So sánh với góc nhìn khác mà nói,
Anh ấy đối với tối...!hẳn có chút đặc biệt như vậy đi.
Ít nhất, so sánh với Triệu Cần mà nói.
Anh ấy đối tôi, nhất định là đặc biệt.
—— trích từ nhật kí của Vu Miểu Miểu
Sáng sớm, mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ như mọi khi, chỉ là trong gió để lộ chút mát mẻ.
Vu Miểu Miểu cưỡi xe đạp trên đường đến trường.
Cô ngáp một cái, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ.
Tới cổng trường học, cô ổn định dừng xe lại, trước mặt gặp được Hạ Thư Tuệ cùng Tiêu Lộ.
Tiêu Lộ thấy cô, nhanh nhanh phất tay, Vu Miểu Miểu cười cười, dắt xe đạp bước nhanh đến, nghe được các cô đang thảo luận về kỳ thi giữa kỳ.
Hạ Thư Tuệ cầm trên tay một hộp sữa dành cho bữa sáng* tiện tay cắm ống hút: "Lần này đề thi Toán khó thật, hai bài cuối cùng mình cũng không nắm chắc lắm."
(giống kiểu sữa ngũ cốc bên mình, mà bên họ để tên là 早餐奶)
"Tớ cũng vậy, hơn nữa mấy câu trắc nghiệm phía trước tỡ cũng chọn sai một câu rồi." Tiêu Lộ đáp lại bằng tiếng thở dài.
Đề thi Toán lần này rất khó sao?
Vu Miểu Miểu có chút nghẹn, đây rõ ràng là lần mà cô cảm thấy mình thi tốt nhất...
Chắc không phải là cô suy nghĩ viễn vông chứ?
Tiêu Lộ thấy cô không nói lời nào, quay đầu hỏi: "Miểu Miểu, lần này cậu thi giữa kỳ thế nào? Hôm nay sẽ có thành tích, tớ lo lắng quá."
"Tớ cảm thấy...!cũng được." Vu Miểu Miểu nói xong, lại trêu ghẹo nói: "Có thể là do tớ vốn học kém môn Toán, cho nên không có loại phiền não như mấy cậu."
Trời hửng nắng, đám đông chen chúc, ba người nói nói cười cười đi vào phòng học lớp 10-1.
Vào trong phòng, liền nhìn thấy tất cả mọi người đang tụ tập thảo luận kì thi giữa kỳ, hầu hết mọi người đều đang tranh luận đáp án đúng sai.
Vu Miểu Miểu không có hứng thú, vốn dĩ muốn quay về chỗ ngồi tranh thủ từng giây ăn bữa sáng, bị Tiêu Lộ cứng rắn túm vào trong đám người hỗn loạn.
Triệu Cẩn ngồi ở giữa đám người, một bên sửa sang lại sách bài tập vừa nói: "Lần này đề thi Toán khá khó, bài điền vào chỗ trống cuối cùng có bẩy rập, đề bài cho miền của hàm là R, cho nên giá trị hàm u(x) phải nằm trong khoảng (0, ∞), người có chút sơ ý sẽ không chú ý tới."
Có người mặt lập tức trắng: "Sớm biết vậy lúc ấy tôi liền kiểm tra một lần rồi mới nộp bài thi..."
Triệu Cẩn nghe vậy, rất là khiêm tốn cười: "Lần này môn Toán ra đề đúng thật có chênh lệch, tớ lúc ấy nhìn đến đề thi cũng thực sự hoảng, lần sau sẽ tiếp tục cố gắng."
Nói xong, cô vừa ngẩng đầu, thấy Vu Miểu Miểu đứng cạnh Tiêu Lộ không mấy hứng thú, cất tiếng hỏi cô: "Cậu làm bài thế nào?"
Kỳ thật Triệu Cẩn thoạt nhìn là không có ác ý, chỉ là không biết vì cái gì, nhìn thấy ánh mắt của cô, luôn làm cho Vu Miểu Miểu cảm giác cao cao tại thượng.
