Edit: Tiệm Bánh Sò
Trên phi thuyền, sắc mặt Neville vẫn không tốt lắm, không biết là do ngủ không ngon hay là tâm trạng không tốt.
Một đêm trôi qua rồi mà tơ máu trong mắt hắn vẫn không thuyên giảm, vẫn còn đỏ sậm.
Lục Thu ôm cái đầu to của hắn nhìn trái nhìn phải, đưa tay ra lắc lắc: "Thị lực có bị ảnh hưởng không? Tay của tôi màu gì?"
Neville há miệng cắn ngón tay cô, vừa mài răng vừa hàm hồ nói: "Màu hồng."
Lục Thu lắc đầu: "Xong rồi, có vấn đề thật rồi.
Không phải màu hồng!"
Neville chớp chớp mắt nhìn cô: "Là màu hồng."
Hắn há miệng, phần da bị răng hắn cắn qua ửng lên màu hồng nhạt.
Lục Thu dở khóc dở cười: "Anh cảm thấy mắt có chỗ nào không khỏe không? Có đau không, có thấy cấn không? Hôm qua quên bảo bác sĩ xem cho anh một tí, trên phi thuyền chắc cũng có bác sĩ, để tôi gọi tới!" Cô nói rồi thì bấm nút gọi trong phòng: "Chúng tôi cần bác sĩ."
Neville cũng không ngăn cản, thấy cô bận rộn thì tâm trạng cũng bất giác khó hơn một chút.
Không bao lâu sau, một bác sĩ người máy đến gõ cửa.
Không ngờ người máy lại dùng hình tượng của một con gấu trúc, toàn thân lông xù tròn vo, vô cùng đáng yêu.
"Cho hỏi là ai cần giúp đỡ ạ? Có triệu chứng gì không?"
Lục Thu chỉ vào mắt Neville: "Xin hãy kiểm tra mắt cho anh ấy một chút."
Neville nằm rạp trên đất, bác sĩ gấu trúc móc ra một đống dụng cụ từ trong ngực.
"Thế nào rồi? Màu mắt của anh ấy đỏ lên từ hôm qua đến giờ vẫn chưa khỏi, có phải là bị nhiễm trùng rồi không?" Đợi sau khi kết thúc kiểm tra, Lục Thu vội vàng hỏi.
Bác sĩ gấu trúc lắc cái đầu gần như không có cổ: "Nghi ngờ là vị viêm giác mạc, không bị nhiễm trùng, nhãn áp cao dùng mắt quá độ, cảm xúc dao động quá lớn sẽ xuất hiện tình trạng này."
Nhận thuốc nhỏ mắt của bác sĩ Lục Thu mới yên lòng, vén mí mắt của Neville lên nhìn trái nhìn phải một lúc rồi cuối cùng đưa tay lên khép mí mắt hắn lại.
"Tối qua nhất định anh không ngủ rồi, giờ đi ngủ đi, tôi ở ngay cạnh anh đây mà."
Neville há miệng thật to cắn eo cô đứng dậy, mở toàn bộ thiết bị cảnh báo trong phòng rồi ôm cô vào ngực, nằm xuống nhắm mắt lại.
Cà vạt tối qua thắt trên người Lục Thu đã được đổi thành dây xích, sợi xíc này còn chắc chắn hơi sợ trước, không thể bị phá hỏng bởi lực từ bên ngoài được, ngoại trừ Neville thì bất kỳ động vật nào cũng không mở ra được.
Lục Thu không ngủ, cô mở quang não ra học tập, yên lặng xem video.
Giấc ngủ của Neville vẫn không an ổn, cô phải chú ý bất cứ lúc nào vỗ nhẹ hắn hai cái mới được.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại thì đã qua trưa, Thủ Đô tinh đã gần ngay trước mắt.
.
truyện xuyên nhanh
Lục Thu mở hình chiếu trên phi thuyền lên, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của tinh cầu này.
Đó là một tinh cầu màu xám bạc điểm xuyến lốm đốm chấm màu xanh lá và màu xanh dương, nhìn qua rất kỳ quái, trong sự lạnh lẽo lại lộ ra chút sự sống, trong sự sống đó lại đầy lạnh lẽo.
Phi thuyền càng tới gần thì tình cầu trên hình chiếu càng lớn, cảnh sắc trên đó cũng ngày càng rõ ràng.
