Neville bối rối kinh khủng.
Cứ nghĩ đến những gì mình làm với cây sầu riêng kia, tâm trí hắn cứ trôi dạt đến phương trời nào ấy, móng vuốt cũng mất tự nhiên bắt đầu cào cào đất.
Lục Thu quay sang nhìn Ruth: "Ông có nhìn thấy không?"
Ruth chớp mắt mấy cái, chẳng nói lời nào nhìn Neville, ánh mắt điên cuồng ra hiệu nhưng hắn lại hoàn toàn làm lơ.
Mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng ứa ra, đột nhiên, ông ta có cảm giác kiếp quản gia của mình đang gặp phải thách thức vô cùng to lớn.
Giờ nên giấu tiếp hay thẳng thắng đây? Ông ta không trả lời, hỏi lại: "Cô thích ăn quả này sao?"
Lục Thu gật đầu: "Thích lắm, quả này ăn vừa ngon vừa giàu dinh dưỡng, chỉ là mùi hơi nồng.
Đã lâu rồi tôi chưa ăn, thèm lắm luôn, đáng tiếc quả này chưa chín.
Đương nhiên, tôi biết mọi người không chịu được mùi quá nồng, lần sau tôi sẽ ăn ở ngoài đợi tản hết mùi rồi vào nhà."
Ruth lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Neville.
Coi đi, người ta tri kỷ biết bao nhiêu!
Neville nuốt nước bọt ừng ực, lập tức biến thành hình người đến cạnh Lục Thu, nhưng hắn vẫn giữ lại tai và đuôi, thậm chí ngay cả móng vuốt cũng không biến đổi.
Hắn đưa móng vuốt nhỏ xinh với đệm thịt màu hồng phấn vào tay Lục Thu.
Quả sầu riêng trong tay Lục Thu suýt rớt luôn.
Cái này...!đệm thịt gì đó đúng là...
Neville mở to đôi mắt màu hổ phách vừa ngây thơ vô tội vừa nghiêm túc nhìn Lục Thu, trên mặt đầy sự chân thành: "Xin lỗi em, ta nói thật."
Lục Thu nghi hoặc ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Cây sầu riêng kia, bị ta đốt rồi."
Lục Thu: "???...!!!"
Lục Thu ngơ ngác một lúc lâu, tâm trạng phức tạp kinh khủng, không thể tin nổi lặp lại lần nữa: "Đốt???"
Neville áy này cúi đầu: "Xin lỗi em nhiều lắm, ta không chịu được mùi kia nên đã đốt cây rồi.
Ta không biết em thích ăn quả này, giờ ta sẽ lên mạng mua giống cây rồi đem tới đó trồng đầy khu ngay." Nói rồi hắn lập tức mở quang não lên.
Lục Thu dở khóc dở cười cản lại: "Đừng, không cần đâu."
Neville ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Cần, sau này nhất định sẽ có rất nhiều động vật thích."
Lục Thu nghĩ một lát đã biết ý của hắn là gì, ý hắn là sau này khi có nhiều động vật biến thành người hơn, vị giác được cải thiện thì sẽ có một số động vật thích ăn sầu riêng.
Đầu óc kinh doanh của con mèo này tuyệt thật đó, nhìn thấy đồ gì cũng có thể nhìn ra giá trị kinh doanh của nó trong thời gian ngắn, không hổ là chàng mèo Tổng giám đốc bá đạo.
"Vậy được, cứ nghe theo anh." Không phải cô nghĩ cho bản thân đâu nha!
Neville mua một lượng lớn giống cây sầu riêng, mua thêm không ít phân bón rồi suy nghĩ xem nên trồng ở đâu.
Cuối cùng hắn mua thêm năm mươi ký sầu riêng chín cho Lục Thu ăn thỏa thích.
Lục Thu ôm quả sầu riêng lúc nãy, quả này chưa chín không ăn được, không biết khi nào mới chín, lúc đó rất có thể mùi sẽ rất nồng.