Một bộ dạng học sinh ưu tú khinh thường người học kém.
Vu Miểu Miểu nhịn không được hỏi lại: "Mấy bài này cậu đều làm được sao?"
Triệu Cẩn sửng sốt, thần sắc có chút tự đắc: "Trừ bài cuối cùng ra, những bài khác đều làm được."
Vu Miểu Miểu bĩu môi: "Nếu đã làm được hết, vì cái gì còn nói đề thi khó?"
Không phải là muốn ở trước mặt mọi người khoe ra thành tích của chính mình tốt sao?
Triệu Cẩn tựa hồ là không nghĩ tới sẽ nghẹn lời, trong một lúc không phản ứng lại được.
Sau một lúc lâu, cô chỉnh chỉnh lại mắt kính, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: "Cho dù tớ cảm thấy không khó, nhưng mà đối với cậu mà nói, nhất định rất khó đi."
Bên ngoài đám người, lại tình cờ nhìn thấy Nhan Quyện đeo cặp sách, biếng nhác đi tới.
Trong đôi mắt đen của anh ẩn chứa sương mù, thoạt nhìn bộ dạng như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Triệu Cẩn nhìn đến anh, lập tức tinh thần tỉnh táo, đề cao âm lượng gọi anh: "Nhan Quyện, cậu tới thật đúng lúc, đề cuối cùng môn Toán, cậu làm được không?"
Bị gọi đích danh – Nhan Quyện hơi hơi dừng bước, không có biểu tình gì gật đầu.
Triệu Cẩn nghe vậy, trong ánh mắt có chút hâm mộ: "Cậu làm ra đáp án là gì?"
Đối phương nghiêng đầu, thuận miệng báo ra một con số.
Triệu Cẩn thoạt nhìn có chút thất bại: "Tớ hỏi qua thầy Lâm rồi, là đáp án chính xác."
Cô nói xong, lại không cam lòng truy vấn: "Nhưng mà Nhan Quyện, cậu cảm thấy bài này ra có phải là khó quá rồi không, lúc trước chúng ta ôn tập, đều cho là nhất định sẽ không ra bài này."
"Cho dù tôi cảm thấy không khó, nhưng đối với cậu mà nói, nhất định rất khó đi." Ngữ khí của anh thật nhạt, nói xong, cũng không để ý phản ứng của cô, thẳng bước hướng hàng cuối cùng đi xuống.
Vu Miểu Miểu trong đám người một mực nhìn lén anh ngay lập tức choáng váng.
Anh...!là đang nói giúp cho cô sao?
Tiết Toán, Lâm Nhược Hạ từ ngoài cửa bước vào, biểu tình nghiêm túc như cũ, cầm trên tay một sấp bài thi cùng một sấp giấy trắng.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, bốn mươi lăm ánh mắt tất cả đều yên lặng nhìn đến sấp giấy trong tay cô, sấp giấy trắng xếp hạng lớp hư hư thực thực.
Cô giáo cũng không lấp lửng, vừa đi lên đã kêu lớp trưởng Triệu Cẩn phân phát bảng xếp hạng: "Đây là xếp hạng của lớp ta trong kỳ thi giữa kỳ, bên trong cũng in ra thành tích thi lần trước, các em có thể tự mình đối chiếu một chút, nếu bạn nào có thành tích bị tụt dốc nhiều, không cần chờ cô tìm, hết tiết tự giác đến phòng cô."
Bốn phía im ắng, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Vu Miểu Miểu đột nhiên khẩn trương lên, Lâm Nhược Hạ phát danh sách xếp hạng như vậy, tất cả mọi người trong lớp đều có thể nhìn thấy thành tích của mình.
Nghĩa là Nhan Quyện cũng có thể nhìn thấy.
Ngộ nhỡ cô làm bài thực sự kém, xếp hạng đếm ngược thì làm sao bây giờ?
Dù gì anh ấy cũng giúp mình ôn tập, hơn nữa sau khi thi, mình chính miệng nói với anh thi Toán lần này cảm giác làm thật tốt.
Thật đúng là tự bê đá đập chân mình.
