Edit: Tiệm Bánh Sò
Từ sau khi kết thúc vụ giận dỗi lần trước, Lục Thu cảm giác Neville đối xử với cô càng tốt hơn nữa.
Cảm giác này không giống trước lắm, không biết có phải ảo giác của cô không, cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt Neville nhìn cô nhiệt tình hơn trước nhiều, đồng thời hành động liếm lông cho cô cũng nhiều hơn trước.
Nhưng cô cũng chỉ có lông trên đỉnh đầu, đột nhiên bị liếm nhiệt tình, tóc cô rụng ngày càng nhiều.
Lục Thu có ảo giác nếu cứ tiếp tục như thế thì cô phải sử dụng thuốc kích thích sinh trưởng mất.
Trừ việc thích liếm lông, Neville còn đặc biệt thích ngửi tới ngửi lui trên người cô.
"Trên người tôi có mùi gì sao?"
Lục Thu thử ngửi mình, ngày nào cũng phơi nắng, cô chỉ có thể ngửi thấy mùi nắng thôi.
Từ sau khi có bồn tắm, ngày nào cô cũng tắm rửa cả, nhưng nơi này không có sữa tắm, trên người cô hẳn là không có mùi gì lạ mới đúng, nhiều nhất chỉ là nhiễm một ít hương sữa tắm của Neville thôi.
Neville căng tròn mắt chớp chớp lắc đầu, trong họng còn phát ra tiếng khò khè, hình như đang nói gì đó, nhưng Lục Thu hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhưng Ruth mang cơm lên lại hiểu, ngài ấy nói, hương vị của ta.
Động vật có bản năng đánh dấu địa bàn bằng nước tiểu hoặc nước bọt, ngày nào cũng bị liếm lông, có lẽ Lục Thu không ngửi thấy nhưng quả thực trên người cô tất cả đều là mùi của Neville.
Đột nhiên lại bị nhét cho một mồm thức ăn mèo, Ruth bi thương nhanh chóng rời đi.
Sau này cứ để người máy đưa thức ăn lên đây đi, ông không muốn lên đây nữa đâu!
Xem hết video trước năm tuổi của Neville, Lục Thu vô cùng hiếu kỳ hình ảnh từng giai đoạn của hắn, nhưng dường như Neville chưa từng tự chụp, càng đừng nói đến quay video.
Khi đó hắn rất ghét nhìn thấy bản thân, Ruth cũng không nghĩ đến chuyện quay chụp, bởi vậy hiện tại chỉ có mỗi Langdon còn lưu giữ.
Lục Thu quang minh chính đại thêm bạn Langdon trước mặt Neville, sau đó nhanh tay ẩn con chó màu mè trong không gian cá nhân rồi mới nhắn qua cho gã.
"Còn nữa không?"
Langdon trả lời siêu nhanh: "Xem hết rồi? Có, từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi đều có." Nói rồi gửi qua cho cô xem.
Lục Thu nhịn không được hoài nghi có phải Langdon là tên cuồng nhìn lén không, hay là thầm mến Neville không chừng? Không phải ai cũng có thể kiên trì chụp lén người khác suốt mười năm đâu.
Đây không phải chân ái thì còn là gì! Nhưng nghĩ đến việc có thể xem nhiều mèo lớn như vậy, cô vẫn kích động trả lời: "Gửi cho tôi một bản!"
Nhưng lần này Langdon không hào phòng như trước: "Vậy cô muốn dùng gì để đổi nào? Đâu thể cho không chứ! Bằng không cô thử gọi một tiếng anh trai coi nào."
Lục Thu: "..." Con chó này tiện thiệt đó!
Cô quay đầu lại nhìn sắc mặt Neville, hắn nguy hiểm híp híp mắt.
Hắn kéo cổ tay Lục Thu qua, nhấn xuống phần ghi giọng nói, nhàn nhạt hỏi: "Gọi cậu là anh trai? Cậu là anh của ai?"
Tin nhắn gửi đi, đầu bên kia cực kỳ lâu không trả lời, cũng không biết có phải bị dọa hay không.