Nói là rõ chứ cũng chỉ là mấy chấm màu xanh biến thành to như hạt đậu thôi.
Neville kéo hai mắt Lục Thu ra khỏi hình chiếu: "Đến rồi."
"Ừm, tỉnh dậy rồi cảm giác tốt hơn không? Để tôi xem mắt anh một chút nào." Lục Thu ngẩng đầu vạch mắt hắn lên nhìn thử.
Theo lý thuyết thì viêm giác mạc cũng phải là tơ máu giăng đầy mới đúng, nhưng con ngươi Neville lại toàn bộ là màu đỏ, một màu đỏ đến tinh khiết, nhìn kỹ lại cảm thấy rất đẹp.
"Tôi cảm thấy trình độ bác sĩ trên phi thuyền không được lắm đâu, đợi đến Thủ Đô tinh rồi đi bệnh viện xem thử đi."
Neville cọ cọ cô, dáng vẻ cô nói gì cũng được cả: "Được, đi."
Phi thuyền nhanh chóng hạ xuống.
Thủ Đô tinh không hổ là tinh cầu trung tâm của toàn bộ Đế quốc Diễn Thú, cảng vũ trụ gần như lớn gấp mấy lần Riva tinh, không nhìn thấy bờ đâu cả, toàn bộ đều là cảm giác công nghệ sao siêu tương lai, phi thuyền phi hành khí các loại lui tới vô cùng náo nhiệt.
Mái vòm ở đại sảnh chuyển tàu càng vũ trụ cao đến mức Lục Thu cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến.
Cô co lại trong lòng Neville nhìn trái nhìn phải, không ngờ chưa lên phi hành khí đã nhìn thấy Modes.
Sau khi Lục Thu bình an tụ hợp với Neville thì Modes liền trở về Thủ Đô tinh.
Biết bọn họ muốn đến, Modes chủ động đến cảng vũ trụ đợi đón.
Khác hoàn toàn với ngụy trang đơn sơ lúc trước, lần này cô bé ngụy trang thẳng đến tận răng luôn, che đậy vô cùng kỹ càng, đôi mắt cũng dùng kính sát tròng đổi màu biến thành màu hổ phách, màu lông cũng biến thành màu xám bẩn bẩn, không nổi bật tí nào.
"Thu Thu!"
Modes kêu lớn, ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến trước mặt Lục Thu, mở rộng hai chân trước muốn ôm cô.
Đương nhiên, lần này vẫn thất bại như cũ.
Chân trước Neville vẫn một mực chắn phía trước.
Modes nghiêng đầu, nhào thẳng tới trên người Neville, dựa sát vào cọ cọ hắn.
Cả người Neville lập tức cứng ngắc.
Đây là lần đầu tiên Modes chủ động thân mật với hắn.
Thừa dịp Neville mất hồn, một chân của Modes kéo Lục Thu lên ôm mạnh vào lòng vừa xoa vừa vò vừa cọ, cái mũi kề sát vào gò má cô hít một hơi.
"A, người Thu Thu thơm quá đi mất, làn da cũng bóng loáng tuyệt vời nữa, không có lông đúng là quá tuyệt mà!!!"
Trước giờ có nhiều người thích động vật có lông, Modes lại là nhân tố ẩn, chỉ thích không lông.
Biết là nhất định Neville sẽ lại đeo xích cho Lục Thu nên cô bé cũng không kéo Lục Thu về mà nhân dịp Neville chưa kịp phản ứng hưởng thụ một phen.
Quả nhiên, mới cọ không được mấy phút thì Neville đã duỗi móng cướp Lục Thu về, đầu lưỡi liếm hết mấy chỗ Modes vừa cọ qua một lần, hoàn toàn loại bỏ mùi hương của cô bé.
Lòng ham muốn chiếm hữu này khiến Modes nhịn không được bĩu một, anh ba này đúng là biến thái mà.
Lục Thu sờ sờ vết bước trên mặt hỏi: "Modes, sao ngươi lại ở chỗ này, đặc biệt đến đón chúng ta sao?"
"Đúng vậy, phi hành khí đã chuẩn bị xong rồi, đi cùng em đi." Đường đi của cô bé là lối đặc biệt, không cần xếp hàng chung với những động vật khác.
Vừa nghĩ đến nơi sẽ tới thì sắc mặt Neville lại trầm xuống.
Lục Thu ôm hắn nhỏ giọng dụ dỗ: "Không sao đâu, anh đừng lo lắng.
