Edit: Tiệm Bánh Sò
Gần đây, Lục Thu – người có thể đi một hơi lên mười tầng lầu mà vẫn không đỏ mặt thở gấp lại cứ có cảm giác rất khó chịu.
Đã một năm kể từ ngày tổ chức hôn lễ, cuộc sống sau khi kết hôn dường như không khác biệt nhiều so với trước đây.
Lục Thu vẫn tiếp tục học hành, những lớp học dự thính ở Thủ Đô tinh giúp cô tiến bộ vượt bậc, sau khi về nhà cô còn đăng kí lớp học một dạy một trên mạng.
Lục Thu học rất chăm chỉ, nếu xét về trình độ thì giờ cô đã đạt đến cấp như học sinh cuối cấp tiểu học rồi, ít nhất có thể đọc được chữ, chỉ là có nhiều chỗ không hiểu nghĩa lắm, lúc lên mạng không cần ai giúp phiên dịch nữa.
Nhưng ngoại trừ việc học, Lục Thu có không ít chuyện phải làm, còn phải bận rộn giải quyết chuyện thường ngày trong nhà.
Nửa năm trước, Ruth đã kết hôn với Fannie – cũng chính là cô báo đốm ông từng giới thiệu trong hôn lễ của Neville.
Sau khi kết hôn và có gia đình riêng, ông ấy liền chuyển đến một vùng khác trong thảo nguyên, không quá xa cũng không quá gần.
Giờ ông ấy vẫn đến tòa thành đá như trước, nhưng chuyển từ quản gia thường trực thành quản gia kiêm chức, mỗi ngày chỉ cần ở lại đến ba giờ là được rồi, phụ trách mua sắm đồ ăn, vật dụng cần thiết trong nhà và làm vài chuyện quan trọng.
Không có Ruth ở đây, Lục Thu tự giác gánh vác một vài chuyện trong nhà.
Những việc này cũng không nặng lắm, khắp nơi trong nhà đều có người máy, chuyện gì cũng có thể sai bảo người máy làm.
Lục Thu rất thích cảm giác quản lý nhà cửa này.
Sau khi mảng kinh doanh mới của Neville đi vào quỹ đạo, hắn lại rảnh rỗi.
Những điểm du lịch Fannie định đi cùng Ruth Neville đã lưu lại hết, còn kéo Lục Thu đi từng nơi một.
Ngay cả Cự Nham tinh Lục Thu cũng chưa từng dạo hết một vòng, những tinh cầu khác cô từng đi qua cũng chỉ có Riva tinh và Thủ Đô tinh, nhưng vẫn chưa được dạo chơi nhiều, lần này coi như được thỏa thích thưởng ngoạn phong cảnh trên các tinh cầu ở thế giới này rồi.
Vì giờ bọn họ quá nổi tiếng nên nếu ra ngoài sẽ bị phát hiện rồi vây quanh, để được tự do đi dạo, ngày nào Lục Thu cũng nghĩ cách cải trang cho Neville, chuyện này còn khiến cô thích thú hơn cả việc được đi du lịch nữa.
Neville thì hoàn toàn tùy ý cô biến hình, nhuộm màu rồi đeo kính sát tròng này nọ cho mình, khi thì biến thành mèo quýt béo, khi thì biến thành mèo lông ngắn, ngày nào cũng có tạo hình mới.
Đương nhiên, trong tuần trăng mật thỉnh thoảng cũng có những hôm nằm trong phòng dính lấy nhau cả ngày.
Còn đối với chuyện xảy ra sau khi uống say được Neville ôm về phòng, sau khi tỉnh lại Lục Thu chẳng nhớ gì cả.
Cả người cô cứ mơ mơ màng màng, không ngờ chuyện mình mãi xoắn xuýt như vậy lại thành công lúc mình uống say.
Nếu không phải cảm giác có gì đó sai sai thì đúng là cô không dám tin nổi.
Hình như Neville mệt chết rồi, hắn biến về hình mèo nằm bên cạnh cô rồi ngủ ngáy khò, lúc cô dậy hắn vẫn chưa tỉnh.
Nhưng Lục Thu vẫn vô cùng tàn nhẫn lắc lắc gọi hắn dậy, bảo hắn biến thành người kiểm tra thử.
Neville vẫn còn ngơ ngác, hắn nghĩ chắc cô muốn làm gì đó, nhanh chóng biến về hình người.
"Bây giờ anh có thấy khó chịu chỗ nào không? Còn đau không?"
Lục Thu xoay qua xoay lại hắn nhìn nửa ngày.