Đợi quá lâu, Lục Thu lại nhắn một tin nữa: "Tôi có thể thiết kế tạo hình mới cho anh, bảo đảm hài lòng."
Langdon ngay lập tức trả lời: "Một lời đã định!" Nói rồi gửi hết tất cả thư mục cho Lục Thu.
"Đây đều là báu vật tôi cất giáu mấy năm nay đó, nhưng mà sau đó không chụp nữa, thật đáng tiếc.
Thu Thu cô có muốn xem ảnh lúc tôi còn nhỉ không, nhất định cô sẽ thích đó."
Neville bẹp một cái đập dẹp ảnh chân dung của Langdon trên màn hình.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết Langdon lại chụp lén mình nhiều năm như vậy, hắn không giận tí nào, còn cảm thấy rất hoài niệm.
Thời gian đó, hắn không thích ống kính tí nào, cũng không thích lưu lại hình ảnh của mình, về sau nhớ lại cũng chỉ một màn trống rỗng.
Nhưng sau khi nhìn nhưng video nàu, ký ức như thủy triều nháy mắt dâng lên.
Trưa nay Lục Thu không làm gì cả, cũng không học tập mà chỉ cùng với Neville xem hết hình ảnh mười một năm ấy.
Tâm tình Neville rất tốt, chốc chốc còn nhớ lại một vài chuyện liên miên lải nhải kể cho cô, lúc đó có chuyện gì thú vị, ăn được món gì ngon, gặp được động vật nào.
Hắn cũng đã cứu Ruth vào giai đoạn đó, chuyện của ông ta còn thảm hơn cả Neville, vết sẹo trên mặt là do người cùng tộc cào rách.
Sau khi được cứu, gã trầm mặc theo cạnh Neville không chịu rời, về sau lại làm quản gia của hắn.
Những năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, Neville cũng đánh nhau rất nhiều lần, trên người lúc nào cũng có vết thương.
Về sau hắn cũng sống tự do hơn, trừ phi trong Vương tộc có chuyện quan trọng gì hoặc hắn bị cáo trạng rồi bị nhốt vào phòng tối thì bình thường hắn đều có thể trộm chuồn đi chơi.
Thủ đô tính rất phồn hoa náo nhiệt, hắn thấy được muôn hình muôn vẻ động vật khác nhau, cũng kết giao với vài người bạn tốt, nhưng phần lớn đều là những động vật sống ở tầng chót như Mastiff 18, động vật sinh hoạtr ở tầng trên không nhiều.
"Mười sáu tuổi anh đã rời khỏi Thủ đô tinh?" Lục Thu hỏi.
Neville lắc đầu: "Không phải, là Langdon rời đi.
Hắn học tập rất tốt nên đã đến tinh cầu khác học trường chuyên cấp.
Khi đó hắn đã nhận về một số động vật bị bỏ rơi nuôi dưỡng bên cạnh, về sau vì những động vật này mà hắn đã từ chối rất nhiều việc làm.
Lúc đầu hắn có cả cơ hội tham chính, trong nhà cũng hy vọng hắn đi theo con đường này, nhưng hắn lại đi làm chủ kênh Livestream sủng vật.
Nhà hắn giận đến mức cắt đứt liên hệ với hắn, cắt cả nguồn kinh tế của hắn, thời gian đó hắn còn phải chạy vạy vay tiền khắp nơi nữa." Nhưng chuyện liên quan đến Langdon, Neville nói rất nhẹ nhàng, gần như chưa từng thấy giọng điệu này của hắn, nói rất tường tận.
"Kỳ thật anh đã sớm tha thứ cho anh ta rồi, đúng không?" Lục Thu ngoẹo đầu hỏi, nếu không thì sao lại biết rõ như vậy.
Cái đuôi Neville lắc lắc, một hồi lâu sau mới ừ một tiếng.
Lục Thu sắp xếp lại tất cả ảnh và video liên quan đến Neville, trân trọng đặt giá sách trên không gian cá nhân.
Sau này ở đây sẽ có càng nhiều ảnh của Neville, cô sẽ tự tay ghi lại.