Chỗ anh ở lúc nhỏ còn không? Tôi muốn xem thử."
Sắc mặt Neville dịu xuống, chậm rãi nói: "Cũng không chắc còn."
Modes nói xen vào: "Còn, vẫn còn giữ, trước giờ chỗ đó vẫn được quét dọn sạch sẽ, anh dến là có thể vào ở ngay."
Neville nhìn ra cửa sổ phi hành khí, lúc này bọn hắn đã bay ra khỏi cảng vũ trụ, đi vào tầng khí quyển của Thủ Đô tinh.
"Trước tiên đừng đến Vương cung, ta muốn gặp Oliver." Hắn đột nhiên nói.
Modes xuay đầu lại, do dự một chút rồi nói: "Oliver cũng ở đó."
Neville thu hồi tầm mắt, cảm xúc vừa được Lục Thu trấn an xuống giờ lại không ổn.
Oliver ngoại trừ mấy thủ đoạn vặt ra thì hắn vẫn còn một kỹ năng vô cùng lợi hại, đó chính là mồm mép của hắn, rất biết nũng nịu, rất biết khoe mẽ, kỹ năng này thậm chí còn thuần thục hơn cả Modes.
Trong hai đứa con trai thì hắn ta được chiều hơn Longfellow, dù muốn gì cũng có được, đi đến đâu cũng được chào đón.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Neville không thể nào hiểu được hắn ta.
Rõ ràng cái gì cũng cũng có mà vẫn còn ganh ghét kẻ khác.
Giờ Oliver cũng ở đó, không biết hắn ta lại nói gì với Felikin rồi.
Một tiếng sau, phi hành khí đáp xuống thành Thánh Y, Vương cung cũng tọa lạc tại một góc của thành Thánh Y.
Từ lúc phi hành khí hạ xuống gần mặt đất thì Lục Thu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trước cô cho rằng kiến trúc trong thành Cary đã rất kinh người rồi, nhưng khi nhìn thấy thành Thánh Y mới phát hiện đúng là thiếu cái nhìn quá.
Khắp nơi đều là những kiến trúc cao vút vượt tầng mây, các tòa nhà đan xen liên tiếp lẫn nhau, giữa các tòa nhà là những vành đai màu rực rỡ.
Nhưng dải sáng đó là một con đường mà những động vật có thể đi thông từ tòa nhà này sang tòa nhà khác.
Khắp bầu trời đều giăng đầy những dải sáng này.
Nhìn từ xa thì thành phố này giống như một khối Rubik khổng lồ vậy, được kết nối theo mọi hướng, có lẽ tầng cao nhất của tòa nhà nào đó là tầng một của tòa nhà khác, còn phức tạp hơn cả kiến trúc 3D của thành phố Trùng Khánh nữa.
Lục Thu chỉ nhìn qua mấy lần đã hoa mắt rồi.
Xuyên qua hệ thống kiến trúc phức tạp trong thành phố, phi hành khí bay thẳng đến một khu vực kiến trúc thấp hơn.
Nói thấp thì cũng chỉ là so với những chỗ khác thôi, thực tế cũng không tính là thấp.
Khu vực này được thống nhất dát bởi ngói trắng và tường trắng, toàn bộ đều một màu trắng, diện tích vô cùng rộng, kéo dài đến cả ngoại thành, trong khu còn có cả một dòng sông và núi rừng giả.
Lục Thu cảm thấy hình như có mấy chỗ trông hơi quen, đã nhìn thấy trong video của Neville rồi, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không chắc lắm.
Phi hành khí vừa mới đến gần thì lập tức có hai đội động vật mặc đồng phục lên kiểm tra.
Modes xốc mũ choàng lên, lấy kính sát tròng đổi màu xuống xác nhận thân phận.
Kế đó Neville và Lục Thu cũng được kiểm tra.
Hình như là đã được nhân tin từ trước, bọn hắn chỉ kiểm tra đối chiếu thân phận một chút rồi cho đi.
Đường đi đến đây đều rất nhẹ nhàng, đột nhiên Lục Thu lại hơi căng thẳng.
Sắp phải gặp Bệ hạ của Đế Quốc rồi, liệu ông ấy có cầm gậy đánh uyên ương không?
"Neville."
Neville ôm lấy cô: "Đừng căng thẳng, không sao đâu."
