Người ta nói rằng ba năm cao trung là khó khăn nhất, nhưng nếu như có thể cùng anh ấy trải qua...
Thời gian kéo dài thêm chút nữa thì thật tốt.
– Trích từ nhật ký của Miểu Miểu.
Trong giờ Ngữ văn, Tạ Nhất đi đi lại lại trước bục giảng, hòa với tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, theo nhịp trầm bổng đọc bài "Đoản Ca Hành":.
Truyện Mỹ Thực
"Đối tửu đương ca.
Nhân sinh kỷ hà!
Thí như triêu lộ.
Khứ nhật khổ đa.
Khái đương dĩ khảng.
Ưu tư nan vong."
Sau khi đọc xong, ông đặt quyển sách Hán ngữ trên tay xuống và giải thích: "Bài hát "Đoản Ca Hành" này là do Tào Tháo viết.
Lấy giọng điệu trầm thể hiện khát cầu nhân tài và hoài bão thống nhất thiên hạ.
Vu Miểu Miểu cúi đầu và nằm bơ phờ trên bàn.
Không phải cô trốn nghe giảng mà là hôm nay cô "được bà dì ghé thăm", bây giờ cả người từ trong đến bên ngoài đều xuất mồ hôi, trời thì nắng mà cô lại cảm thấy rất lạnh.
Thật vất vả mới vượt qua được một tiết học Ngữ văn, Vu Miểu Miểu lấy cốc nước ra khỏi ngăn bàn, định lấy một cốc nước nóng.
Trông cô có vẻ uể oải, cũng lười tìm Kiều Sênh đi cùng, một mình cầm cốc nước ra khỏi lớp học.
Lớp học cao trung năm nhất ở cuối hành lang phía tây, mà máy lọc nước lại ở tận trên tầng 3 cuối phía đông, vì vậy cô cần phải đi qua toàn bộ hành lang.
Vu Miểu Miểu vẻ mặt ủ rũ, đi một đoạn ngắn thôi cũng mất đến mấy phút đồng hồ.
Khi đến chỗ máy lọc nước, vừa hay không có ai, vì vậy cô không cần phải xếp hàng.
Cuối cùng thì tâm trạng cũng sáng sủa lên, Vu Miểu Miểu bước tới, đặt cốc nước ổn định rồi nhấn nút nước nóng màu đỏ.
Máy lọc nước này chắc đã cũ, nước chảy rất chậm, cô cúi đầu chán nản chờ đợi.
Sau lưng bỗng có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới.
Vài giây sau, bên cạnh cô có thêm một người, cũng bắt đầu lấy nước, nhưng là nước lạnh.
Nút nóng lạnh của máy nước nóng trong trường học rất gần nhau, nên lúc này, Vu Miểu Miểu và người bên cạnh vai đang kề sát nhau.
Cảm thấy hơi lúng túng, cô vô thức quay đầu lại và liếc nhìn qua anh.
Giây tiếp theo, Vu Miểu Miểu – người mới rồi còn bơ phờ lơ đãng, hoàn toàn quên mất khó chịu trong người, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng vào cái nút màu đỏ không chớp, không dám phát ra tiếng động.
Không vì lý do nào khác, chỉ vì nam sinh đến lấy nước là Nhan Quyện.
Vu Miểu Miểu nhanh chóng nghĩ lại, không sai, bây giờ là đang là giờ học tiết thứ hai.
Theo như quan sát của cô trong thời gian qua, Nhan Quyện có thói quen đi lấy nước vào thời gian này.
Hồi hộp quá...!có nên chủ động chào hỏi với cậu ấy không? Hay giả vờ như không thấy cậu ấy và lấy nước như không có chuyện gì xảy ra?
Trong người như có một trăm con thỏ, tất cả chúng đều chế giễu sự hèn nhát và sợ hãi của cô.
Tuy nhiên, ngay khi cô đang bối rối, chàng trai bên cạnh cô bất ngờ chủ động tiến lại gần.
Từng chút từng chút, trái tim Vu Miểu Miểu nhảy lên cổ họng trong nháy mắt khi cậu ấy đến gần.
Sau đó, cậu ta đưa tay ra, tắt cái nút màu đỏ tươi đang sáng trước mắt cô, trầm giọng nói: "Nước sắp tràn rồi."
