đã đi đánh nhau, xem ra tình hình chiến đấu rất thảm liệt.
Neville cũng rất để ý đến vết máu trên người, lúc trước không kịp rửa, giờ cũng đã khô rồi, muốn rửa sạch cũng phải ngâm thật lâu mới được.
Đảo mắt quanh, hắn ôm bé sủng vật về phòng ngủ, sau đó tự vào phòng bếp mở tủ bát lấy một cái bình trong suốt ra.
Cái bình kia cao chừng một mét, bên trong đựng đầy chất lỏng màu hồng phấn, không để ý còn tưởng là đồ uống.
Nhét bình vào lòng bé sủng vật, Neville dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, lại lần nữa cõng cô trên lưng bay ra ngoài.
Lục Thu ôm bình theo mèo lớn bay ra khỏi tòa thành.
Lần này không bay về hướng rừng rậm nữa mà bay về phía Tây Nam, vượt qua thảo nguyên rộng lớn vô ngần.
Nắng chiều rải đều cả đất trời, phủ lên cả thế giới một vầng sáng đặc biệt như trong bức họa.
Hai mắt Lục Thu híp lại, không chớp mắt nhìn bốn phía.
Đợi đến khi mèo lớn dừng lại, cô chỉ còn thấy một con sông rộng lớn thấp thoáng cỏ cây bên bờ.
Con sông này uốn lượn khúc chiết nhưng vẫn tĩnh lặng, mặt nước màu xanh thẳm thanh tịnh, dưới bóng in hình trời xanh mây trắng.
Sau khi đến gần con sông hơn, mèo lớn đâm thẳng xuống dòng nước.
Đối với mèo lớn thì con sông này không tính là sâu, chỉ miễn cưỡng nhấn chìm thân hình hắn thôi.
Lục Thu nằm trên lưng hắn cũng bị chìm xuống nước theo, có lẽ là bị mặt trời sưởi cả ngày rồi, nước sông không lạnh như trong tưởng tượng mà ngược lại âm ấm dễ chịu.
Mèo lớn ló đầu ra khỏi mặt nước, toàn bộ thân thể tứ chi ngâm cả dưới nước, cứ như vậy bất động.
Lục Thu ngồi thẳng trên lưng mèo, nước vừa khéo ngập đến ngực cô.
Đột nhiên lao xuống nước, quần áo trên người cô còn chưa cởi, giờ cả bộ quần áo duy nhất này bị ướt rồi, ban đêm không có quần áo thì đông lạnh mất.
Cô khó nhọc cởi quần áo xuống, sau đó thảy lên đầu mèo, che khuất lỗ tai và cái ót của hắn, coi như thành cái sào phơi đồ.
Chủ yếu là mèo lớn đang lơ lửng giữa dòng sông, con sông này đối với đám thú khổng lồ này thì không rộng, nhưng đối với cô thì đó là một con sông lớn, không thể vứt quần áo lên bờ được.
Neville phát hiện, hắn nhấc móng vuốt lên ném quần áo lên bãi cỏ bên cạnh.
Lúc này tứ chi của mèo lớn đã hoàn toàn bung xõa thành một miếng bánh mèo lớn, từng lớp từng lớp lông dày xõa theo nước, cái bánh này lại càng bành trướng hơn.
Cái đuôi của hắn hất hất nước lên, xoay xoay như cánh quạt, Lục Thu phát hiện hắn đang từ từ lướt theo dòng nước.
Quào, một con thuyền hình mèo khổng lồ!
Lục Thu cẩn thận từng li từng tí đứng trên lưng mèo, lưng mèo ngâm dưới nước đạp lên còn dễ chịu hơn bông mây, đám lông mềm mại cọ cọ mắt cá chân, cứ như rong rêu vậy.
Lục Thu ra thế xông lên phía trước: "Tiến lên!"
Trong bụi cỏ bên bờ có con vật gì bị cô làm giật mình, vừa ló đầu ra đã thụt về lòng đất.