Trong lúc Vu Miểu Miểu đang vạn phần rối rắm, bảng xếp hạng đã từ bàn bên trên chuyền đến tay cô.
Cô nhận lấy, người đầu tiên cô tìm, cũng là tên của Nhan Quyện.
Đứng thứ nhất bảng xếp hạng, giấy trắng mực đen, hai chữ Nhan Quyện, vô cùng rõ ràng.
Vu Miểu Miểu nhìn thoáng qua thành tích của anh, Toán điểm tối đa, tiếng Anh điểm tối đa, Vật lý điểm tối đa, Hóa học điểm tối đa...
Cô xem một loạt xuống dưới, phát hiện Nhan Quyện thế mà một chút cũng không học lệch, khoa học tự nhiên cơ bản đều đạt điểm tối đa, khoa học xã hội cũng đạt điểm cao.
Cảm thán xong rồi, bắt đầu dò tìm tên chính mình.
Ngoài dự liệu, Vu Miểu Miểu nhìn đến xếp hạng ba môn Toán Văn Anh của mình, so với lúc thi tổng quát còn tiến bộ bốn bậc.
Rõ ràng lần này cô làm bài thi tiếng Anh vẫn rất bình thường.
Xem kỹ điểm số, cô phát hiện chính mình tiến bộ bốn bậc như vậy đều do điểm môn Toán kéo lên.
Bên cạnh đó Trình Lập Hiên cũng rất kinh ngạc: "Được lắm nha Vu Miểu Miểu, cậu lần này thi Toán đạt điểm tiêu chuẩn."
Lần trước kiểm tra tổng quát, 150 điểm cô chỉ thi được 78 điểm, mà lần này thi giữa kỳ, bài thi 100 điểm, cô thi được 72 điểm.
Tuy rằng so với Nhan Quyện 100 điểm còn cách xa cả một thiên hà, tuy rằng Vật lý và Hóa học vẫn thất bại như trước...
Nhưng giờ này khắc này, Vu Miểu Miểu cảm thấy rất mỹ mãn.
Hạng nhất so với hai mươi bảy, sau đó là hạng nhất so với hai mươi ba...
Càng ngày càng đến gần anh rồi.
Vu Miểu Miểu vùi đầu vào danh sách xếp hạng, nhịn không được ngây ngô cười.
Thừa dịp tất cả mọi người đang nghiên cứu bảng xếp hạng, Lâm Nhược Hạ đã nhanh chóng dứt khoát mà phát bài thi Toán, thời điểm phát đến tên cô, ánh mắt nghiêm khắc hơi dịu lại: "Bạn học Vu Miểu Miểu lần này thi môn Toán tiến bộ rất lớn, hy vọng em không ngừng cố gắng, ngoài ra các môn khoa học tự nhiên khác cũng cần cố gắng hơn."
Vu Miểu Miểu cầm trong tay bài thi, lần đầu tiên được giáo viên môn Toán khích lệ, có chút không quen.
Từ trên bục đi xuống, cô đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là cúi đầu, nhìn trộm về phía góc bàn cuối.
Lại nhìn thấy Nhan Quyện đang cười với cô.
Tuy rằng nụ cười kia thật nhẹ, hơn nữa dưới ánh mặt trời có vẻ thẳng thắng vô tư, không chút ái muội.
***
Giữa trưa, bầu trời bao la, tiết trời đẹp, Vu Miểu Miểu tan học về đến nhà, vừa lúc ba Vu đang ở trong nhà.
Cô đem xếp hạng thi giữa kỳ lần này lấy ra, hai người vui mừng khôn xiết, chỉ thiếu việc chạy đi báo tin, nói cho toàn bộ thế giới con gái họ thi Toán đạt điểm tiêu chuẩn.
Vu Miểu Miểu có chút xấu hổ, phi thường khiêm tốn nói: "Còn rất nhiều không gian tiến bộ, lần sau lại cố gắng, cố gắng..."
Những người khác đều không biết, chỉ có cô biết.
Lần này cô có thể được hơn