Cũng may sau khi biến thành người vẫn không hoàn toàn kế thừa một số đặc tính của mèo.
Ngắn cái gì chứ, không có ngắn đâu.
Cái gì mà gai cũng khống chế rất tốt, còn có công cụ hỗ trợ.
Rốt cuộc cô cũng yên lòng.
Quay về sau tuần trăng mật, mãi cho đến mùa đông năm sau đột nhiên Lục Thu cảm giác hình như trên người mình có gì đó thay đổi.
Tự dưng cô hơi sợ lạnh.
Quần áo có thể điều chỉnh nhiệt độ, nhưng quần áo không thể bao gọn hết tay chân được, bàn tay lộ ra ngoài hơi lạnh cứng, nhiệt độ của quần áo cũng được cô điều chỉnh thành hai mươi sáu độ, nhiệt độ trong nhà cũng được nâng cao lên không ít.
Sau khi được tiêm thuốc tăng cường thể chất, cô vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thân thể, còn thường xuyên sử dụng những dụng cụ lớn trong nhà, giờ mà nói cô có thể dùng tay không bẻ gãy cốt thép cũng được.
Bình thường Lục Thu cũng rất khỏe mạnh, chưa từng có cảm giác mệt mỏi gì, cũng chưa từng bị bệnh, ngày nào cũng trần đầy sức sống.
Nhưng mấy ngày gần đây, cô hơi sợ lạnh, sau khi tập thể dục xong còn thấy hơi mệt.
Rõ ràng là không bình thường.
Neville nhạy bén phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm, lập tức gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ quét hình cả người Lục Thu rồi máy móc nói: "Chúc mừng ngài đã mang thai, được ba mươi ngày rồi."
Lục Thu ngơ ngác, không thể tin nổi.
Một năm nay không có động tĩnh gì, cô cứ tưởng là tình trạng cách ly sinh sản vẫn còn, không thể nào thay đổi được.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hai người bọn họ sẽ không có con rồi.
Không ngờ ông trời lại tặng cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Sau khi Neville nghe bác sĩ chẩn đoán, hắn ngây người hai giây rồi lập tức ôm Lục Thu bỏ vào ổ mèo, lục tủ quần áo phủ lên người cô mấy lớp nữa, nhanh chóng ôm cô lên phi hành khí bay thẳng đến bênh viện trong thành.
Tốc độ phi hành khí được tăng đến mức cao nhất, chỉ cần hai mươi phút đã đến nơi.
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng căng thẳng chưa từng thấy, miệng cũng mím căng chặt, con ngươi cũng bắt đầu đỏ lên.
"Đừng căng thẳng vậy mà." Lục Thu cười sờ sờ cằm hắn.
Neville cúi đầu hôn lên trán Lục Thu một cái, vẫn chưa bình tĩnh lại, cứ coi cô như đồ dễ vỡ gì vậy.
"Không sao đâu." Neville nói khẽ.
Lục Thu còn tưởng mình mắc phải chứng nan y gì chứ.
Cô không hiểu lắm, hẳn Neville phải vui lắm chứ, sao lại căng thẳng đến như vậy, trước kia không phải hắn đã nói muốn sinh năm đứa sao, hắn phải thích trẻ con lắm chứ.
"Đây là phản ứng bình thường khi mang thai, anh đừng lo, vui lên nào." Cô an ủi.
Neville vẫn cau mày: "Ta không biết."
"Cái gì?"
"Huyết mạch của Vương tộc rất đặc biệt, con non được sinh ra có thực lực rất mạnh nên chỉ có thể lựa chọn một số chủng tộc đặc biệt làm bạn đời, chỉ vậy mới có thể đảm bảo sẽ an toàn sinh ra con khỏe mạnh, nếu không thì...!Sau khi sinh ta ra mẹ cứ mãi bị bệnh, thực lực cũng giảm mạnh.
"Chúng ta bỏ nó đi." Neville đột nhiên nói, dường như đã hạ quyết tâm rồi: "Ta sẽ đi làm giải phẫu triệt sản."
Lục Thu sợ hết hồn, lập tức giữ chặt móng vuốt hắn lại: "Đừng manh động mà! Không được đâu, mới có ba mươi ngày thôi, trước đó em cũng đâu thấy có gì.
Chuyện của mẹ anh là do trước kia không được chăm sóc bảo vệ tốt, giờ chúng ta có thể đến bệnh viện bất cứ lúc nào, nếu có vấn đề gì có thể chữa trị mà, không sao đâu.
Chẳng