Edit: Tiệm Bánh Sò
Không thể đi được, cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại trong căn cứ thí nghiệm.
Bây giờ Neville không cần phải lên giường giải phẫu nữa, lại thêm có thân phân đặc biệt, lúc hắn đưa Lục Thu đi dạo khắp nơi đều không có bất kỳ nhân viên nghiên cứu nào ngăn cản.
Căn cứ này trông thì lớn, nhưng thật ra chưa đến một giờ đã dạo hết rồi, Neville cũng không hiếu kỳ lắm với nơi này, chỉ là vừa đi vừa cảm nhận sức mạnh mới thôi.
Lượn quanh một vòng lớn, bọn họ tham quan kho lưu trữ tư liệu rồi chuẩn bị về.
Lúc xoay người, cái đuôi của Neville vô tình đập vào thành tường, không ngờ trên tường lại mở ra một lối đi.
Trông hướng lối đi không phải hướng lên, dường như thông đến một nơi khác.
Neville ngập ngừng đứng trước lối vào, xung quanh không có động vật nào khác, không biết đây có phải lối vào nơi cơ mật nào không.
Do dự một chút, hắn vẫn cẩn thận mang Lục Thu đi vào cùng.
Lối đi rất dài, hai bên luôn có ánh sáng lập lòe nhưng lại không phát ra âm thanh cảnh báo.
Sau khi ra khỏi lối đi, thật bất ngờ, không gian bên trong vô cùng tĩnh lặng, không có những thiết bị công nghệ cao như trong tưởng tượng mà ngược lại mọi thứ đều cũ nát.
Trước mặt bọn họ là một phi thuyền được chôn dưới lòng đất không biết đã bao nhiêu năm, phần lớn thân phi thuyền đã biến mất, một phần nhỏ còn sót lại cũng bắt đầu bị ăn mòn, gần như không thể nhận ra được hình dạng ban đầu.
Đẩy phần vỏ ngoài ra bước vào, bên trong là một căn phòng giống như phòng thí nghiệm, ngoài ra còn có một lối đi thông với nơi khác.
Không đi nữa, Neville quan sát bên trong phòng thí nghiệm, ở đây có mấy dụng cụ cổ xưa, ở giữa có một chiếc giường phẫu thuật nhỏ hẹp, không biết là dùng để giải phẫu thứ gì.
Hai bên tường nham nhở, góc tường còn có một con rùa đen, có thể là được khắc lên, không động đậy gì.
"Đây là nơi nào?" Lục Thu tò mò hỏi.
Neville lắc đầu: "Không biết, đây cũng là lần đầu tiên ta đến đây."
Hai người đang nghiên cứu, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xé gió.
Neville lập tức quay đầu nhìn, hóa ra là Felikin đang vô cùng phẫn nộ.
Thấy thì ra là hai người bọn họ, Felikin hơi bất ngờ: "Sao lại là hai đứa?"
"Đây là nơi nào?" Neville chỉ vào phòng thí nghiệm cũ nát, hỏi.
Kỳ thật nơi này chính là phòng thí nghiệm nguyên bản trong trung tâm dữ liệu, căn cứ thí nghiệm mới được xây dưới lòng đất phía Bắc Vương cung, rất gần, không ngờ lại có động vật xông vào.
Felikin dùng móng vuốt xoa mặt, thực ra giờ nghiên cứu biến thành người sắp thành công rồi, nơi này cũng không tính là nơi cơ mật gì.
"Đây là di vật các tổ tiên ngàn năm trước để lại, phòng thí nghiệm này là nơi bọn họ thí nghiên các phương pháp biến thành người.
Mỗi đời Vương của Đế quốc Diễn Thú khi trao quyền sẽ sẽ được đưa đến đây, hy vọng sẽ có ngày tìm ra được nhân tố quyết định để biến thành người." Không ngờ Longfellow chưa kịp đến đây thì Neville đã đến trước rồi, lần trước khi Oliver lén theo vào cũng chưa đến nơi này.
"Hóa ra còn có bí mật này nữa."
Felikin lắc đầu: "Sau này cũng chẳng được xem là bí mật gì nữa."
