Edit: Tiệm Bánh Sò
Mặc kệ Neville có biết ngay không, Lục Thu cũng trịnh trọng giới thiệu mình một lần nữa.
Neville cảm nhận được thái độ của cô, móng vuốt to lớn lật lại, đệm thịt giơ lên cầm lấy tay cô.
Như là đã đạt được một giao dịch ngầm gì đó, trên mặt một người một mèo đều lộ ra nụ cười.
Ruth ở bên cạnh mờ mịt nhìn, cứ có cảm giác mình là người dư thừa là thế nào.
Neville xoay đầu lại, chuyển đám đồ chồng chất kia về phòng, đi đi về về hai ba lần mới xong.
Trong phòng ngủ trên tầng cao nhất, Lục Thu lại có thêm một cái tủ nữa.
Lục Thu ôm quang não di động không buông, chăm chú xem thử làm sao để điều khiển.
Xét thấy tính đa dạng giống loài của động vật, quang não di động có thể điều khiển bằng tay, đương nhiên cũng có thể điều khiển bằng đầu, tỉ như loài rắn không có tay chân, chỉ có thể dùng đuôi giữ quang não, lại lắc lắc đầu điều khiển.
Video trong quang não di động không ít, trừ những video dạy cách săn bắt học chữ, còn có cả mục phim truyện, mục trò chơi...!Cũng có thể đăng nhập vào những nền tảng trực tuyến, nhưng cô không có chứng minh thân phận không thể nào đăng kí, chỉ có thể sử dụng tài khoản khách đăng nhập, không có quyền hạn gì cả, có nhiều chỗ không vào được, cũng có nhiều thứ không thể tải xuống được.
Những chuyện này chằng có vấn đề gì với Lục Thu, giờ cô giống như một người mắc bệnh nghiện net mãi một tháng mới sờ vào điện thoại, vô cùng đói khát chăm chú chơi cái quang não này.
Neville và Ruth sắp xếp mọi thứ xong, vừa quay đầu đã thấy bé sủng vật dựa bên thành ổ mèo, cứ mãi ngồi một tư thế đã nửa giờ rồi vẫn không hề nhúc nhích tí nào.
Neville không vui nhìn quang não di động trong tay cô, lo lắng nghĩ xem có nên lấy thứ này đi không.
Lúc đầu hắn đã không vừa mắt thứ đồ chơi này rồi, nếu không phải bé sủng vật thích thì hắn đã giẫm nát nó rồi.
Nhưng giờ bé sủng vật lại quá mê muội, đã chơi cái này rõng rã nửa giờ rồi.
Lục Thu lật xem từng kênh không ngừng, lại kéo về kênh dạy chữ cho trẻ kia tiếp tục học.
Không vì được mèo lớn che chở mà lười biếng, cô đã chuẩn bị tinh thần có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, nếu có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây, tỉ lệ sinh tồn của cô cũng có thể tăng thêm nhiều.
Không ai thích ăn nhờ ở đậu cả, chỉ có những đóa hoa yếu đuối nhu nhược mới nương nhờ bám vào người khác để tồn tại thôi.
Thế giới này rất nguy hiểm, một khi có cơ hội cô nhất định sẽ cố hết sức.
Cơ hội học tập như thế này không nhiều, Lục Thu cũng không biết thiết bị này có thể nằm trong tay cô bao lâu, thế là khi quang não di động đột nhiên bị rút đi, cô cũng không kinh ngạc nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn một chút thôi.
Neville đứng sừng sững trước mặt cô như một bức tường, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống, hình như là không vui mấy thì phải.
Áo cơm phụ mẫu thì phải lấy lòng, Lục Thu vô cùng ngoan ngoãn cười với hắn, tiến lên ôm lấy chân trước của hắn.
"Neville à, anh làm xong rồi hả? Có mệt không? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, để tôi đấm bóp cho anh nha." Lục Thu nhón chân vuốt lông cho hắn.
Neville nhạy bén phát hiện hôm nay bé sủng vật nói hơi nhiều, ngày thường nó còn chẳng phát ra tiếng động, vô cùng yên tĩnh.
