Edit: Tiệm Bánh Sò
Lúc trước Neville đã phản đối Lục Thu tham dự nghiên cứu như vật thí nghiệm, nhưng giờ lại biến thành Lục Thu ngăn cản Neville trở thành vật thí nghiệm.
Thí nghiệm lâm sàng chỉ mới đến lượt thứ hai, giờ mới chỉ thành công bước đầu, vẫn chưa biểu hiện rõ còn có gì sai sót không.
Cô không muốn Neville mạo hiểm.
Chuyện như vậy không ai đoán trước được hậu quả cả.
"Không được, đợi thêm chút đi, không đợi quá lâu đâu, anh đừng nóng vội mà." Lục Thu ôm chặt chân trước của hắn.
Sắc mặt Felikin cũng nghiêm trọng, ngăn cản hắn: "Đây không phải chuyện đùa, thí nghiệm vẫn chưa hoàn thiện, đợi sau khi xác nhận an toàn rồi sẽ tiến hành cho con đầu tiên, giờ thì không được." Hiếm khi ông ta dùng giọng điệu ra lệnh như vậy với hắn.
Neville không để ý đến sự ngăn cản của Felikin, ôm Lục Thu lên cọ cọ mặt cô: "Nhưng ta muốn trở nên giống em thật nhanh, muốn hiểu hơn thế giới trong mắt em."
Lục Thu lắc đầu: "Vậy thì cũng không thể vội vàng được, nghiên cứu đã tiến hành đến bước này rồi, sớm muộn gì cũng thành công, đợi thêm một thời gian nữa được không?" Cô thật sự không muốn Neville xảy ra chuyện gì.
"Tất cả con cháu của Vương tộc đều là thể biến dị đặc biệt, động vật biến dị có sự khác biệt rất lớn với động vật phổ thông, em cũng nhìn thấy bọn ta đều biết bay cả, sức mạnh cũng lớn đến mức bất thường.
Còn chưa chắc chắn được có thể sử dụng cách như động vật phổ thông hay không, dù sao cũng phải có một con thử.
Em tin ta đi, được không, không sao đâu." Neville thuyết phục Lục Thu.
Chắc chắn Felikin sẽ không để mình và vị Vương kế nhiệm làm vật thí nghiệm đầu tiên, cũng không thể nào để Modes làm.
Kéo Oliver làm cũng được, nhưng Neville không đợi được lâu như vậy nữa.
Felikin nghe hắn nói vậy cũng cân nhắc đến vấn đề này, ông ta cúi đầu không biết nghĩ gì, nhưng không còn ngăn cản nữa.
Thực ra cuối cùng ông ta vẫn rất ích kỷ, dù cảm thấy có lỗi với Neville nhưng với chuyện liên quan đến sống chết ông ta vẫn ưu tiên cân nhắc bản thân và Vương vị hơn.
Lục Thu nhìn Neville thật lâu, không nói gì cũng không gật đầu, chỉ đợi vài tháng thôi, thực sự không cần thiết phải làm ngay bây giờ.
"Ta không đợi được nữa." Neville nói, đôi mắt vẫn còn màu hơi đỏ như viên ngọc trong sáng mà kiên định nhìn cô.
Lục Thu không biết phải nói gì, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Được, nhưng tôi muốn ở cùng anh."
Neville ngẩng đầu nhìn Felikin.
"Được."
Lần thí nghiệm thứ hai diễn ra vào nửa tháng sau, trước đó phải quan sát tình trạng nhóm thí nghiệm đầu tiên, xem có chỗ nào cần cải tiến mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Kết quả kiểm tra tổng hợp cơ thể của anh khỉ có rất nhanh, mật độ cơ bắp và xương đều có sự khác biết rất lớn với hình thú, tính co giãn lớn hơn, cũng có sức sống hơn, cứ như được trẻ ra.
Ngoài ra bọn họ còn tiến hành kiểm tra thể năng và trí lực cho anh khỉ.