Neville vẫn đang suy nghĩ, hắn không biết sao Felikin cũng mời cả Lục Thu đến.
Chẳng lẽ là sự đặc biệt của Lục Thu đã bị phát hiện rồi? Lúc trước Felikin cũng phát động vật điều tra lai lịch Lục Thu, nhất định là cũng không tra được gì như hắn.
Hắn cũng đã suy đoán lai lịch của Lục Thu, vậy có phải Felikin cũng đoán vậy? Ông ta muốn làm gì Lục Thu? Có thể gây hại cho cô ấy không? Sự bất an và nôn nóng với những chuyện chưa biết chắc khiến Neville lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.
"Đến rồi." Modes nhắc nhở: "Phụ vương ở trong phòng họp nhỏ."
Neville mặt không đổi sắc bay về phía trước.
Hắn từng ghé qua phòng họp nhỏ mấy lần, nhiều năm như vậy rồi mà bố cục ở đây vẫn chưa từng thay đổi.
Neville hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi vào.
Hai cánh cửa to lớn được mở ra, bên trong là một cái bàn tròn thật lớn dược khải khăn đỏ, hai bên tường đều là giá sách.
Lúc này có hai con mèo đang ngồi trong đó.
Một con là Felikin mà hôm qua Lục Thu đã gặp qua một lần trong video, ông ta đang xem một quyển sách.
Một con khác là mèo lông ngắn có đường vân đen trắng, trông rất gầy gò, hình thể nhỏ hơn Neville một chút, nhưng trông vô cùng đáng yêu, đôi mắt màu xanh dương to tròn căng lên, khóe miệng lúc nào cũng như đang treo ý cười, dáng vẻ tương đối tao nhã.
Đây chính là Nhị Vương tử Oliver.
Chỉ nhìn ngoại hình thôi thì gần như không mấy động vật có thể sinh ra ác cảm với hắn ta.
Vì đúng là vẻ ngoài của hắn ta rất có hảo cảm, gương mặt rất hiền hòa, dù hơi gầy nhưng trên mặt vẫn có thịt, trông sờ sẽ rất tuyệt.
Lông cũng được chỉnh đốn sạch sẽ mượt mà, gần như sắp phát sáng vậy.
Phát hiện cửa bị đẩy ra, Oliver quay đầu nhìn lại.
Hôm nay hắn ta bị Felikin gọi đến có việc, ông cũng không nói là chuyện gì, chỉ để hắn ta đợi ở đây hơn hai giờ rồi.
Đột nhiên nhìn thấy Neville và Lục Thu xuất hiện, Oliver lập tức nhảy từ trên bàn tròn xuống ghế dài, lông trên lưng đều xù hết cả lên.
"Cái tên tạp...!Neville, tại sao ngươi lại ở đây?!" Từ tạp chủng suýt tí thì nói ra, cũng may hắn ta nhanh chóng nhận ra tình huống lúc này không hợp, kịp thời sửa miệng.
"Phụ Vương đã ra lệnh cho ngươi cả đời này cũng không được bước vào Thủ Đô tinh nửa bước, ngươi lại còn dám tới hả, ngươi đang chống lại mệnh lệnh của Phụ Vương!"
Biết tin Lục Thu chạy mất còn những động vậy dưới trướng mình lại bị bắt cả, trong lòng Oliver khủng hoảng thấp thỏm không thôi.
Trong đầu hắn ta mắng chửi đám động vật kia không biết bao nhiêu lần, đến cả bắt một con động vật không có sức chiến đấu cũng không làm được.
Nhưng chỉ cuống một đên thôi thì hắn ta đã trấn tĩnh lại.
Hắn ta biết Neville không dễ chọc, nhưng Lục Thu đã được tìm về rồi, không bị thương gì cả, Neville cũng đâu tổn thất gì.
Dù Neville muốn tính sổ với hắn ta thì hắn cũng bị cấm bước vào Thủ Đô tinh rồi, chỉ cần hắn ta không rời khỏi Thủ Đô tinh thì đều an toàn tuyệt đối.
Nên, hôm nay bị Felikin gọi đến, hắn ta cũng không lo lắng quá.
Lúc trước đã làm nhiều chuyện như vậy rồi cũng đâu có việc gì, lần này chắc cũng vậy thôi, dù sao chỉ cần nũng nịu nhận sai là qua thôi mà.
Neville đứng bên cánh cửa không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chăm thảng vào hắn ta cứ như một thanh