Vu Miểu Miểu sững sờ trong giây lát, sau đó hít một hơi thật sâu, động tác vô cùng khó khăn cúi đầu xuống.
Quả nhiên là nhìn thấy cốc nước của mình đã đầy nước nóng, thêm một chút nữa thôi là sẽ b.ắn ra mu bàn tay cô.
Mặc dù vừa rồi tầm nhìn của cô đặt chằm chằm vào cốc nước trước mặt, nhưng Nhan Quyện đứng bên cạnh, cô căn bản không thể phân tâm để ý việc khác được.
Cô ngượng ngùng, mở miệng nói: "Cảm, cảm ơn cậu...!Vừa rồi tôi đang suy nghĩ về một bài toán tổ hợp, có thể là do quá nhập tâm."
Đúng thật là ăn nói linh tinh.
Vu Miểu Miểu hết sức phỉ nhổ chính bản thân mình.
Đối phương thế nhưng lại tin, liền ấn nút màu xanh lá cây trước mặt, vừa vặn chặt nắp chai, thản nhiên nói: "Là đề nào, tôi có thể xem giúp cậu."
Tuần sau là đến kỳ thi giữa kỳ rồi, lần trước trong thư viện cậu ấy đã nói qua, có thể giúp cô làm đề.
"A? Được...!Được." Vu Miểu Miểu sắc mặt có chút cứng đờ.
Thời gian cấp bách, cô đi đâu để tìm một cái đề tổ hợp khó bây giờ?
Cô một bên suy nghĩ biện pháp, một bên đưa tay với lấy cốc nước.
Vì lúc lấy toàn là nước nóng nên vô tình bị phỏng một chút, cô vội rụt tay lại.
Nhan Quyện dừng lại một lát, không nhịn được hỏi cô: "Cậu rất lạnh sao?"
Hôm nay, nhiệt độ ở Liên Châu là 35 độ, trời cuối thu nắng gắt, vậy mà cô lại lấy đầy một cốc nước nóng.
Vu Miểu Miểu cảm thấy, chắc chắn Nhan Quyện sẽ nghĩ rằng cô có bệnh.
Nhưng cô có thể làm gì đây? Chẳng lẽ lại nói với cậu ấy là cô tới kỳ?
Vì vậy, cô chỉ đành chịu đựng cái nóng mà đưa tay với lấy cốc nước, cô giả vờ nghiêm túc nói: "Bởi vì người tôi thể hàn, mẹ tôi nói rằng uống nhiều nước nóng sẽ tốt cho sức khỏe của tôi."
Đúng là con gái bị lạnh khi tới kỳ, nói như vậy cũng không sai.
Nhan Quyện im lặng, cái hiểu cái không mà gật đầu.
Vì lời nói dối nho nhỏ trước mặt người mình yêu này của Vu Miểu Miểu đã trực tiếp dẫn đến việc rất lâu sau này, khi anh ta trở thành bạn trai của cô, kiên quyết không cho cô uống nước đá, cho dù là giữa mùa hè nóng bức.
Sau khi lấy nước, hai người thuận lý mà đi bộ trở lại lớp học.
Khi Nhan Quyện đi ngang qua các lớp học khác, rất nhiều cô gái bên lan can hành lang đều đang nhìn trộm anh.
Vu Miểu Miểu đem phản ứng của bọn họ thu hết vào mắt, đột nhiên bắt đầu để tâm một chút đến việc mình trông như thế nào trước mặt anh.
Khi cả hai bước đến cửa lớp, chuông vào lớp vừa vặn vang lên.
Vừa may hóa giải sự bối rối của khi không thể tìm thấy đề bài.
Tất cả các học sinh đang chơi xung quanh ngừng di chuyển và nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn anh, thận trọng hỏi: "Ngày mai là tiết tự học, tớ đem mấy đề toán không làm được chỉnh sửa lại một chút.
Có thể đem đến hỏi cậu không?" Trong khung cảnh hỗn loạn, Nhan Quyện cúi đầu nhìn cô, không hiểu vì sao mỗi lần ở trước mặt anh, cô lại như một con thỏ sợ hãi.
Ý thức được có thể là