Cân nhắc đến khứu giác của Neville và Ruth, Lục Thu đành phải nén lệ vứt nó đi.
Sau đó, Lục Thu kéo hai vuốt mèo của Neville kề lên má mình.
Đệm thịt của vuốt mèo vô cùng mềm mại, Neville lại không đi nhiều nên trên đệm thịt chẳng có vết chai nào, sờ vô cùng thích.
Trước đó Ruth đã muốn hỏi Neville rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ nhìn thấy hắn có thể biến được một nửa còn kinh ngạc hơn.
Nhìn thấy bộ dạng ông ta muốn nói lại thôi, Neville giải thích: "Chuyện này phải giữ bí mật, trước hết ông đừng hỏi, đợi đến lúc ông sẽ biết thôi, ông cũng sẽ biến thành như vậy."
Ruth ngơ ngác, ông ta không muốn biến thành thế này lắm đâu.
Quay lại căn phòng ngủ quen thuộc, Lục Thu lập tức nhảy xổ vào ổ mèo, bay nhảy lăn lộn mấy vòng trong đó.
Trong phòng vẫn hệt như lúc đi, không thay đổi gì cả.
Lúc ở Thủ Đô tinh, cô từng nhớ đến cuộc sống ở đây vô số lần, chỉ về được đây cô mới cảm thấy an tâm.
"Rốt cuộc chúng ta cũng trở về! Tốt quá!"
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau cả hai mang theo quà đã chuẩn bị sẵn đến nhà Mastiff 18.
Tất cả quà đều là đồ dùng cho con non, cũng chẳng cần mua gì, mấy món đồ lần trước Longfellow đưa tặng cho Lục Thu được Neville tận dụng đóng gói mang đi cả.
Nhà của Mastiff 18 rất xa, phải đi vòng hơn nửa hành tinh, đến trên đỉnh một cao nguyên.
Biết hôm nay bọn họ sẽ đến, Mastiff 18 đã đứng ngửa đầu đợi từ trước.
Phi hành khí vừa hạ cánh, cậu ta đã vô cùng vui vẻ chạy tới.
"Neville, Thu Thu, lâu rồi không gặp!"
Hình như lâu lắm rồi không được cắt chải, lông trên người cậu ta lại trở về trạng thái tung bay khắp nơi.
"Mau đến xem con trai của em nè!" Cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực.
Bấy giờ Lục Thu mới phát hiện hóa ra trước ngực cậu ta còn buộc một cái túi màu nâu đỏ, vì hơi giống màu lông của cậu ta nên mới đầu cô không nhìn ra.
Cậu ta hé một mép túi, có hai chùm lông ló đầu ra.
Đó là một cái đầu nhỏ xíu kháu khỉnh khỏe mạnh, nó rướn người giương mắt mũi ra khỏi chỗ hở, bên cạnh nó hình như còn một con nữa cũng đang gạt nó qua để vươn người ra.
Là hai con chó con, cậu ta dám đem con non ra ngoài.
Lục Thu có dự cảm lúc vì chắc chắn cậu ta sẽ bị đánh cho xem.
Quả nhiên, bọn họ mới tụ họp không bao lâu thì đằng xa đã có hai bóng hình đứng vững trên tấm xe bay nhanh đến.
Chúng vừa đến đã lập tức nhảy xuống, khiển trách Mastiff 18.
"Có phải em trai bị người mang đi không?!"
"Em trai còn nhỏ như vậy, sao người có thể đưa chúng ra ngoài chứ!"
"Nếu bị trúng gió rồi bệnh thì sao? Giờ gió lớn như vậy kìa, nhiệt độ còn thấp nữa!"
"Mẹ đang tức giận lắm kìa, người tự cầu phúc đi."
Hai con chó này chính là con của ngao cái với bạn đời trước, đây là con thứ hai và thứ ba.