Đạp trên lưng một hồi, Lục Thu cũng cúi xuống, cô biết bơi, chỉ là tư thế không đẹp, chỉ biết bơi ếch thôi.
Rào, mặt nước tĩnh lặng bị cô khuấy động.
Neville nghiêng đầu nhìn thấy bé sủng vật dùng một tư thế khôi hài xoay quanh mình, dáng vẻ ngập tràn sức sống, khóe miệng hắn bất giác vểnh lên, vẻ mặt rất thanh thản sảng khoái.
Lục Thu bơi theo mèo lớn rất lâu, lúc đầu cô còn cho là thể lực của mình sẽ không theo kịp, không nghĩ đến cô lại có thể kiên trì theo lâu như vậy.
Neville bơi mãi đến một khúc quanh mới dừng lại.
Nước ở đây rất cạn, chỉ sâu chừng hai mét, dù không muốn cũng không thể không đứng dậy.
Lục Thu cũng dừng lại theo, cô vốn cho rằng phải về rồi, ai ngờ mèo lớn lại không lên bờ mà cứ nằm trong nước như vậy, nửa người lộ ra khỏi mặt nước, đám lông ướt nhẹp dán sát vào người.
Tuy hình thể Neville lớn, nhưng dựa theo chiều cao của hắn thì kỳ thật cũng không béo, cơ thể ngày thường trông như béo lắm thật ra chỉ là một đám lông phồng lên mà thôi.
Vì vậy sau khi đám lông bị ướt xẹp xuống, thân hình chân chính của hắn đã lộ hết ra.
Một con mèo lớn như vậy mà giờ lại có thể dùng từ mảnh mai để hình dung.
Lục Thu đưa tay sờ trên lưng hắn, phát hiện có thể sờ thấy cả xương dưới da.
Thường ngày có lớp lông dày bao bọc, không nhìn ra hắn lại gầy như vậy.
Không hiểu sao cô lại hơi đau lòng.
Neville lại không cảm thấy mình đáng thương chút nào, hắn nâng móng lên nhìn, phát hiện trên móng còn một mảng máu đỏ chưa rửa sạch, trên người cũng vậy.
Máu rất khó rửa sạch, chùm lông dính máu bị ngâm trong nước tản ra, vì vậy ngay cả những chỗ không bị dính máu ban đầu cũng bị nhuộm màu hồng phấn.
Giờ khắc này, hắn không còn là một con mèo xám trắng khổng lồ nữa mà là một con mèo lớn màu hồng phấn.
Neville nhịn không được chậc một tiếng, bởi vậy mới nói hắn ghét nhất bị máu dính vào người mà.
Uốn éo cái lưng, hắn thảy cái bình màu hồng xuống, mở nắp bình ra, một mùi hương ngọt ngào bay ra.
Lục Thu ngửi thấy mùi này nhanh chóng bơi lại gần, hít hít cái mũi, mùi như ô mai vậy.
Neville đổ chút chất lỏng trên móng, hai móng vuốt bắt đầu chắp lại xoa xoa, bọt bong bóng màu hồng bắt đầu xuất hiện, máu đỏ cũng dần trôi đi lộ ra hai móng trắng muốt.
Lục Thu sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, đây là, đây là sữa tắm cho mèo.
Con mèo này đang tự dùng sữa tắm! Cô hưng phấn hẳn lên, hầu như có thể nhìn thấy hơi thở phấn khích trong mũi cô.
Tắm cho mèo chứ gì, cô cũng làm được!
"Tôi giúp anh!"
Cô quả quyết lại gần mèo lớn, một tay nâng móng vuốt hắn lên, rồi bắt đầu xoa xoa bóp bóp đệm thịt hồng phấn kia.
Neville rất tự nhiên nâng móng, mặc cho cô giày xéo móng vuốt mình.
Lục Thu rửa rất chăm chú, ngay cả kẽ hở giữa các vuốt cũng cẩn thận chà bọt và rửa sạch.
Bọt được nước cuốn đi cũng không trôi xa và chỉ một lát đã hòa tan trong nước.
Lục Thu vốn đang lo lắng về việc nguồn