Không biết có phải vì hôm qua để nó ngủ một mình dọa nó rồi không, có nhiều động vật đều vô cùng nhạy cảm, có thể cảm nhận được cảm xúc của động vật khác, chắc chắn là do hành động hôm qua của mình khiến nó bất an, là hắn không cân nhắc chu đáo rồi.
Kỳ thật nói nhiều một chút cũng rất đáng yêu, giọng nói của bé sủng vật rất êm ái, không bén nhọn chói tai tí nào, ngọt ngào như bánh bông lan sữa vậy.
Lục Thu chăm chăm nhìn biểu cảm trên mặt Neville, thấy nét mặt hắn nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp hơn, ánh mắt không tự chủ được chuyển đến quang não di động bị hắn lấy đi.
Hắn không trực tiếp ném đồ ra ngoài cửa sổ mà chỉ đặt lên bàn, cái bàn này không có bậc nâng lên, rất cao, muốn leo lên lấy cũng không phải không thể, nhưng không thể quang minh chính đại lấy được.
Tốt nhất là dỗ hắn ngủ rồi lấy.
Neville không thể ngờ được lại có ngày mình bị bại bởi một cái quang não.
Điện thoại và mèo, lúc này Lục Thu quả quyết chọn vế trước.
Lười nhác ăn điểm tâm, Neville cự tuyệt lời đề nghị đưa bữa sáng lên của Ruth, ôm Lục Thu nằm lại trong ổ mèo.
Lúc sáng ngủ không được bao lâu, giờ mới nằm xuống lại hắn đã thấy mệt rã rời.
Lục Thu lớn mật vươn tay, nhẹ nhàng sờ đầu mèo to lớn, cô hiểu rất rõ xoa bóp ở vị trí nào có thể giúp mèo ngủ nhanh hơn.
Mí mắt ngày càng nặng, mắt Neville hoàn toàn híp lại, thân thể cũng cả lỏng hoàn toàn, đầu lưỡi cũng bất giác lộ ra he hé.
Lục Thu dừng tay, vòng đến phía chính diện hắn, nhìn thấy đầu lưỡi mèo màu đỏ, sửng sốt một giây, tim đập loạn.
Đáng...!đáng yêu quá đi! Cô thật sự nhịn không được đưa tay đụng một cái.
Neville cảm nhận được cô chạm vào, không mở mắt, chỉ thu hồi đầu lưỡi lại, duỗi móng kéo cô đến bên người mình.
Lục Thu không đề phòng bị ngã, đầu gối lên vị trí nhiều lông nhất trên cổ mèo, cả người như chìm vào đệm bông vậy, lại giống như bị dính vào mạng nhện, chẳng thể nào tránh thoát được.
Than thở lăn trên người mèo lớn một hồi, nếu không phải vì mãi nhớ đến cái quang não di động kia thì cô cũng không muốn đứng dậy đâu.
Cứ như lúc trước vậy, thời gian con người chơi với mèo và chơi điện thoại thì thường là chơi điện thoại nhiều hơn.
Xác nhận mèo lớn đã ngủ say rồi sẽ không dễ dàng tỉnh lại, Lục Thu cẩn thận từng li từng tí bò đám lông ra ngoài ổ, ôm lấy chân bàn leo lên, trộm lấy quang não mở ra lại.
Mới học được chữ thứ ba, tiết học chữ của con non ở đây không khác các tiết dạy trẻ con lắm, đều dùng kiểu chữ đơn giản, đa số đều là tên động vật.
Lục Thu sợ mình quên, lúc đọc theo cũng đồng thời dùng ngón tay viết ra trên mặt bàn.
Cô tự nhận giọng của mình rất nhỏ, nhưng vẫn bị tai mèo bắt được.
Nhưng Neville cũng không tỉnh lại, giữa thanh âm nhỏ nhẹ của Lục Thu an ổn ngủ thẳng đến giữa trưa.
Lục Thu vừa học tập vừa lưu ý quan sát tình huống của mèo lớn, một khi hắn có dấu hiệu sắp tỉnh lại sẽ lập tức thả quang não di động ra tuột ngay xuống bàn.