Trí tuệ không thay đổi nhiều nhưng thể năng rõ ràng đã tốt hơn.
Cơ thể cường tráng hơn, thể lực cũng tốt hơn, dù không có móng vuốt cũng có thể leo cây đi săn một cách nhẹ nhàng, điều khiển vũ khí cũng dễ dàng hơn nên giá trị vũ lực cũng tăng lên rất nhiều.
Hình người của anh khỉ không thể duy trì được mười hai tiếng, khi anh ta chìm vào giấc ngủ, cơ thể đột nhiên biến lại hình thú.
Không chỉ có lúc căng thẳng mới biến mà ngay cả khi thả lỏng vô thức cũng biến.
Sau khi anh khỉ ngủ say, nhân viên nghiên cứu thả hai con sói hoang đang đói bụng vào.
Nơi này trống trải không có chỗ nào trốn tránh, anh khỉ chỉ có thể đối đầu trực diện, thể năng khi biến thành hình người được tăng cường thì hình thú cũng vậy, trước kia chỉ có thể tránh né đàn sói, giờ lại có thể đối đầu đánh nhau với chúng.
Nhưng đối diện với sự tấn công từ hai phía của sói vẫn hơi khó khăn.
Sau khi bị thương, anh ta phát hiện nếu biến thành hình người thì mục tiêu sẽ nhỏ hơn, có thể dễ dàng tấn công vào yếu điểm của sói.
Thế là trên mặt đất xuất hiện một thanh niên, sức bật của anh ta rất lớn, siết nắm đám tấn công vùng bụng của sói.
Không bao lâu sau, một con sói ngã xuống đất, người thanh niên kia nhe răng nhìn con còn lại, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khiêu khích.
Nhân viên nghiên cứu gật đầu: "Không có điều kiện đặc biệt gì để chuyển đổi giữa hình người và hình thú, lúc căng thẳng cũng có thể biến đổi thành công, đồng thời cảm giác đau đớn sẽ tăng nhiều ít trong lúc biến đổi, đợi đến khi cơ thể hoàn toàn thích ứng thì sự đau đớn này sẽ biến mất hoàn toàn."
Felikin kích động đập vuốt lên vách tường, cả vách tường đều rung động.
"Giờ quan trọng nhất vẫn là tính ổn định, cũng vẫn chưa chắc chắc chuỗi gen mới có di truyền được hay không.
Nếu đời sau không di truyền thì có thể sẽ hơi phiền toái, sau này mỗi động vật ra đời đều phải cải tạo một lần nữa."
"Cứ quan sát trước đã, sau này sẽ tìm cách giải quyết sau, chỉ cần có thể phóng được bước đầu thì sau này không phải vấn đề." Ý chí Felikin ngất trời.
Mấy ngày nay Lục Thu không đi học, chỉ ở cùng với Neville ở phòng thí nghiệm quan sát tình hình những động vật trong nhóm thí nghiệm đầu tiên.
Ngoại trừ tình trạng của con khỉ ổn định thì những động vật khác đều không giữ hình người được tám tiếng, nếu muốn biến thành hình người lại cũng hơi khó, không thuận lợi như khỉ.
Thể năng cũng tăng, nhưng tỉ lệ trăng trưởng không cao, có lẽ là có liên quan đến gen.
Những di chứng khác tạm thời chưa phát hiện, điều này cũng khiến Lục Thu bớt lo hơn nhiều.
Nửa tháng sau, anh khỉ đã thụ thai thành công cho một con khỉ cái khai trí, mà lần thí nghiệm thứ hai cũng sắp bắt đầu.
Phạm vi lần thí nghiệm này mở rộng hơn, số lượng lên đến mười động vật, ngoại trừ Neville còn có cả một số động vật già hoặc mang bệnh, có cả trẻ con và một con cái đang mang thai.