Lục Thu lắc lắc tay thu hút sự chú ý của cả hai, hỏi: "Tôi muốn hỏi một vấn đề, sao bây giờ trong cơ thể động vật đều có gen của con người?"
Cô đã tò mò vấn đề này rất lâu rồi, trước kia cô đoán có lẽ là do người đã xuyên đến đây ngàn năm trước, nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể nào.
Không nói đến chuyện sinh sản cách biệt giống loài, bây giờ trong cơ thể tất cả động vật đều có gen động vật.
ngay cả trong cơ thể chuột cũng chứa gen đặc thù, người sao có thể kết hợp gen với chuột được.
Thế nên, cô cảm thấy trong chuyện này vẫn còn có gì ẩn tình.
Nhưng không ngờ ngay cả Felikin cũng không trả lời được.
"Những ghi chép để lại đều đã mất rồi, cũng đã trôi qua quá nhiều năm, ta cũng không nhớ rõ, có lẽ là ban đầu có ai đó kết hợp gen của người với động vật không chừng."
Nếu là vậy thật thì cũng quá điền cuồng rồi.
Nhưng có đôi khi, điều không thể tin nhất lại thường là sự thật.
"Căn phòng kia giờ còn có thể vào không?" Lục Thu chỉ vào phòng hỏi.
Felikin gật đầu, dẫn bọn họ vào.
Lục Thu nhảy xuống lưng Neville, đi đến gần con rùa đen kia, tò mò sờ lên, hình như nó được làm bằng đá, cô gõ gõ thử, tiếng vang rất thanh thúy.
"Cái này cũng được có từ trước à? Sao phòng thí nghiệm lại có một con rùa đen?"
Neville trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Chắc là có hàm nghĩa đặc biệt gì đó, cầu bình an trường thọ chẳng hạn."
"Hoa văn giống như thật vậy, rất tinh xảo."
Felikin cười nói: "Chỉ là một bức điêu khắc thôi, nếu cô thích thì cứ lấy đi, sau này cũng không cần giao lại nơi này nữa."
Lục Thu thử ôm rùa đen, mừng rỡ nhận lấy.
Món đồ chơi này có thể đặt trong tòa thành để trấn giữ, ý nghĩa của rùa đen rất tốt, cái này lại là đồ cổ, rất đáng giá, đúng là lấy được đồ quý mà.
Thấy vậy, Neville cầm rùa đen lên, đặt trên lưng Felikin không chút khách khí.
"Vậy phiền Phụ vương mang ra ngoài giao cho Ruth giúp.
Tiếc là ta không thể ra ngoài được, nếu không thì đã tự đem rồi."
Felikin: "..." Ông ta bị coi là nhân viên giao hàng hả?
Không ở lại thêm, Neville mang Lục Thu về căn cứ thí nghiệm.
Sau đó, bọn họ ở lại căn cứ thêm hai ngày nữa.
Ở đây cung cấp sinh hoạt cơ bản đầy đủ, nhưng không thoải mái lắm, thế là Neville bảo Ruth mua không ít đồ chuyển xuống căn cứ, nào là tủ quần áo, giày dép, trang sức, bếp, chén bát, đồ chơi...!Trông cứ như muốn dựng nhà ở đây luôn vậy.
Vì có quá nhiều đồ nên cuối cùng Ruth không nhờ Modes chuyển giúp nữa mà chặn đường Felikin mỗi ngày nhờ ông ta đem đồ xuống.
Đường đường là nhận vật đứng đầu Đế quốc lại bị coi là nhân viên bốc vác giao hàng, Felikin tức đến mức dựng râu trừng mắt.
"Thằng nhóc khốn khiếp này! Ngày nào cũng để ta làm mấy chuyện này! Rốt cuộc nó có biết ta là ai không hả?!"
Ruth âm thầm lui lại hai, ba bước, trong lòng thầm oán, chắc chắn là ngài ấy biết ngài là ai, nhưng có quan tâm hay không thì chưa chắc.
Giận là thế nhưng Felikin vẫn rất tận tâm tận lực chỉ huy mấy động vật đem tất cả mọi thứ xuống.
