Nếu như tôi có thể...!tôi thực sự muốn nói với anh ấy.
Xin hãy cảm hóa tôi, ngay cả khi cuối cùng anh có quay trở về hành tinh của anh và ôm bông hồng đầy gai ấy.
– Trích từ nhật ký của Miểu Miểu
Cuối tuần trời nắng nhẹ, gió thổi hiu hiu.
Vu Miểu Miểu chậm rãi đạp xe trên đường để đến Thư viện Yinhua.
Khi cô đỗ xe đạp và đi đến phòng tự học trên tầng hai của thư viện, thì đã phát hiện Kiều Sênh – người mà hiếm khi thấy đã đến trước và bây giờ đang đối diện với mớ sách bài tập môn hóa đến phát ngốc.
Vu Miểu Miểu đi đến chỗ ngồi bên cạnh, đặt cặp sách xuống, liếc nhìn những bạn học đang chăm chỉ học tập xung quanh mình, hạ thấp giọng nói: "Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến ba giờ.
Đến sớm như vậy không giống với tác phong thường ngày của cậu nha.
"
Kiều Sênh ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô một cách uất ức: "Tớ thích học, học hành làm tớ hạnh phúc."
Vu Miểu Miểu mỉm cười, nhìn một lượt lần nữa quyển bài tập hóa học trên bàn, không chút lưu tình mà nói: "Có phải vì sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi không?"
Nghe cô nói như vậy, Kiều Sênh lập tức gục đầu xuống bàn chán nản: "Tớ đã làm lệnh nhập ngũ với bố mẹ rồi còn nói là: Nếu lần này không lọt vào top 20 của lớp mình sẽ phải giao nộp điện thoại cho họ. Cậu cũng biết đó, giao nộp điện thoại chẳng khác nào muốn lấy mạng của tớ."
"Tớ còn đảm bảo với họ là lần này ít nhất phải vượt qua môn toán, mặc dù hiện tại có vẻ như...!rất khó." Vu Miểu Miểu thở dài: "Cậu nói xem tụi mình học môn toán rốt cuộc có ích lợi gì chứ? Rõ ràng biết là sau này căn bản không bao giờ dùng đến." Nói xong, cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Dù sao, sau này tớ nhất định là không dùng đến."
Có điều, giống những đại thần khoa học như Nhan Quyện, Triệu Dật Nhiên và Trịnh Lập Hiên, sau này nói không chừng phải tham gia vào một số công việc nghiên cứu, mỗi ngày đều phải đối phó với toán học...
Việc này đối với Miểu Miểu mà nói, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô kinh sợ.
Hai người thở dài xong mới bắt đầu vào học bài.
Bởi vì rất nhanh sẽ đến thi giữa kỳ, nên thư viện luôn kín chỗ ngay cả vào cuối tuần.
Bầu không khí tĩnh lặng, xung quanh yên ắng, hầu như không có ai lên tiếng, khiến cho cô có chút phiền muộn.
Vu Miểu Miểu hít một hơi thật sâu, cúi đầu nghiêm túc học bài toán, một lúc sau khi không viết được nữa, cô đứng dậy định đi đến khu vực cho thuê sách ở tầng một của thư viện để tìm một cuốn sách đọc và thư giãn.
Vu Miểu Miểu chính là như thế, khi cảm thấy không thể tĩnh tâm học tập thì sẽ tạm thời bỏ cuộc.
Cách học này có ưu và nhược điểm, nhược điểm lớn nhất là cô sẽ không bao giờ học được cách ép buộc bản thân, bởi vì một người thường chỉ biết giới hạn của mình ở đâu khi tự đẩy mình đến cực điểm.
So với tầng hai, bầu không khí tầng một của thư viện sáng sủa hơn nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện phiếm.
Vu Miểu Miểu nhẹ bước xuống cầu thang và đi thẳng vào khu sách "văn học nghệ thuật".
Hầu hết mọi người sau giờ học đều ở khu đọc sách, vì vậy không có nhiều người ở đây.
Mừng thầm, cô chậm rãi nhìn từng dãy tủ sách, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy cuốn "Hoàng tử bé".
Cô đưa tay ra, vừa chạm vào bìa sách mềm mại màu xanh lam thì đột nhiên có một bàn tay khác đặt lên, vô tình lướt qua đầu ngón tay của cô.
Khoảnh khắc đó ngắn ngủi tựa sương mai, giống như bị điện giật vậy.
Vu Miểu Miểu giật mình và nhìn sang.
Nếu phải nói một điều gì đó để diễn tả thì Vu Miểu Miểu phải công nhận rằng đây là một bàn tay cực kỳ đẹp.
Lúc mỹ nhân buông tay trong tiềm thức, định từ bỏ tình yêu.
Trong không khí tĩnh lặng, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh ấy nói, giọng điệu như nước:
"Cậu cũng thích "Tiểu Hoàng tử"?
Nói xong, đem cuốn sách mình đã lấy đưa lại cho cô.
Vu Miểu Miểu có chút không dám tin ngẩng đầu lên.
Buổi chiều nắng đẹp, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh ấy.
Có bụi bay trong không khí, và trong mắt cô, nó giống như một giấc mộng vậy.
Nhan Quyện đang đứng đối diện với cô, đôi lông mày trong veo, đôi mắt ẩn hiện trong ánh nắng chói chang, trở nên mờ ảo và xa xăm như những bông hoa trong sương mù.
Nhịp tim từng giây từng phút trôi qua, Vu Miểu Miểu căng thẳng cầm lấy sách, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: "Ừ...!Thật là trùng hợp, cậu cũng thích."
Cô vậy mà lại có cùng sở thích với anh.
Nhan Quyện đang đeo một cặp tai nghe màu trắng, khi cô nói, anh tự nhiên đưa tay ra và tháo tai nghe xuống.
Đó là một hành động trong tiềm thức cho thấy anh nhận được sự giáo dưỡng tốt như thế nào.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến Vu Miểu Miểu lo lắng đến nỗi không biết phải đặt tay ở đâu, chỉ đành cầm chặt cuốn sách trong tay.
Cô mím môi cố gắng tìm đề tài: "Mình nhớ trong sách có ghi hoàng tử bé đi du lịch rất nhiều và gặp rất nhiều người.
Cậu...thích người nào nhất?"
Nhan Quyện quay người sang một bên, lười biếng dựa vào giá sách, suy nghĩ một chút, sau đó đơn giản trả lời: "Hoa hồng."
Hoa hồng? Là khắc nghiệt lại tùy hứng, yếu đuối mà mềm mại sao?
Đây hoàn toàn là một câu trả lời ngoài dự liệu của cô.
Vu Miểu Miểu muốn hỏi tại sao, nhưng lại sợ anh ấy không muốn trả lời, cho nên do dự hồi lâu, vẫn là ngập ngừng nói: "Tớ thích nhất là cáo."
Nhan Quyện nghe xong thản nhiên gật đầu: "Rất nhiều người thích nhân vật này."
Trong cuốn truyện cổ tích nổi tiếng thế giới ấy, con cáo từng nói với hoàng tử bé rằng: "Đối với tớ mà nói thì cậu chỉ là một cậu bé, như hàng ngàn cậu bé khác.
Tớ không cần cậu, và cậu cũng không cần tớ.
Nhưng nếu cậu cảm hóa được tớ, chúng ta sẽ cần nhau, đối với tớ, cậu sẽ là độc nhất vô nhị, tớ đối với cậu cũng trở thành duy nhất trên thế giới."
Nếu có thể, Vu Miểu Miểu