Neville nằm trên bàn thí nghiệm, từ bên trong không thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng hắn biết Lục Thu vẫn luôn đứng ở đó nhìn hắn.
Trước khi nhắm mắt, hắn vẫy vẫy móng với Lục Thu bên ngoài, vuốt mèo trắng mở ra rồi khép lại, cứ như trò chơi trước kia mà bọn họ đã từng chơi.
Lục Thu không nhịn cười được, cười xong lại đổi thành lo lắng.
Biết là không nguy hiểm nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng được.
Thí nghiệm diễn ra trong ba tiếng, Lục Thu đứng ngoài nhìn ba tiếng, cô nhìn chằm chằm vào hình chiếu lập thể bên cạnh, xem tình hình của Neville.
Không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cả.
Felikin cũng bớt chút thời gian xuống xem, an ủi Lục Thu mấy câu.
Lục Thu không có tâm trạng nói gì với ông ta, chỉ vô thức gật đầu ừm vài tiếng.
Ba giờ sau, thí nghiệm kết thúc, Neville được đưa vào một căn phòng riêng, cả người hắn bị gây tê, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Bây giờ không thể vào thăm, Lục Thu vẫn chỉ có thể nhìn qua một vách tường.
Chạng vạng tối, Neville tỉnh lại, hình như hắn không thoải mái lắm, giãy dụa đứng lên muốn bước ra khỏi ổ.
Lục Thu lo lắng áp sát vào tường gọi tên hắn, dường như nghe được, Neville lảo đảo đi đến phía sát tường.
Thật sự rất đau, cả người đau đớn như lửa đốt.
Mỗi bước đi đều như bị hàng ngàn cây kim đâm, toàn bộ nội tạng đều cuộn lại, dường như ngay cả lỗ chân lông cũng đau đớn.
Neville lảo đảo ngã lệch người.
Lục Thu lo lắng muốn vào xem, không ngừng vỗ vách tường: "Neville, anh sao rồi? Neville."
Cô kéo một nhân viên nghiên cứu đi ngang qua nói muốn đi vào, lại bị ngăn cản.
"Bây giờ còn chưa được, ngài ấy đang trong quá trình biến hóa, thời điểm này không được quấy rầy ngài ấy, nếu không sẽ xuất hiện chuyện không hay, chỉ cần biến hóa hoàn toàn thì sau này cơn đau sẽ dịu xuống, cô không cần lo lắng."
Lục Thu biết, nhưng có làm sao cô cũng không thể kìm được sự lo lắng, chỉ có thể không ngừng thỏ thẻ gọi tên hắn.
Neville nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt hắn lại biến thành màu đỏ tươi, đỏ đến mức gần như sắp nhỏ máu.
Hắn nhìn thẳng về phía Lục Thu đứng, chỉ có mấy bước ngắn ngủi mà hắn đi lảo đảo đến mười phút, nửa người đều dán sát lên vách tường kính, chỉ có thể dùng cách này duy trì tư thế đứng thẳng, không đến mức nằm rạp xuống.
Lục Thu gõ nhẹ tường, Neville cũng cố gắng sức dùng móng vuốt gõ một cái đáp lại.
Cũng không biết có phải vì trong người mang gen biến dị đặc biệt mà tình trạng này của hắn tiếp diễn mãi đến khuya, gần bảy, tám tiếng cũng không có gì thay đổi, cữ mãi đau đớn như vậy.
Mà Neville cũng bị cơn đau đớn này giày vò đến thoi thóp, ngay cả dựa vào tường cũng đứng không vững.
Lúc này ngoại trừ con cái đang mang thai kia thì những động vật thí nghiệm khác đều khác khôi phục lại bình thường.
Động vật bị bệnh nặng cũng chỉ xảy ra chút thay đổi, bệnh tình không được cải thiện nhiều.
Động vật lớn tuổi biến thành người được một nửa rồi ngừng, nhưng theo kiểm tra sơ bộ thì sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề.