Ông ta nhịn rồi nhịn qua ngày rồi lập tức nổi giận đùng đùng chạy như bay đến phòng Neville ở, nhìn căn phòng thí nghiệm đã hoàn toàn biến dạng, điên cuồng gào thét.
"Neville, mau rời khỏi đây cho ta! Ngay bây giờ! Lập tức!"
Lúc này Neville đang mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tay áo được xắn lên gọn gàng, một tay cầm dao, một tay cầm miếng đậu hũ non cúi đầu nghiêm túc cắt tỉa trong phòng bếp được sửa sang lại đầy đủ.
Lục Thu mê muội ôm mặt đứng bên cạnh nhìn hắn, cảnh tượng này trước kia ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ đến nữa.
Dáng người của Neville rất thích hợp mặc kiểu quần áo như thế này, lúc nghiêm túc làm việc gì đó vừa nhã nhặn vừa cấm dục, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lại trở nên hung dữ ngạo ngễ, còn cả khí chất cao quý trên người hắn, đúng là khiến cô không thể dời mắt được mà.
Con dao nhẹ nhàng xuyên qua miếng đậu hũ hạ xuống cái thớt gỗ không dày lắm, không phát ra tiếng động nào.
Miếng đậu hũ kia lớn hơn bàn tay một chút, tốc độ của hắn rất nhanh, không bao lâu đã thái gần hết.
Phương pháp huấn luyện nắm giữ sức mạnh này là do Lục Thu nghĩ ra, lúc Neville mới bắt đầu thái lần nào cũng chém nát nguyên liệu nấu ăn cùng thớt và bàn, đến giờ khó khăn lắm mới có thể khống chế được.
Miếng đậu hũ trong tay hắn lần này là lần thái tốt nhất.
Neville đang chuẩn bị hoàn thành một mạch thì đột nhiên bị giật mình bởi một tiếng rống thật lớn.
Rắc, một tiếng động rất nhỏ vang lên, cả thớt và bàn đều vỡ vụn, miếng đậu hũ đã thái đến còn lát cuối cùng tung tóe khắp nơi.
Neville vẫn còn giữ tư thế cầm dao, dường như hắn vừa tức vừa không thể tin nổi, mãi lâu mới ngẩng đầu cầm dao bước ra ngoài.
Lục Thu cảm giác hình như biểm cảm của hắn không đúng lắm, cứ như muốn đi giết người vậy, cô lập tức chạy tới ôm eo hắn.
"Đừng manh động, đừng manh động mà!"
Felikin cũng hơi kinh hãi lui ra sau, nhưng vừa lui lại thì chợt ngẩn ra sao mình lại yếu thế vậy chứ, có gì mà phải sợ.
Ông ta run lông, lập tức ngồi ngay ngắn trước cửa đối mặt với hắn.
Neville bị Lục Thu kéo lại, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Felikin, đưa tay về phía ông ta rồi nói, vô cùng thẳng thắn nói: "Bồi thường nguyên liệu nấu ăn lại đây!"
Felikin: "..."
Ông ta nhìn thức ăn rơi dưới đất, mèo không ăn loại thức ăn đó, đầu bếp trong Vương cũng không nấu món này, nhưng nguyên liệu này vốn không đắt lắm.
Hiếm lắm mới thấy Neville yêu cầu thứ gì, dù giọng điệu không tốt lành lắm nhưng ông ta vẫn nhẹ giọng trả lời: "Để ta bảo bọn họ đưa đến."
"Không cần, bồi thường."
Felikin hít một hơi thật sâu, chuyển cho hắn một ngàn thú tệ.
"Giai đoạn quan sát của con tạm thời kết thúc, có thể đi rồi."
Neville không muốn đi, lắc đầu từ chối thẳng: "Không đi, ta vẫn chưa khống chế sức mạnh tốt, ta muốn ở lại tiếp tục luyện, mời ngài về cho."
Felikin tức đến suýt ngã ngửa, nếu mà còn để ông ta làm công nhân bốc vác thì ông ta thật sự muốn ném thẳng thằng con bất hiếu này lên luôn.