Giờ cô đã rất tâm đắc với việc leo trèo rồi.
Học tập một ngôn ngữ mới là một chuyện vừa khó khăn lại vừa khô khan, muốn học được trừ việc nhớ cũng chỉ còn nhớ, hầu như không có đường tắt nào khác.
Kiên trì học cho đến trưa, đã học được năm từ mới, cô lặp đi lặp lại quan sát quá trình dạy học, ghi nhớ những chữ ấy trong đầu.
Đợi đến khi Neville tỉnh lại, thậm chí cô còn có cảm giác nhẹ nhàng thở ra nữa.
Phải kiềm chế không lần mò qua khu trò chơi, thực sự là quá đau khổ.
Nhẹ nhàng thả đồ trên tay xuống, cô lướt nhanh như một làn khói về lại ổ mèo, vừa mới đến bên cạnh mèo lớn, hắn đã vừa lúc mở mắt.
Lục Thu chắp hai tay sau lưng, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngủ cho tới trưa, Neville duỗi lưng một cái.
Hôm qua đổ một trận mưa to, ánh nắng hôm nay chói chang, gió mát dễ chịu hơn thường ngày, các loại côn trùng và chim kêu vang tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Chí ít trong mắt Lục Thu là như thế, nhưng động tác duỗi lưng của Neville lại dừng một chút.
Ruth đúng lúc xuất hiện, đứng bên bệ cửa sổ nói: "Đại nhân, bên dưới có rất nhiều động vật tới."
"Đến gây chuyện hả?" Neville thuận miệng hỏi, ôm lấy Lục Thu nhảy lên một bệ cửa sổ khác nhìn xuống.
Bên ngoài tòa thành đứng vòng quanh đủ loại động vật, động vật biết bay rồi động vật dưới mặt đất, phàm là động vật sinh hoạt trong rừng rậm hầu như đều đến đây cả.
Voi khổng lồ cao hơn mười mét, cá sấu, dê hươu trâu ngựa rồi heo sóc thỏ rắn chim...!Tất cả muông thú đều ngẩng đầu nhìn về phía tòa thành, trong mắt mang theo sùng kính tha thiết khó tả.
Bọn chúng cũng không phải đến tay không, mỗi một con đều ngậm trong miệng hoặc đeo trên lưng và móng vuốt lễ vật của mình, hầu hết đều là thức ăn, không phong phú, nhưng lại đại biểu cho tâm ý của chúng.
Đây đều là những động vật được Neville cứu, hoặc sống nương nhờ Neville.
Tòa thành này đối với các động mà nói thì tựa như thánh địa vậy, Neville chính là Thú Vương, khi muốn định cư ở đây thì trước hết phải đến dâng lễ vật bái kiến Thú vương trước mới được, tất cả đồ vật đó gọi là cống phẩm.
Vốn Neville còn tưởng rằng là Burren tìm tay chân lấy lại danh dự cho mình, vừa tỉnh ngủ hắn đang muốn giãn gân cốt đây, không nghĩ đến lại đối mặt với cảnh tượng như vậy.
Gãi gãi mặt, hắn không hứng thú quay đầu, thuận tiện nói với Ruth: "Cho bọn chúng trở về đi, những thứ kia cũng mang theo luôn, chỉ cần nói cho bọn chúng phải tuân theo quy củ ở đây là được."
Ruth cúi đầu: "Vâng thưa đại nhân."
Neville nghĩ nghĩ lại nói: "Hình như động vật ở đây ngày càng nhiều thì phải? Vậy thì chật chội quá, lãnh địa cũng nhỏ quá rồi."
Kỳ thật lãnh địa của hắn cũng không hề nhỏ, nhưng hắn muốn bay trọn một vòng cũng phải mất một lúc lâu.
Chỉ là mấy tên hàng xóm kia cứ làm mấy chuyện không bằng súc vật, khiến tất cả động vật trên lãnh địa của bọn họ chạy trốn đến chỗ hắn, động vật ở đây cũng dần tăng lên.