_______________________
Dùng bữa tối xong, Neville cõng cô xuống lầu, không bay thẳng xuống dưới sân mà là đi đến chỗ bác sĩ người máy.
Vén tay áo lên, Lục Thu lại bị tiêm một mũi.
Cô mê mang chỉnh tay áo lại: "Đây là gì vậy? Cơ thể tôi có vấn đề gì à?" Cô cảm thấy hiện tại mình rất khỏe mạnh mà.
"Là thuốc tăng cường thể chất, có thể giúp cơ thể em khỏe mạnh hơn, vì trước đó em mãi bệnh." Neville giải thích.
Lục Thu bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách tôi cứ cảm thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều, ngay cả nấu ăn cũng tốn nhiều sức lực, thậm chí còn cao thêm một centimet.
Hóa ra là công lao của nó à, còn phải tiêm mấy lần nữa?"
"Ba lần, mỗi tháng một lần."
"Y học phát triển thật đấy." Cô cảm khái từ tận đáy lòng.
Sáng hôm nay tự đo thì cô đã cao một mét sáu mốt rồi, có lẽ đợi tiêm xong ba mũi kia thì giấc mộng một mét sáu lăm sẽ không còn xa rồi.
Cách giải thi đấu sủng vật ngày càng gần, trên mạng cũng nhiều lời thảo luận hơn, kênh tin tức hằng ngày đều đưa tin về tiến độ sự kiện, còn bắt đầu đăng lên các video tuyên truyền của quán quân những mùa trước.
Phi thuyền đến Riva tinh được tăng cường, tất cả nhà nghỉ khách sạn gần như đã được đặt kín.
Để đón lượng du khách khổng lồ tràn vào, Riva tinh sử dụng cả hai tinh cầu phụ, những nhà nghỉ di động cũng tăng số lượng ngoài dự tính.
Ngày nào Lục Thu cũng đếm thời gian, còn mấy ngày nữa sẽ đi ra ngoài.
Cô bé nhà quê Lục Thu đến từ Cự Nhan tinh xa xa vô cùng hứng thú nhiệt tình với chuyện du lịch xuyên tinh cầu.
Giải thi đấu sủng vật nhất định sẽ có rất nhiều động vật lông xù!
Càng gần ngày đi, Lục Thu càng đẩy nhanh tốc độ làm mèo chọc bông.
Biết là có bất ngờ, Neville không truy vấn nữa, Lục Thu dời trận địa từ phòng bếp đến bên cạnh hắn, nhưng cô vẫn tìm một tấm vải lớn che kín, không nhét giấu trong bếp nữa, quang minh chính đại để ở ngoài.
"Cái này còn chưa làm xong, không thể xem trộm đâu, đợi đến khi làm xong lại xem nhé!" Cô dặn dò.
Đồ bày trước mắt rồi mà lại không thể xem, mấy lần Neville đã duỗi móng lật thử rồi rụt về, ngày nào cũng nhìn đến khó chịu.
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc qua đó, ngồi xổm trước miếng vải kia nhìn chằm chằm, cứ như có thể nhìn xuyên thấu xem trong kia là gì vậy.
Khi Ruth đi lên, hắn còn cố ý chắn trước đống đồ, nói: "Đây là quà Thu tặng cho ta, ông đi cẩn thận một chút, đừng đụng vào."
Ruth cách đống đồ kia tám mét: "???" Vầy thì sao mà đụng?
Rốt cuộc đợi đến lúc trước khi lên đường hai ngày, Lục Thu đã làm xong.
Đó là một con mèo lớn đang ngồi thẳng, mèo bông thấp hơn cô một chút, nhưng không thấp quá nhiều.
Hai mắt mèo bông sáng ngời có thần nhìn phía trước, như đang chăm chú tập trung vào con mồi nào đó, cái đuôi dài cuộn bên cạnh, còn có lông xù.
Mặc kệ là thần thái hay màu lông đều không khác gì mèo thật.
Bên cạnh móng vuốt màu trắng của mèo lớn còn có một người nho nhỏ, người này đang ôm chân trước mèo lớn, ngũ quan không rõ lắm, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra đây là Lục Thu.
Đây là lông của lần thứ hai cắt, lúc đầu Lục Thu không định động vào, nhưng nghĩ một hồi cuối cùng vẫn làm một hình bản thân, chỉ là thời gian không đủ, cô làm mình nhỏ một chút, quần áo vô cùng đơn giản, chỉ là một tấm vải tùy úy bọc thành váy ống dài, gương mặt càng thô hơn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là đang cười.
Đỉnh đầu không làm tóc nên cô đội một cái nón nhỏ.
Trừ con mèo bông này, cô còn vò tất cả phần lông mèo còn lại nhét vào một tấm lưới rỗng đan bằng len, phía dưới còn có sợi tua rua, phía trên xuyên qua một cây gậy dài, có thể treo trên tường trang trí, cũng có thể làm đồ chơi ghẹo mèo.
Có thể Neville sẽ cảm thấy mấy cái đồ chơi này quá ngu xuẩn, cô chưa bao giờ nhìn thấy trong nhà có những thứ như vậy.
Ngày công bố món quà, Neville đặc biệt gọi Ruth lên, mỹ danh nói là để ông làm người chứng kiến, còn bảo ông quay lại để lưu làm kỷ niệm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lục Thu tặng quà cho hắn.
Hoàn toàn đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu, Ruth mặt không đổi sắc đứng bên cạnh mở chố độ quay hình.
Tháy hắn trịnh trọng như vậy, nội tâm Lục Thu cũng thấp thỏm không yên.
Món quà này sao giờ lại nặng nề quá, nó cũng không quý giá tí nào, trong nhà còn có nhiều thú bông nữa, con mèo cô làm bản chất cũng là một con thú bông thôi, không đáng tiền cũng không có tác dụng gì.
Nói không chừng Neville sẽ không thích nữa.
Nhưng cô có thấp thỏm thế nào cũng không ảnh hưởng đến Neville, hắn vẫy đuôi, lật tấm vải đã tò mò nhiều ngày ra.
Sau đó, đối diện với đôi mắt của mình.
Trừng mắt, lại trừng mắt nhìn.
Neville nằm sấp xuống, đệm thịt nhẹ nhàng vỗ vỗ cô gái nhỏ bên cạnh mèo bông.
Phát hiện tất cả đều là dùng lông của hắn làm ra, hắn sợ hãi thán phục quay đầu nhìn Lục Thu.
"Thích không? Làm hơi gấp, không đẹp lắm, nếu anh không thích thì lần sau tôi làm cái khác." Lục Thu hồi hộp nói.
"Không, rất thích, thích cái này." Hắn chỉ vào Lục Thu nho nhỏ nói.
Lục Thu dở khóc dở cười: "Được, lần sau tôi lại làm bản thân tặng anh."
Nói xong lại cảm thấy lời này sao sao, nhưng Neville rất vui vẻ lập tức gật đầu.
Sau đó hắn lại cầm cây gậy đồ chơi kia lung lay, quả cầu tua rua lắc qua lắc lại, hắn nhịn không được giơ móng bắt, nhưng hễ giơ ra thì cây gậy liền rớt xuống.
Neville lại nhặt cây gậy lên, đổi vị trí quả cầu tua rua lắc sang trước mặt Ruth, chỉ lắc thôi còn chưa đủ, hắn còn xoay vòng quả cầu quanh đầu Ruth.
Ruth nhìn xuyên qua quả cầu tua rua, bình tĩnh nhìn Bá tước Đại nhân nhà mình, không biết có nên phối hợp hay không.
Cuối cùng, ông vẫn tri kỷ vồ một cái, đương nhiên không bắt được rồi.
Cất kỹ quà, Ruth mang tới một cái rương, đi phi thuyền từ Cự Nham tinh đến Riva tinh phải hơn nửa ngày, hôm nay phải chuẩn bị trước.
Lục Thu chôn đầu vào tủ quần áo của mình sắp xếp quần áo.
Ruth thì lôi kéo Neville ra khỏi phòng.
"Đại nhân, có việc, là việc liên quan đến Lục Thu."
"Cái gì?"
"Gần đây có