Edit: Tiệm Bánh Sò
Lúc con ưng phát hiện Lục Thu chạy mất thì lập tức đuổi theo.
Nhưng khi đó Neville đã bay vụt đến rồi.
Vốn hắn cũng không phải bay hướng về con ưng mà là bay về hướng lối vào phi thuyền đến Thủ Đô tinh.
Vì phi thuyền đột nhiên bị hoãn nên hiện tại lối vào vẫn đang mở, có một ít động vật đang đứng ngoài phi thuyền nhìn qua.
Tốc độ của Neville quá nhanh, còn có cả mấy chiếc xe bay của đội tuần tra đuổi theo, trông cứ như đang đuổi bắt trọng phạm vậy.
Con ưng thừa lúc hỗn loạn, từ từ lui lại.
Thật trùng hợp, lúc Neville bay ngang qua đầu hắn thì vung đuôi một cái, trực tiếp đập đầu con ưng xuống đất.
Âm mưu muốn trốn lên phi thuyền của con ưng thất bại, còn vô duyên vô cớ bị đánh.
"Đại ca!" Heo mini ngay lập tức xông lên dìu hắn.
Hai đội viên tuần tra cũng giúp đỡ hắn lên.
"Không sao chứ?"
"Không, không sao."
Con ưng hơi chột dạ, cứ cảm thấy Neville đang báo thù hắn vậy, khí thế kia khiến hắn e ngại không thôi.
Sự dè chừng đối với kẻ mạnh trong thế giới động vật lớn hơn con người nhiều, động vật có thực lực càng mạnh thì càng có khí thế đặc biệt, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến bọn họ mất đi lực chiến đấu, chỉ có thể ngoan ngoãn thuần phục.
Đó cũng là lí do vì sao khi bắt Lục Thu bọn họ chỉ có thể dùng thủ đoạn mà không dám đối đầu chính diện.
Vì dù cả đội liên thủ cũng không là đối thủ của Neville.
Neville sắp điên mất rồi.
Không có, trên phi thuyền đến Thủ Đô tinh cũng không có mùi của Lục Thu.
Chính là phi thuyền này, nhưng không hề có gì cả.
Hắn quay đầu nhìn phi thuyền rời đi, trở lại đại sảnh lần nữa.
Lần này hắn bay lơ lửng trên không nhìn xuống động vật lui tới phía dưới.
Nếu bọn chúng vội vàng đua Lục Thu đi thì nhất định sẽ không đợi ở đại sảnh mà sẽ đổi phi thuyền khác, lập tức rời khỏi đây.
Ánh mắt mèo lớn sắc như dao đảo qua từng động vật một.
Là chim, nhưng cũng không hẳn đều là chim cả, hoạt động theo nhóm.
Rất nhanh, ánh mắt hắn đã khóa chặt trên đám ưng.
Hai mắt Neville lóe sáng, đồng thời cũng lạnh đến kinh người.
Có cả thảy ba con, ưng, kền kền, heo, không hề có Lục Thu, nhưng hắn vẫn nhào xuống, đè ngã con ưng vừa được đỡ dậy.
Con ưng kia ngã nhào lần nữa, tưởng chừng cánh sắp gãy đến nơi, đau đớn vô cùng.
Hắn nhíu mày la lớn: "Ngươi làm gì đó?! Thả ta ra, cứu mạng, con mèo này ngang nhiên tấn công kìa!"
Hai đội viên tuần tra cảnh giác lấy vũ khi ra nhắm về phía Neville: "Buông hắn ra!"
Đội tuần tra đuổi theo sau cũng đã đến.
Hai đội viên kia giờ đã biết thân phận của hắn cũng an tâm hơn, khuyên nhủ: "Bá tước đại nhân, ngài đừng xúc động, có chuyện gì thì có thể báo cảnh sát giải quyết mà, như vậy không tốt đâu."
Neville không thèm nhìn đến bọn họ, hắn cúi đầu ngửi thử trên người con ưng.