Thí nghiệm của con cái mang thai là phức tạp nhất, nó mang thai bốn đứa con, để không làm tổn thương đến con thì phải cẩn thận từng li từng tí, vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, mấy nhân viên nghiên cứu đã mệt đến mức ngồi liệt dưới đất.
Lục Thu không quan tâm đến có ai bên cạnh mình, chỉ chăm chú nhìn Neville.
Bộ lông hắn gần như bị mồ hôi toát ra làm ướt sũng, cả người mệt mỏi liệt lực nằm rạp xuống đất, không còn sức gõ kính đáp lại cô nữa, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt hơn, mắt cũng khép hờ.
"Neville, anh cố lên, để em đi tìm người đến giúp anh."
Nước mắt Lục Thu không ngừng rơi, trái tim cô đau đến sắp ngạt, cô chỉ hận không thể quay ngược thời gian lại, có thế nào cũng phải ngăn hắn làm thí nghiệm.
Gạt nước mắt, cô đứng dậy tìm đến nhân viên nghiên cứu: "Mau cứu anh ấy, bây giờ tình trạng của anh ấy rất tệ rồi, xin mấy người mau cứu anh ấy đi!"
Nhưng hai nhân viên nghiên cứu lại giải thích với cô một lần nữa, thể chất của Neville vốn đặc thù, gen mèo Vương tộc vô cùng đặc biệt, không giống động vật bình thường, tình huống này xuất hiện cũng là bình thường, bảo cô cứ kiên nhẫn đợi.
Huống hồ, giờ có muốn dừng cũng đâu thể nói dừng là dừng.
Lục Thu không cam lòng kéo thêm mấy nhân viên nghiên cứu lại, đáp án nhận được đều như nhau.
"Vậy nếu anh ấy xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm chứ?!" Cô hét lớn.
Mấy nhân viên nghiên cứu quay mặt nhìn nhau, dù sao đây cũng là Vương tử, cuối cùng có hai nhân viên nghiên cứu lớn tuổi đứng ra nói: "Vậy để bọn tôi đi xem thử với cô."
Lục Thu nhanh chóng chạy về, lập tức nhìn vào phòng nhưng lại bất ngờ không nhìn thấy bóng dáng Neville đâu.
Cô giật mình dời tầm mắt nhìn quanh, phát hiện bên cạnh bức tường kính có một nam nhân thon gầy nằm đó.
Tóc hắn không dài lắm, có màu trắng mềm mại mượt mà, làn da trắng, dù hơi gầy nhưng cơ bắp rất săn chắc, vai rộng eo nhỏ chân dài, trông ước chừng cũng cao hơn một mét tám mươi lăm.
Ngoại trừ người này, trong phòng không hề có bóng mèo lớn đâu.
Lục Thu kinh ngạc che miệng.
Đây là...!đây là Neville?
Thành công? Thành công rồi!
Hai nhân viên nghiên cứu theo sau cũng rất kinh ngạc, dù bọn họ luôn an ủi Lục Thu nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, bây giờ thấy vậy thì lập tức mở cửa ra đưa Neville lên giường.
Lục Thu cũng đi vào theo bọn họ, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Neville.
Hắn gần như thay đổi hoàn toàn, ngoại trừ tóc thì gần như không giữ lại quá nhiều bộ phận giống mèo.
Hốc mắt rất sâu, đuôi mắt hơi xếch lên, mũi cao, đường nét gương mặt rõ ràng, gần như có thể tưởng tượng được khi hắn mở mắt ra trông sẽ như thế nào.
Dường như bị tiếng ồn xung quanh làm phiền, Neville cau mày mất kiên nhẫn.
Lục Thu nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn.
Cảm nhận được sự có mặt của Lục Thu, sắc mặt Neville cũng dần thả lỏng.
Lục Thu vừa khóc vừa cười, trái tim cứ đập thình thịch không ngừng.