Quả như Mastiff 18 miêu tả, trắng, trắng vô cùng, cứ như hai đám mây lớn vậy, không chút tạp màu.
Hình như Mastiff 18 đã bị hai đứa con này dạy dỗ đến quen rồi, cậu ta phân bua: "Ta chỉ mang ra cho bạn ta xem tí thôi, ta che kĩ lắm mà, không có tí gió thổi luôn, mấy đứa xem, ta che nãy giờ nè."
"Vậy cũng không thể mang ra ngoài được, bọn chúng còn nhỏ vậy mà!"
Mastiff 18 gật đầu lia lịa: "Rồi rồi biết rồi biết rồi, về mau nào, con mồi sáng nay ta săn được xử lý xong chưa? Đợi lát nữa phải dọn ra chiêu đãi bạn ta đó."
"Người cứ yên tâm, xong cả rồi."
"Vậy được, về thôi về thôi."
Kỳ thật nơi này cách nhà Mastiff 18 không xa, Neville ôm Lục Thu bay theo, Ruth mang đống quà đi theo sau.
Bây giờ đã vào thu, lúc ở nhà nhiệt độ cũng vừa phải, không lạnh lắm, nhưng trên cao nguyên đã bắt đầu lạnh như mùa đông, chỉ một cơn gió thổi qua cũng thấy lạnh run người.
Đằng xa là những dãy núi trập trùng, trên đỉnh cao còn có tuyết, trông vô cùng hùng vĩ.
Lục Thu cuốn chặt quần áo, cũng may Neville đã tính trước nhắc nhở cô mặc nhiều một chút.
Cao nguyên lớn ít động vật sống, nhà của Mastiff 18 vô cùng rộng, gần như chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi cứ như sơn đại vương.
Trong sân bày một cái bàn dài lớn, trên đó đầy ắp thức ăn, mấy người máy và bốn con chó ngao màu trắng đang bận rộn chuẩn bị.
Mastiff 18 kiêu ngạo tự hào chỉ xuống sân: "Nhìn đi, tất cả đều là con của em đó."
Lục Thu biết đó đều là con trước của ngao cái, Mastiff 18 rất thích chúng, tù nhỏ cậu ta đã bị bỏ rơi nên luôn mong muốn có được một gia đình lớn ấm áp, giờ đã có được một cô chó cái và cả đàn con vây quanh nữa, nguyện vọng của cậu ta đã được hoàn thành rồi.
Thấy bọn họ quay về, con chó cái đang nằm phơi nắng đứng dậy, dùng mông hất mạnh Mastiff 18 một cái khiến cậu ta đam sầm vào cây cột, quát lớn: "Anh lại đưa con ra ngoài!"
Mastiff 18 cười ngây ngô: "Đừng giận đừng giận, hôm nay có bạn của anh đến, anh vui quá mà."
Ngao cái tức giận trừng cậu ta, quay người nhiệt tình chào hỏi khách.
Con ngao cái này tên là Sera, tính tình rất ngay thẳng, giọng cũng lớn.
"Mau tới đây ngồi, cơm trữa đã chuẩn bị xong cả rồi.
Ngài chính là đại nhân Neville sao? Mastiff nhà tôi mấy năm nay đã phiền ngài chăm lo nhiều rồi, xin cảm ơn."
Mastiff 18 cảm động đứng cạnh Sera, bình thường hắn đã thấp hơn cô ta một chút, giờ trông cứ như chim non nép người cạnh mẹ vậy.
Mấy đứa con trước của Sera có hai con là động vật phổ thông, tám con khác mỗi con mỗi tính cách nhưng đều được dạy dỗ rất tốt, biết giúp mẹ chăm sóc em.
Cả người Mastiff 18 toát lên hai chữ hạnh phúc, trên mặt chưa từng dứt ý cười.
Lục Thu nhìn cách bọn họ ở cùng nhau lại nhịn không được nghĩ đến mình và Neville, không biết tương lai của hai người có như vậy hay không.
Có một gia đình lớn, ngày nào cũng hạnh phúc náo nhiệt.
Neville vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của cô, kéo nhẹ cô đến cạnh mình lấy ít thịt bò cho cô.
Lục Thu cười cười: "Anh cũng ăn đi."
"Ừm."
Kỳ thật cô không cần ghen tị với người khác, bây giờ bọn họ cũng rất hạnh phúc mà.
Ăn xong, Neville kéo Mastiff 18 sang một bên nói chuyện, Sera đưa Lục Thu đi xem mấy con chó con, chúng đáng yêu đến mức khiến lòng cô mềm nhũn.
Chó con chưa được nửa tháng chỉ mới tập đi, chưa thể đi xa được, thỉnh thoảng chúng lại lảo đảo ngã lên người anh em khác của mình.
Lục Thu sờ con này lại sờ con kia, con nào cũng khiến cô thích đến mức không muốn buông tay, dù trông chó ngao trưởng thành hơi khủng bố nhưng lúc ở giai đoạn con non lại đáng yêu đến không chịu được.
Sau khi Neville bàn chuyện với Mastiff 18 về thì thấy Lục Thu đang ôm một con chó con cọ qua cọ lại trên mặt.
Neville rũ mắt, nhẹ nhàng linh hoạt thuận thế dựa gần Lục Thu.
Ngửi được mùi lạ, đám chó con cũng không sợ, từng con từng con từ từ bò đến gần hắn.
Lục Thu bật cười, đột nhiên cô tưởng tượng đến tình cảnh tương lai Neville chăm sóc con thế nào.
Không ở lại chỗ Mastiff 18 quá lâu, lúc về phi hành khí còn đặc biệt đi chậm lại dạo trên không trung khu thảo nguyên mấy vòng để Lục Thu thưởng ngoạn phong cảnh.
Neville hỏi cô: "Em thích con non à?"
Lục Thu gật đầu: "Thích, con non đáng yêu như vậy ai mà không thích!"
Neville nghiêm trang hỏi: "Vậy em thấy một, hai con đáng yêu hay là tầm mười con đáng yêu hơn?"
Nhất thời Lục Thu vẫn chưa hiểu ý hắn là gì, cô còn nghiêm túc suy nghĩ nữa: "Tầm mười con thì hơi nhiều, nhưng một, hai con thì ít quá, năm con là vừa đủ."
Neville đăm chiêu gật đầu: "Ừm."
Lục Thu quay đầu nhìn hắn, không hiểu gì cả: "Sao đột nhiên anh lại hỏi vậy? Em thấy hình như anh có ý khác."
Neville lắc đầu, đánh chết cũng không thừa nhận: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Sau khi về nhà, tất cả khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, chỉ là Neville bận rộn hơn nhiều, ngày nào hắn cũng dành nửa thời gian mở quang não lên họp với nhân viên hoặc là liên hệ hạ lệnh cho ai đó.
Ruth cũng bận hơn, cả ngày cũng chưa chắc thấy mặt ông.
Ông ta không có ở nhà nên đã sắp xếp một người máy quản gia đến tạm thay.
Người máy này cũng có hình dạng báo đen, gần như giống như đúc Ruth, mới đầu Lục Thu còn tưởng đó là anh em gì của ông ta nữa.
Không có Ruth, căn nhà biến thành thế giới hai người, không còn ai quấy rầy chuyện riêng nữa.
Mới đầu ltu còn cho là sẽ xảy ra chuyện gì đó đã mong đợi từ lâu, nhưng sự thật chứng minh là chẳng có gì, không hề có gì cả.
Dù luôn ở cùng nhau, chưa bao giờ tách nhau ra hơn một tiếng, nhưng Neville chỉ đơn thuần ôm cô mà thôi, nhiều nhất chỉ hôn một cái.
Giờ