Nhưng, đó là lúc trước thôi, giờ ông ta còn chưa chắc mình có thể động đến nó không nữa.
Bây giờ ông ta đã bắt đầu hối hận sao hai ngày trước không để nó đi luôn cho rồi.
Biết là nói với Neville không thông, ông ta chuyển hướng nhìn sang Lục Thu, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng hiền lành, từ từ nói: "Thu Thu à, đã lâu rồi Modes không gặp cô, nó nhớ cô lắm, ngày nào cũng quấn lấy ta muốn gặp cô đó."
Nếu tính thì Lục Thu và Neville cũng đã ở trong căn cứ dưới lòng đất này hơn nửa tháng rồi.
Từ khi Neville xác nhận muốn tham gia thí nghiệm bọn họ chưa từng rời khỏi đây, luôn có nhân viên nghiên cứu đi theo quan sát, chỉ sợ Neville sẽ xảy ra biến hóa bất ngờ gì.
Quả thật Lục Thu cũng muốn ra ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời, hít thở bầu không khí mới mẻ, nhưng thân thể Neville vẫn quan trọng hơn hết.
Cô nói với Felikin: "Tôi cũng rất nhớ Modes, nhưng chuyện này tôi vẫn nghe theo Neville."
Felikin không ngờ đến cả đường Lục Thu vẫn không thông, quyền chủ động lại quay về trong tay Neville.
Ông ta quẫy mạnh đuôi, xoay người muốn đi, thôi cứ để Ruth xuống đây là được.
Nhưng không ngờ, Neville lại thay đổi ý định.
"Vậy cứ ra ngoài đi."
Hắn có dự cảm không bao lâu sau thí nghiệm này sẽ phát triển trên diện rộng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, giờ phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Huống chi, hắn có thể nhận ra Lục Thu cũng rất muốn ra ngoài.
"Nhưng ta muốn đưa những vật này ra ngoài." Neville chỉ vào đống đồ vật mới bày trí sắp xếp gọn gàng trong phòng chưa được hai ngày.
Felikin: "..."
Lần này ông ta không nói nhiều, chuyển thẳng cho Neville một triệu.
"Không đời nào, tự đi mua lại đi!"
Neville nhìn con số dư được cộng thêm một triệu, lập tức vui mừng chuyển hết cho Lục Thu.
"Em muốn mua gì? Bây giờ chúng ta đi dạo phố nhé."
Lục Thu chớp mắt: "Được, đi đi thôi."
Felikin có cảm tưởng sớm muộn gì ông ta cũng bị tức chết thôi, còn may, còn may đứa con trai này đã ra ở riêng từ sớm rồi, không luẩn quẩn dưới mí mắt ông ta.
Nhưng giận thì giận đấy, ông ta lại không nhịn được bật cười.
Trong mấy đứa con, Longfellow là đứa chững chạc nhất; Oliver thì ngoài mặt vẫn rất nghe lời, đôi khi còn biết làm nũng; còn Modes dù hơi nóng tính nhưng cũng không đến mức làm mất mặt ông ta.
Chỉ có đứa con hày khiến ông ta đau đầu, nhưng từ đó ông ta lại cảm nhận được tình cảm lạ thường của nhưng cặp cha con mà ông ta hiếm lắm mới thấy, rất mới lạ, cũng khiến ông ta cảm thấy rất vui vẻ.
Nói đi là đi, Neville gói ghém một số quần áo đơn giản, từ ánh mắt của Lục Thu, hắn có thể nhìn ra được rõ ràng cô ấy rất mình mặc những bộ quần áo này, nên không thể bỏ được.
Ôm bọc quần áo, cõng Lục Thu trên lưng, cả hai lên phi hành khí.
Lúc phi hành khí lên hạ cánh trên mặt đất đã là giữa trưa, mặt trời đang treo cao trên không trung.
Bầu không khí cuối thu trong lành, tiết trời không lạnh cũng không nóng, cây cỏ hai bên đường đều như được khoác lên mình một lớp mạ vàng, những khóm hoa trong bồn đều nở rộ diễm lệ.