Thành công thật rồi, thế giới xảy ra kỳ tích thật rồi, cứ như đang nằm mơ vậy, không ngờ lại có ngày cô nhìn thấy mèo lớn biến thành người.
Đau đỡn giãy dụa suốt thời gian dài, tóc Neville bị mồ hôi làm ướt cả, bết dính trên trán.
Lục Thu nhẹ nhàng gạt tóc cho hắn, dùng ngón tay sờ khuôn mặt hắn.
Bị cô quấy rầy, Neville nhanh chóng tỉnh lại, hắn chau mày mở to mắt.
Đôi mắt vẫn mang màu đỏ, dù đã biến thành người thì đôi mắt vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vẫn giống như đúc trước kia.
"Neville, anh tỉnh rồi, giờ anh thấy thế nào? Còn đau lắm đúng không?" Lục Thu hỏi dồn.
Neville chớp mắt, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm cô, không nói tiếng nào.
"Anh có nghe thấy không? Sao không có phản ứng gì vậy?" Lục Thu sờ trán hắn rồi chạm nhẹ vào cổ họng hắn.
Hơi ngứa.
Neville nắm lấy cổ tay Lục Thu, rất tự nhiên, cũng rất dễ dàng nắm được, cảm giác làn da mềm mại chạm vào nhau cũng rất dễ chịu.
Neville sửng sốt một hồi, giơ tay mình lên nhìn.
Hắn chớp chớp mắt, năm ngón tay mở ra rồi nắm lại, mở rồi nắm chặt.
"Ta..." Giọng nói cũng khô khan đắng chát.
Lục Thu ừm một tiếng, hỏi: "Anh sao rồi?"
"Ta...!thành công rồi?"
"Đúng, thành công rồi! Biến hóa hoàn toàn luôn, vô cùng hoàn mỹ.
Bây giờ anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Neville lắc đầu, chống tay muốn ngồi dậy.
Cái giường này được làm theo kích thước hình thể động vật, vô cùng lớn, để có đủ lực chống đỡ nên vật liệu dùng để làm nên cũng là loại tốt nhất.
Nhưng lúc này Neville chỉ mới ấn nhẹ một cái thì cái giường đột nhiên bắt đầu đung đưa, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó cạch một tiếng, góc giường bị hắn chống tay bị uốn cong, nghiêng hẳn về một bên.
Lục Thu kinh hãi kéo hắn lại, nhưng cánh tay hắn cứ nặng như hòn núi, không chỉ không kéo lại được mà suýt nữa cô còn bị lôi theo ngã nhào.
Neville nhanh nhạy kéo cô lại, ôm cô vào lòng lăn sang bên khác.
Mấy nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều sợ đến ngây người.
Trong đó có một nhân viên thử xem chân giường, phát hiện có một bên chân đã bị uốn cong biến dạng rồi.
Sức lực quả là kinh khủng.
Sức mạnh của Neville vốn đã rất lớn, sau khi biến thành người lại tăng thêm gấp nhiều lần, nếu động vật khác chỉ tăng gấp đôi thì Neville phải tăng đến ba hoặc năm lần.
Động vật có thiên phú và gen càng tốt thì sau khi biến thành người sự tăng trưởng lại càng lớn.
Neville vô tội nhìn Lục Thu: "Ta không biết, lại gãy."
Lục Thu cười cười với hắn: "Em biết rồi, không phải lỗi tại anh đâu.
Đừng nói đến chuyện này nữa, trước tiên phải kiểm tra cơ thể cho anh đã."
Neville gật gật đầu.
Lục Thu vẫn còn bị hắn ôm vào lòng, loại cảm giác khác lạ đến từ cả thị giác và xúc giác này khiến Neville vừa thấy mới lạ vừa si mê.
Lúc trước trong mắt hắn Lục Thu rất nhỏ bé và yếu đuối, dù có ôm cô vào lòng thì cũng bị ngăn bởi