Động vật càng nhiều thì đồ ăn càng không đủ chia, tài nguyên không đủ, đấu tranh sinh tồn càng nguy hiểm hơn, nếu không kiểm soát thì không chừng ở đây cũng không an toàn hơn lãnh địa cách vách bao nhiêu.
Nhưng chí ít ở đây vẫn còn con đường sống.
Nghe thấy hắn tự hỏi tự trả lời, Ruth chần chờ cẩn thận hỏi: "Vậy đại nhân có muốn tìm Đại Đế không?"
"Không." Neville lẩm bẩm, cúi đầu gửi mấy dòng tin nhắn cho Longfellow.
Ruth biết hắn có tính toán của mình, không nói thêm gì cả, thuận theo vách tường bò xuống dưới, nhanh chóng đến trước mặt đám động vật kia.
Nhìn thấy ông ta xuất hiện những động vật kia rối loạn một chút rồi nhanh chóng an tĩnh lại.
Đối mặt với một đám động vật chưa khai trí, muốn truyền đạt tin tức cũng không cần nói tiếng thông dụng, có nói cũng không hiểu.
Ruth ngửa đầu gào thét, tiếng vọng chấn trời.
Những con thú nhỏ yếu không khỏi run lẩy bẩy, ném cống phẩm mang đến ném xuống đất, chạy vọt ra xa.
Lúc đầu những động vật này cũng cảm thấy sợ hãi, vô thức ném đồ chạy trốn, nhưng sau khi những con khác nhìn thấy vậy cũng không để ý lời Ruth nói mang đồ về mà ném chúng xuống theo, nhanh chóng chạy đi.
Rất nhanh, trước mặt chỉ còn lại một đống cống phẩm.
Trừ các loại rau quả hoang dại cổ quái kỳ lạ chính là các loại con mồi, phần lớn đều không còn vũng vẫy nữa, nhưng vẫn chưa chết.
Ruth nhìn thấy một con chuột núp dưới dám đồ muốn trộm chạy đi, dẫm chân trước lên cái đuôi của nó.
Đây là do con mãng xà kia mang tới, vật sống như vậy không nhiều, nhưng cũng không ít.
Ông ta đau đầu nhìn về hướng cửa sổ.
Neville thu hết mọi chuyện phía dưới vào mắt, nói: "Hoa quả cứ giữ lại, những thứ khác không cần."
Đợi một hồi, Ruth mang đống hoa quả lên theo, đầy tràn trong ngực.
Neville đặt tất cả lên bàn, kéo Lục Thu qua để cô tùy ý chọn, muốn ăn gì thì lấy cái đó.
Lục lọi trong đống hoa quả một lượt, đột nhiên hai mắt Lục Thu tỏa sáng, có một quả sầu riêng kìa! So với các loại hoa quả khác bị biến dị thì hình như sầu riêng không có thay đổi gì quá lớn, trông chừng chỉ có ba, bốn ký, hầu như bị những quả khác bao phủ lại mất.
Quả sầu riêng này toàn thân màu vàng, vẫn chưa nứt vỏ, có vẻ là chưa chín muồi, mùi của nó vẫn còn chưa đậm, ghé sát lại mới có thể ngửi được một xíu mùi thơm thoang thoảng.
Lục Thu say mê nhắm hai mắt lại, đã lâu lắm rồi mới ngửi được mùi hương này.
Đây chính là loại hoa quả cô thích ăn nhất, nhưng vì giá rất đắt nên lâu lâu cô mới dám mua một miếng ăn, không đủ nghiền tí nào.
Thấy cô cứ mãi ôm quả nhọn đầy gai kia, Neville duỗi chân sờ sờ.
Hắn không biết nhiều về mấy loại hoa quả này, chỉ biết tên mà thôi.
Lúc trước khi sống ở Thủ đô tinh hắn cũng chưa từng thấy nó trên bàn ăn, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy nó được bày bán trên trung tâm thương mại mạng tinh tế.
Hắn không ăn nhiều trái cây, cũng không có ý nghĩ muốn nếm thử.
Bởi vậy đến giờ hắn vẫn chưa từng ăn nó.
Loại quả này trong lãnh địa của hắn không có, hẳn là do đám động vật kia mang từ