Thế giới tươi sáng rực rỡ như vậy khiến Lục Thu không khỏi vươn vai cảm thán.
"Tốt quá, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc." Cô ôm đầu Neville, cọ thật mạnh trên đỉnh đầu hắn.
Neville nâng Lục Thu lên một chút, để cô ngồi thẳng trên vai mình.
Lục Thu sợ bị ngã, lập tức ôm chặt đầu hắn.
"Ha ha ha, cao quá!"
Neville cười cười, độ cao này mới chỉ hai mét thôi mà.
Ruth đã nhận được tin hôm nay bọn họ sẽ ra ngoài, đến đợi từ sớm.
Ông ta chỉ biết Neville tham gia một thí nghiệm bí mật, nhưng rốt cuộc nó là gì thì không rõ.
Ông ta nghe được giọng Lục Thu nhìn qua, thấy cô và một động vật nào đó trông như tinh tinh đang ở cùng nhau rất thân mật, mà Neville lại không thấy đâu.
Ông ta chần chừ đến gần.
"Ừm...!xin hỏi, đại nhân không ra ngoài cùng cô sao?"
Trên người con tinh tinh biến dị này đầy mùi của Neville, giống hắn như đúc, rất kỳ quái.
Lục Thu cúi đầu nhìn Neville, cô nhếch miệng cười xấu xa: "Đại nhân nhà ông? Không có á, gần đây bọn ta không ở cùng nhau."
Neville đổi giọng phối hợp với cô, đề phòng nhìn Ruth: "Ông là ai, ông muốn làm gì?"
Ruth ngơ ngác chẳng hiểu sao, trên người cả hai rõ ràng đều là mùi của Neville, có chuyện gì vậy chứ?
"Các ngươi làm gì đại nhân rồi?!" Ông ta phòng bị cong lưng lên, trong lòng ông ta không thể tin được Neville sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình bây giờ rất kỳ quái.
Thấy bộ dạng này của ông ta, Lục Thu không đành lòng gạt ông ta nữa: "Ha ha ha, Ruth, đây chính là đại nhân nhà ông đó."
Neville ném quần áo trong ngực cho ông ta: "Ông mang quần áo này về đi, bọn ta muốn ra ngoài đi dạo trước một chút." Nói rồi hắn lập tức biến từ hình người về hình thú.
Ruth tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này, cả mình báo cứng ngắc ngây người tại chỗ.
Chuyện...!chuyện gì xảy ra vậy? Sao Neville lại biến hình từ mèo thành khỉ chứ? Chẳng lẽ là kỹ thuật mô phỏng gì?
Phi hành khi hạ cánh xuống trong khuôn viên Vương cung, ở đây không có động vật khác xuất hiện, cảnh tượng vừa rồi ngoại trừ Ruth ra thì không còn ai nhìn thấy cả.
Giờ thí nghiệm vẫn chưa mở rộng quy mô, vẫn còn trong trạng thái bí mật nên hắn không thể dùng hình người xuất hiện.
Cả những động vật thí nghiệm dưới căn cứ cũng không thể ra ngoài như hắn.
Cũng vì Felikin biết dù hắn có hơi phản nghịch nhưng nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này nê mới yên tâm cho hắn tự do ra ngoài.
Không giải thích nhiều với Ruth, Neville cõng Lục Thu bay xa.
Đã lâu rồi chưa ra ngoài, cũng lâu rồi chưa phơi nắng, Neville đưa Lục Thu đến thẳng nhà hàng trên tầng cao nhất ở thành Thánh Y.
Đây là nhà hàng ngoài trời, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, không ít động vật thích phơi nắng thỉnh thoảng đến đây ăn rồi nằm trên bàn ngủ thiếp đi luôn.
Sau khi nếm được vị ngọt hoàn chỉnh, Neville chọn hết tất cả những món đồ ngọt mà trước kia không thể ăn được, cả bàn đầy ự không chứa nổi.
Lục Thu trợn mắt há hốc mồm, đúng là buông thả mà.
Cô kéo móng vuốt Neville, trả lại gần hết đống đồ ngọt, chọn thịt cho hắn: