Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu vội vàng giải quyết vấn đề cá nhân xong rồi hỏa tốc đứng dậy, không dám ở lại bồn cát lâu.
Thực sự là quá xấu hổ!
Sau khi đứng dậy cô phát hiện trong chậu có thêm một quả cầu đất, không biết có phải có gió thổi không mà đột nhiên trong đám bông vẫn tĩnh lặng có một nhúm trôi đến cạnh quả cầu, bao quả cầu lại.
Lớp bông màu trắng nhìn mỹ quan hơn nhiều, còn che lại mùi hương xấu hổ kia.
Lục Thu trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, sao nhìn quen vậy chứ.
Đây không phải là viên phân mèo sao, còn không cần dùng tay vùi mà tự động viên lại.
Vò vò tóc, cô nghĩ kĩ lại.
Lúc sinh bệnh cô hôn mê nên không biết nơi này có tồn tại sản phẩm công nghệ cao, chưa thấy được các con vật sử dụng quang não, cũng không nhìn thấy bác sĩ người máy.
Kỳ thật chậu cát mèo này cũng là sản phẩm trí năng, chỉ là cô không nhìn ra thôi.
Thấy cô nhảy ra khỏi bồn cát, Neville mới hạ đuôi cho Ruth vào phòng.
Trời đã hoàn toàn tối đen, mặt trăng khổng lồ từ chân trời dần lên cao, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, không quá sáng nhưng thích ứng một hồi cũng có thể nhìn thấy rõ một chút.
Lục Thu chậm rãi đi đến mép giường, trong lòng vô cùng nhớ nhung những ngày có đèn điện có di động có máy tính.
Cô đột nhiên nhớ đến balo của mình, lúc xuống núi cô bỏ di động trong balo, có khả năng lớn balo cũng xuyên theo cô, nhưng không biết rơi mất ở đâu rồi.
Cô không muốn trở lại nơi lưu lại ký ức đáng sợ kia, nhưng nếu mèo lớn có thể đi cùng cô, có lẽ có thể.
Tuy nó chỉ là một con mèo, nhưng hình như rất lợi hại đó.
Lục Thu cảm thấy không chừng mình ôm phải cái đùi lớn gì rồi.
Lục Thu đi đến mép giường, Ruth và Neville đã đợi sẵn ở đấy.
Cô liếc thấy cái khay Ruth cầm trên tay.
Phòng tuy lớn nhưng không có bàn ghế gì, chỉ có một cái giường trống trơn, có lẽ cái giường này trong mắt hai con vật này chỉ như ổ cho sủng vật mà thôi.
Lục Thu thật muốn mắng một câu, dù là chuẩn bị ổ cho cô thì có thể thuận tiện chuẩn bị luôn một cái thảm hay chăn đi chứ.
Cô lạnh lắm đó!
Có lẽ cũng biết không có chỗ nào tiện ăn cơm, Neville nhẹ giọng dặn dò một câu, Ruth nhanh chóng buông khay nhanh chóng đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại.
Ruth mang theo vào một cái bàn lớn, cái bàn cao chừng hai mét, làm từ gỗ đặc, còn nặng hơn cả đá.
Neville lấy khay đặt trên bàn.
Lục Thu nhìn cái bàn còn cao hơn mình nhiều, trầm tư.
Giường thì thôi đi, bò lên rồi ngủ thôi, ăn bằng cái bàn này thì làm sao bây giờ, cũng bò lên ngồi ăn sao?
Cô cũng không rối rắm vấn đề này bao lâu, Neville đã dùng móng vuốt vỗ một cái vào giữa bàn, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Thu, cái bàn to lớn kia từ từ hạ xuống, hạ thấp đến chừng một mét.
Còn có cơ quan nữa, tinh xảo như vậy? Từ sau khi cô hoài nghi thế giới này không có nhân loại vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên với kiến trúc và các đồ dùng ở đây.
Không có nhân loại, mấy thứ này là do ai tạo ra, động vật sao? Đáng tiếc không thể giao lưu, những nghi hoặc của cô đều không được giải đáp.
Lục Thu vốn tưởng rằng cơm tối chỉ là quả trứng chim mà Neville trộm về kia, không nghĩ đến bên cạnh trứng chim còn có hai đĩa khác.
