Anh đi qua.
Duy chỉ có anh ấy đi qua.
Mới khiến bạn dừng bước chân.....
Hôm nay anh nói với cô câu nói kia, cô cả đời cũng sẽ không quên.
—— trích từ nhật kí của Vu Miểu Miểu.
Vào thu, thời tiết trở nên mát mẻ, sương dày đặc hơn, đồng phục trên người Vu Miểu Miểu cũng đổi từ váy sang quần trắng.
Trong nháy mắt, học kỳ I lớp mười đã trôi qua hơn phân nửa.
Vu Miểu Miểu đã hẹn trước cùng Nhan Hi hôm nay sau khi tan học đi nộp bản thảo, mà Kiều Sênh vô cùng nghĩa khí hứa sẽ đi cùng cô.
Trên đường hầu hết các học sinh đều đang đi về hướng bãi đậu xe, hai người họ thì đi ngược lại, đi lại có chút khó khăn.
Tâm tình Kiều Sênh vẫn rất vui vẻ, Vu Miểu Miểu đoán, đại khái là bởi vì gần đây, cô ấy và Triệu Dập Nhiên càng ngày càng thân thiết.
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng nói hoạt bát vui vẻ của đối phương: "Miểu Miểu, tuần sau là lễ hội văn hóa khuôn viên trường, cậu biết không, Triệu Dập Nhiên cùng Hạ Thư Tuệ và Lâm Tĩnh Thâm hình như sẽ biểu diễn kịch nói đó."
Vu Miểu Miểu gật đầu không mấy hào hứng, không quan tâm lắm.
Kiều Sênh lại lẩm bẩm: "Nghe nói Nhan Quyện cũng có tiết mục, nhưng không biết là gì."
Vu Miểu Miểu có chút hơi run.
Một người lãnh đạm như thế, cũng sẽ thích tham gia loại hoạt động náo nhiệt như vầy sao?
Sau khi hết kinh ngạc, lại có điểm hưng phấn, cô nghĩ, đến lúc đó nhất định phải mang theo cái máy ảnh.
Không bao lâu họ đến trước cửa lớp 11-7 nơi Nhan Hi đang học, Vu Miểu Miểu dừng bước, muốn nhìn qua cửa sổ vào bên trong xem xung quanh một chút, lại phát hiện bức rèm phòng học được kéo kín từ bên trong, chỉ lộ ra một khe hở, cái gì cũng không thấy rõ.
Vì thế đành phải quay đầu nói với Kiều Sênh: "Cậu ở đây chờ tớ một lát, tớ giao bản thảo rồi ra, tốc chiến tốc thắng."
"Được, đi nhanh về nhanh, bổn cung còn vội về nhà ăn cơm." Kiều Sênh đứng ở cửa, không để ý mà khoát khoát tay.
Vu Miểu Miểu bước vào phòng học lớp 11-7, bởi vì bức màn che kín, trong phòng học ánh sáng âm u, bầu không khí cũng thật yên tĩnh.
Lúc này đã tan học được một lúc rồi, chắc là không còn mấy người.
Nghĩ đến Nhan Hi là chị gái của Nhan Quyện, trong lòng cô có chút khẩn trương.
Qua cánh cửa lớp học khép hờ, từng bước lại gần, cuối cùng nhìn thấy ở bàn giữa phòng học, một nam sinh đang lười biếng ngồi trên đó.
Nam sinh vóc dáng rất cao, không có mặc áo khoác đồng phục, quần đồng phục thì lại thành thành thật thật mặc trên chân, chỉ là ống quần xắn lên loạn xì ngầu.
Hắn một chân gác trên băng ghế, trong tay cầm một cái cái bật lửa qua lại thưởng thức, có vẻ nhàm chán.
Tầm mắt Vu Miểu Miểu từ chiếc bật lửa màu đen trên tay hắn một đường hướng lên trên, dừng lại trên mặt anh, sau đó, sửng sốt một chút.
Bởi vì, nam sinh trước mặt....!có một khuôn mặt cực kỳ thanh tú.
Dường như nhận ra tầm mắt của Vu Miểu Miểu, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, một đôi mắt dài và hẹp lộ ra vẻ nhàn nhạt, đuôi mắt hơi nhếch lên, có chút kiêu ngạo.
Hắn nhìn thấy cô, cười không rõ ý tứ, bật bật mở mở nắp chiếc bật lửa trong tay: "Tiểu học muội, cứ nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì, thích anh à?"
Thanh âm khàn khàn, lại rất dễ nghe.
Vu Miểu Miểu nhịn không được oán thầm, thật sự là con người không thể xem qua tướng mạo, lớn lên ưa nhìn như vậy, nói chuyện thì lại tùy tiên.
Vô ý thức tránh xa một chút, cô khách khí trả lời: "Học trưởng suy nghĩ nhiều rồi, em không thích kiểu người như anh."
Nam sinh nhịn không được cười ra tiếng, trêu đùa: "Con gái mà, da mặt mỏng, anh đây hiểu."
Nói tới đây, liếc một cái nhìn qua bàn học phía trước, lại nói: "Nhưng cho dù có thích anh thì em cũng không cơ hội đâu, anh đây đã có bạn gái."
Vu Miểu Miểu:....
Chưa bao giờ gặp qua người nào vô liêm sỉ như thế.
Không muốn cùng hắn dây dưa thêm, cô lên tiếng, bỏ qua chủ đề này: "Học trưởng, em là đến tìm người."
"Tìm ai vậy?" Nam sinh lười biếng hỏi lại.
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ phía cửa, vô cùng mong chờ mà quay đầu lại, quả nhiên là Nhan Hi đến đây.
Nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, Vu Miểu Miểu từ trong cặp lấy ra bài viết văn với nét chữ thanh nhã đưa cho cô: "Nhan Hi học tỷ, đây là bản thảo kì thứ nhất."
Hiện tại thời tiết đã muốn chuyển lạnh, Nhan Hi lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng, cánh tay trắng nõn từ trong cổ tay áo ngắn buông thõng, cô lại không mấy quan tâm, cong môi cười: "Thật đúng lúc."
Đột nhiên, trong phòng học yên tĩnh "Xẹt" một tiếng vang lên.
Vu Miểu Miểu nhìn ra sau, lại nhìn thấy nam sinh kia như không có việc gì châm một điếu thuốc trong phòng.
Vu Miểu Miểu vẫn chưa nói gì, Nhan Hi đã bắt đầu nhíu mày.
Mùi thuốc lá tràn ngập, khuôn mặt tươi tắn của cô ấy lập tức trở nên lãnh đạm: "Hứa Mộ Trì, không phải anh nói là bỏ thuốc rồi sao?"
Hứa Mộ Trì?
Vu Miểu Miểu mơ hồ nhớ lại, lúc đại hội thể dục thể thao, hình như có ai đó viết bài cổ động cho anh ta.
Nam sinh bị gọi đích danh ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt hẹp dài khẽ nhếch, hỏi một đằng trả lời một nẻo đáp: "Thời tiết lạnh như thế, sao em không mặc áo khoác đồng phục mà anh đưa cho."
Vu Miểu Miểu một bên như lọt vào trong sương mù, nghe thấy câu nói này, cô đột nhiên "phúc chí tâm linh" nhớ lại, vào thời điểm vài lần trước gặp phải Nhan Hi, trên người cô luôn mặc một chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình không vừa người.
Mà giờ phút này, hai người trước mặt đối diện nhau, như là một hồi đánh giằng co, ai cũng không chịu nhường bước.
Cô nhìn bọn họ, cảm thấy chính mình đứng ở chỗ này rất dư thừa.
Ngay lúc này, Vu Miểu Miểu lại nhìn thấy hốc mắt Nhan Hi có chút đỏ.
Cô mở miệng, một đôi mắt "thiên kiều bách mị" bên trong ẩn chứa hơi nước, giọng điệu lại vẫn lãnh đạm: "Chúng ta chia tay rồi, anh hiện tại không có tư cách quản tôi."
Không phải chứ....Muốn khóc sao?
Vậy bây giờ, hẳn là mình nên an ủi chị ấy một chút, hay là giả vờ bình tĩnh rời đi?
Vu Miểu Miểu lén ngước mắt lên nhìn cô, có chút rối rắm.
Bên kia Hứa Mộ Trì nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên, trầm mặc một lúc, vươn tay, đem điếu thuốc vừa mới châm ném trên mặt đất, dẫm lên một cách thờ ơ.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, khóe mắt hắn nhếch lên ý cười, vừa ôn nhu lại ái muội: "Hi Hi, em cố ý? Biết rõ là anh không thể nhìn em khóc."
Nhan Hi vẫn trầm mặc.
Vu Miểu Miểu xem náo nhiệt nãy giờ, ngay thời khắc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cảm thấy chính mình đến lúc phải rời đi.
Vì thế, cô nở một nụ cười lịch sự khéo léo đối với Nhan Hi, kêu một tiếng "Học tỷ, tạm biệt" không nhìn xem phản ứng của nam sinh, cô xoay người nhanh chóng ra khỏi lớp phòng học 11-7.
Vừa ra tới đã nhìn thấy trên hành lang trước cửa Kiều Sênh đang vô cùng buồn chán nhìn xuống.
"Đi thôi, cưng."
Hai người đi song song trên đường đến bãi đỗ xe, Kiều Sênh đang ngân nga không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi cô: "Tớ vừa mới nhìn thấy Nhan Hi đi vào trong, chị ấy có phải là chủ nhiệm CLB văn học mà cậu nói không?"
"Đúng vậy...!".
Vu Miểu Miểu có chút kinh ngạc: "Cậu cũng biết chị ấy?"
Kiều Sênh cạn lời: "Nhan Hi ở Ngân Hoa này rất nổi tiếng có biết không hả, hơn nữa còn là chị gái của Nhan Quyện, mọi người ai cũng biết cả."
Vu Miểu Miểu: "...."
Hóa ra mọi người đều biết Nhan Hi là chị gái của Nhan Quyện...!Chính mình còn giống tên ngốc đi hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ.
Thật là mất mặt quá, may mà Nhan Quyện không biết.
Bên cạnh Kiều Sênh tựa hồ có vẻ hứng thú, tự nói một mình không dứt: "Kỳ thật Nhan Hi sở dĩ nổi tiếng trong trường học, ngoại trừ lớn lên xinh đẹp, còn có một nguyên nhân quan trọng – chính là bạn trai chị ấy Hứa Mộ Trì.
Nghe nói, lúc trước Hứa Mộ Trì mới vừa vào học đã đặc biệt được hoan nghênh, thư tình mỗi ngày thu được so với sách ngữ văn còn dày hơn.
Bất quá anh ta ham chơi, mãi không xác định, sau đó vẫn là rơi vào người Nhan Hi, hiện tại hai người đã yêu đương hơn nửa năm."
Phải không?
Nhưng mà chính cô rõ ràng vừa nghe được Nhan Hi nói,