Có mùi thối vô cùng nhạt.
Mùi thối che giấu mùi tiêu tán rất nhanh, nhưng thời gian quá ngắn, trên người hắn vẫn còn lưu lại một ít.
Mà mũi của Neville vô cùng linh mẫn, hắn gần như nhận ra ngay lập tức, đây chính là mùi hắn ngửi được tại nơi mất dấu Lục Thu.
"Cô ấy đâu? Nói!"
Vuốt Neville siết chặt, con ưng vô thức xõa cánh lớn ra giằng co, nhưng sức mạnh của Neville quá lớn, dù hắn ta có giãy dụa thế nào cũng không thoát được, cảm giác cô ngày càng bị siết chặt.
Con ưng thở phì phò, cả người run rẩy.
Giờ phút này hắn vừa sợ hãi vừa hối hận, hắn vốn không nên nhận đơn hàng này mới đúng.
Con kền kền bên cạnh vội vã, lớn tiếng la lên kéo Neville qua, còn giương cánh muốn mổ lên người hắn.
Neville vẫy đuôi một cái, hất đầu hắn ta ra.
Đội tuần tra lại giơ vũ khí lên lần nữa chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Ngay lúc này, Ruth và cảnh sát đuổi đến, cả Modes cũng hỏa tốc chạy tới.
"Dừng tay dừng tay!"
Một nhóm động vật mới đến khiến cả sảnh chờ hỗn loạn.
Neville hoàn toàn không nghe được những gì xung quanh, trong mắt hắn chỉ có con ưng đáng chết này thôi.
Heo mini cũng nóng nảy, la lớn: "Ngươi như vậy thì sao anh ấy nói!"
Neville bấy giờ mới phản ứng kịp, móng vuốt buông nhẹ, hai mắt con ưng đỏ bừng, liều mạng thở hổn hển.
"Thu ở đâu?"
"Ta không biết, không biết ngươi đang nói gì cả.
Mau thả ta ra." Con ưng vẫn giả vờ như không biết gì cả.
Móng vuốt Neville lần nữa siết chặt.
Hắn chỉ hận không thể cắn đứt cổ con chim thối này ngay lập tức, nhưng không được, vẫn chưa tìm được Lục Thu.
Đội cảnh sát đã đến, hai con linh cẩu tuần tra cũng thở phào nhẹ nhõm, con bên trái quét mắt nhìn quanh, những động vật gần đó đều không đến gần, hiện giờ ở xung quanh chỉ có mấy động vật là bọn họ thôi.
Hắn nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm với đồng bạn một câu: "A, con sủng vật tinh tinh kia sao lại biến mất rồi?"
Chiếc rương hành lý bên cạnh ngã soài, con tinh tinh khiến bọn hắn chú ý lại biết mất đâu.
"Đúng rồi, không phải chạy mất rồi chứ?"
"Tìm thử xem."
Vốn Neville không chú ý bọn hắn nói gì cả, tiếng bàn tán la hét không ừng ong ong bên tai khiến đầu hắn sắp nổ tung đến nơi.
Ruth và Modes đứng cạnh không ngừng gọi hắn tỉnh táo lại.
Nhưng khi bắt được hai chứ tinh tinh kia, trong nháy mắt hắn chỉ nghĩ đến mỗi Lục Thu.
Khi đề cập đến chủng loại của Lục Thu, từ tinh tinh này được đề cập đến rất nhiều lần nên hắn cũng đặc biệt chú ý.
Móng vuốt vẫn giẫm lên người con ưng, Neville đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai con linh cẩu: "Cái gì tinh tinh?!"
Con linh cẩu giật mình, lúng ta lúng túng nói: "Có một con Tinh Tinh sủng vật đi cùng bọn họ nữa, chắc là bị kinh sợ nên chạy trốn rồi, ngài nhìn xem, dây xích bị tháo rồi."
Một đầu dây xích buộc trên chân con ưng, đầu kia trống rỗng rơi xuống đất, động vật bị buộc trên đó đã biến mất.
Neville hất dây xích lên ngửi thử, cũng có mùi thối nhẹ.
Không cần nghĩ thì hắn đã khẳng định chắc chắn, đó là Lục Thu, nhất định là Lục Thu.
Chỉ mấy phút vừa đây thôi, cô vẫn còn ở đây!
"Camera!"
Cảnh sát theo đến đã sớm biết rõ mọi việc, lập tức nói với đội tuần tra: "Đúng rồi, camera, nhanh tra camera!"
Một vài động vật nhanh chóng đi kiểm tra camera, Neville thả lỏng móng vuốt, con ưng lập tức giùng giằng, nhưng vừa mới thoát dậy thì đã bị cảnh sát đè đầu.
Kền kền và heo mini cũng bị bắt giữ.
Lúc Neville đi ngang heo mini thì quay đầu nhìn cô ta một cái, hắn còn nhớ đây là con heo hồng xung đột với Modes rồi được Lục Thu dùng hai ba câu dỗ ngọt.
Bị hắn nhìn, tim con heo mini đột ngột nhảy một cái.
Nhưng cô ta không nói gì cả.
Khi làm nghê này thì cô ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, nhưng cô ta không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Chỉ vài phút, camera giám sát đã được tra ra.
Khi nhìn thấy một con tinh tinh toàn thân lông đen, không khác gì tinh tinh bình thường xuất hiện, ngay cả Ruth cũng cảm thấy thất vọng, ông còn nghĩ có lẽ Neville đoán sai rồi.
Đây không phải chỉ là một con tinh tinh bình thường thôi sao, đâu phải Lục Thu, có phải nhầm rồi không?
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó Neville đã nhận ra, đó chính là Lục Thu.
Hình thể này, ánh mắt này, chính là Lục Thu.
Lúc hắn vừa đến đây Lục Thu vẫn còn đó, nhưng hắn lại một lần nữa bỏ qua cô.
Đôi mắt Neville đỏ ngầu đến đáng sợ.
Nhưng tình trạng của hắn đã ổn hơn vừa rồi nhiều.
Ruth hơi lo lắng, chỉ sợ ngài ấy sắp điên mất rồi.
Một nhân viên cảnh sát nói: "Cô ấy chạy vào lối cửa phi thuyền đến Raya tinh, vài phút trước phi thuyền đó đã khởi động rồi."
Ruth hỏi: "Có thể liên lạc với nhân viên trên phi thuyền nhờ bọn họ coi chừng con tinh tinh kia được không, đợi đến lúc chúng tôi đến.
Phi thuyền tiếp theo đến Raya tinh xuất phát khi nào?"
"Tám mươi phút sau."
Raya tinh không phổ biến như Thủ Đô tinh, khoảng cách thời gian giữa các chuyến hơi lâu, nhưng muốn nhanh cũng được, chỉ cần chuyển tàu thôi.
"Đại nhân, tôi sẽ đi mua vé tàu, ngài đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu."
Neville nhìn thật kỹ bóng lưng Lục Thu trong video, nhìn gương mặt vừa sợ hãi bối rối vừa tuyệt vọng trên mặt cô.
Cứ nghĩ đến cảm nhận của Lục Thu trong hoàn cảnh này, hắn đã phẫn nộ khó chịu đến sắp ngạt thở.
Lục Thu ghét nhất là trên người bị mọc lông, lần trước chỉ bị hắn quét ít thuốc trên cánh tay thôi mà cô đã giận rất lâu rồi, còn tự cầm dao cạo nữa.
Nếu hắn có thể phát hiện cô sớm hơn thì tốt rồi.
Mà Lục Thu lúc này lại không lên phi thuyền đến Raya tinh như bọn hắn nghĩ.
Giữa mỗi lối đi đều có hàng rào phòng vệ ngăn cách, khe hở giữa chúng đối với phần lớn động vật đều rất hẹp, không thể chen qua được, nhưng hình thể Lục Thu nhỏ, chỉ một khoảng ấy cũng có thể lách vào.
Khi cô đang chạy vào cổng, sợ bị đuổi theo, cô trực tiếp ngoặt một cái, chen vào lối bên cạnh.
Bên trái là lối vào phi thuyền đến Cự Nham tinh, cũng sắp khởi hành, chỉ chậm hơn phi thuyền đến Raya tinh mấy phút.
Lúc ấy đang có một con thú lớn chạy nhanh lên phi thuyền, đó là một con lạc đà trông rất lo lắng.
Hình như nó rất gấp, chạy rất nhanh, còn hơi lảo đảo.
Trên lưng nó còn có một cái bọc, nói đúng hơn là một cái lồng lớn.
Cái lồng hơn ba mét, hai phần ba thể tích là cát dày, còn có một ít loài thực vật.
Bên trong có một con cáo đang lăn qua lăn lại.
Đó là cáo sa mạc, còn gọi là cáo Fennec.
Ban đêm là thời gian hoạt động của cáo, chiếc lồng được khóa không chặt lắm, bị con cáo kéo hờ cửa ra, cái tai thật dài hé ra khỏi cửa.
Cửa lồng mở không rộng lắm, nhưng đối với Lục Thu thì chỉ là chuyện nhỏ, cô có thể chui vào dễ dàng.
Đang lúc bối rối, sợ sẽ bị đuổi kịp, cô lăn mình một cái nhảy vào lồng, thuận tay đóng cửa lồng lại.
Con cáo bị cô làm giật mình, vụt một cái chui xuống cát vào hang.
Lạc đà phát hiện động tĩnh trong lồng, nhưng nhân viên phi thuyền đang giục nó, nó không có thời gian xem xét, vội vã lên phi thuyền.
Lục Thu lo lắng co người ôm chân, che miệng không dám phát ra tiếng động nào.
Vì hình thể động vật không đồng nhất nên để tiện cho các loài, chỗ ngồi của phi thuyền cũng phân chia dựa theo hình thể, động vật cỡ lớn như lạc đà sẽ ngồi khoang phía sau.
Nó thuận lợn vượt qua cửa kiểm tra, mới vừa ổn định chỗ ngồi chưa được bao lâu thì phi thuyền đã xuất phát.
Lục Thu khẩn trương lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc nghe thấy tiếng thông báo phi thuyền chuẩn bị xuất phát thì mới thở phào một hơi.
Dường như phát hiện vị khách không mời mà đến này không có uy hiếp gì, con cáo sa mạc lặng lẽ ra khỏi động, đôi tai to nhô ra thăm dò, hai cái tai này thật lớn, khiến Lục Thu liên tưởng đến con chuột nhảy lần trước.
Kế đến tai là một đôi mắt tò mò lộ ra nhìn Lục Thu.
Cáo sa mạc là loài có hình thể nhỏ nhất trong các loài cáo.
Cáo ở thế giới này rất lớn, Lục Thu từng nhìn thấy có những con cáo cao hơn bốn mét trong thành, nhưng con này thì chẳng lớn hơn cô là bao.
Vừa quan sát cô, hai móng vuốt trăng trắng của nó còn cầm một cái rễ củ gặm răng rắc, hai lỗ tai lớn khẽ động đậy, vô cùng đáng yêu.
Tâm tình Lục Thu thả lỏng hơn nhiều, cô lẳng lặng phất phất tay với con cáo.
Kết quả, con cáo sụt một cái lại chui về hang.
Lục Thu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, là cô hù nó rồi.
Hạt cát rất mềm, ngồi trong góc thế này khiến cô có cảm giác như về lại căn phòng nhỏ vậy, rất an lòng.
Con lạc đà bên ngoài vừa ngồi xuống đã mở quang não ra xử lý công chuyện, không hề có chút ý nghĩ muốn mở lồng ra xem thử.
Cuối cùng Lục Thu cũng có thời gian suy nghĩ lại tình cảnh của mình lúc này.
Quang não vẫn trống rỗng như trước, giờ trên cổ tay cô chỉ có một cái quang não giả mà bọn bắt bóc kia đặt vào, không có chức năng nhắn tin, cũng không thể lên mạng.
Nói là quang não giả cũng không đúng, đây là một loại quang não di động, có thể ngụy trang giống thật, đủ để ứng phó các loại kiểm tra bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà đám động vật kia có thể tránh né truy đuổi.
Nhưng lần này bọn chúng đá phải tấm sắt rồi, trời xui đất khiến thế nào cũng bị bắt được.
Lục Thu thả lỏng bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt ra, chiếc nhẫn được cô giữ cẩn thận nằm gọn trong lòng bàn tay.
Giờ cả năm ngón tay của cô đều mọc đầy lông, không thể đeo nhẫn được.
Sợi dây chuyền gắn vuốt mèo Neville tặng cô đã bị ném đi rồi, đó là vũ khí, bọn chúng không thể để cô giữ lại được.
Nhưng nhẫn thì không có gì cả, dưới sự cầu khẩn của Lục Thu, heo mini đã mềm lòng lén để lại giúp cô.
Lục Thu nhìn chiếc nhẫn vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô chạy thoát rồi, nhưng lại cách Neville càng ngày càng xa.
Cũng không biết phi thuyền này đi đến đâu.
Cẩn thận đeo chiếc nhẫn trên ngón út, Lục Thu ngắm nhìn chiếc nhẫn, lại hồi tưởng đến khoảnh khắc đeo nó lên.
Khi đó cô nào nghĩ đến bọn họ lại tách nhau ra nhanh như vậy chứ.
Cô vòng hai tay ôm lấy mình, tưởng tượng đến cảm giác được Neville ôm.
Neville...!
Neville...!
Lục Thu không biết mình lại có thể nhớ hắn đến như vậy.
Phi thuyền khởi động, lại có một thông báo mới.
"Phi thuyền số hiệu LJ357 xuất phát từ Riva tinh đến Cự Nham tinh đang tiến vào đường bay cao tốc.
Nếu trên đường quý khách có nhu cầu hoặc bất tiện gì, xin hãy gọi nhân viên phục vụ.
Chúng quý khách có một chuyến đi vui vẻ."
Lục Thu còn tưởng mình đã nghe lầm.
Cự Nham tinh, phi thuyền này đến Cự Nham tinh!
Cô chỉ hoảng hốt chạy bừa một hướng thôi, không ngờ lại may mắn đến vậy.
Lần này thì tốt rồi, chỉ cần có thể đến Cự Nham tinh thì có thể liên lạc với Neville rồi.
Lục Thu sung sướng bật cười, cô lau mặt, đợi thêm mấy tiếng nữa thôi, hy vọng trong thời gian này Neville có thể bình tĩnh, đừng quá sốt ruột.
Khi phi thuyền đang bình lên đường thì Neville cũng đã bước lên phi thuyền tiến về Raya tinh.
Đây là phi thuyền riêng, cũng là một chiếc phi thuyền riêng nhanh nhất trong cảng vũ trụ, giá thuê một lần vô cùng đắt đỏ, nhưng Neville không thèm để ý số tiền này.
Ruth không đi cùng Neville, ông còn phải đợi kết quả thẩm vấn của đám bắt cóc kia.
Con ưng không thừa nhận chuyện bắt cóc Lục Thu, chỉ giữ im lặng.
Loại nghề nghiệp này của bọn hắn tội ác quá nhiều, một khi mở miệng chỉ có tội chết.
Lúc trước heo mini lén tha cho Lục Thu cũng đã đầy sự áy náy và chột dạ trong lòng, cô ta không dám mở miệng nói gì cả, chỉ trầm mặc