Trong đó có một đĩa thịt luộc, chỉ là thịt luộc đơn thuần, mùi vị còn hơi tanh cũng không có muối hay gia vị gì khác.
Trong đĩa khác đặt trái cây, nhưng loại quả này lại không giống loại lúc sáng, chỉ một màu đen tuyền, trời tối quá nên cô cũng không thấy rõ.
Trứng chim cũng chỉ đơn giản nấu chín thôi, vẫn còn tỏa hơi nóng.
Lúc sáng cô đã thèm thịt cá rồi, lần này dù gì cũng là thịt chín, Lục Thu xé một miếng từ miếng thịt còn to hơn đùi mình nhét vào miệng.
Thịt màu trắng, ăn có vị giống thịt gà, thịt vừa dai vừa cứng, cô nhai một hồi đau cả răng mà vẫn không nhai ra.
Càng nhai mùi tanh càng nặng, dạ dày trống rỗng bốc lên một mùi ghê tởm.
Lục Thu không biết phải nôn ở đâu cũng không dám nôn, cố gắng nuốt thịt xuống, dời bước xa đĩa thịt kia.
Trứng đã hơi nguội, Ruth một vuốt gõ vỡ vỏ trứng, lớp vỏ được bóc hết, lòng trắng trứng vẫn nguyên vẹn.
Ông ta đẩy quả trứng lại gần.
Lục Thu chần chờ nhìn tay mình, lại nhìn lòng trắng trứng trơn bóng, thở dài buông thả, bò lên cắn một ngụm.
Là hương vị quen thuộc! Quả trứng này quá lớn, ngay cả nửa quả cô cũng chưa ăn hết đã lắc lắc đầu ý bảo mình không ăn nữa.
Neville lúc này mới thong thả ung dung kéo khay về, cúi đầu ngửi ngửi chỗ mà Lục Thu đã cắn, sau đó há miệng chuẩn bị giải quyết phần còn thừa.
Nhưng hắn cũng không giải quyết trong một ngụm như tưởng tượng, hắn đột nhiên rụt lưỡi, có chút ghét bỏ quay đầu đi.
Lục Thu nhạy bén nhìn hắn le lưỡi.
Trứng gà còn hơi ấm, kỳ thật cũng chỉ nóng chút thôi, dù sao đặt trong nhiệt độ phòng thì nóng thế nào cũng nguội nhanh thôi.
Nhưng lưỡi mèo đặc biệt sợ nóng.
Lục Thu làm bộ đi ăn trái cây mới khiến mình nhịn không cười ra tiếng.
Bữa tối cứ như vậy đơn giản giải quyết xong.
Ruth thu khay lại đi ra ngoài.
Lục Thu quan sát cả ngày, phát hiện Ruth vẫn luôn là chân chạy vặt, bận trước bận sau, không ăn cơm cùng bọn họ, giống như một kẻ tôi tớ tận trung.
Một con báo làm tôi tớ cho một con mèo, cũng kỳ quái.
Vốn cho là cơm nước xong rồi Neville sẽ rời đi, nhưng không nghĩ đến mới không bao lâu thì ngoài cửa đã xuất hiện một bóng đen cao gầy, đỉnh đầu của cái bóng kia gần như chạm đến khung cửa.
Trong tình trạng không có ánh đèn nhìn thấy cái bóng này, Lục Thu thực sự khiếp sợ.
Bóng đen kia chậm rãi đi vào phòng, đi đến mép giường, bóng đen đã co lại chỉ còn hai mét.
Nó có hình thể giống như nhân loại, tứ chi thon dài, tóc ngắn, đi đứng thẳng.
Con người? Đây là con người? Sao còn có thể biến nhỏ lại chứ, nhân loại ở đây đã biến dị đến thần kỳ như vậy sao?
Trong lòng Lục Thu vừa khẩn trương vừa phức tạp, cô trừng mắt nhìn bóng người kia đến trước mặt mình.
Lúc cô đang cố gắng nhìn rõ đối phương hơn, trước ngực và trán "người" cao hai mét này đột nhiên sáng lên.
Lục Thu theo phản xạ nâng cánh tay lên che mắt, đôi mắt cô đã quen với bóng tối rồi, đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào