Phần bình luận dưới livestream spam cả hàng “ha ha”. Có fan hâm mộ hỏi Ôn Tiếu Tiếu: “Lỡ chồng chị nghe thấy chị nói thế thì sao giờ? [đầu chó].”
Ôn Tiếu Tiếu hơi cúi đầu, tập trung dán một cánh hoa nhỏ xíu lên trên mũ rơm: “Hình như công việc anh ấy bận rộn lắm, làm gì có thời gian xem livestream của tôi.”
“Phụt.” Đinh Đương ngồi bên cạnh Lâm Duật Xuyên cà khịa, “Công việc bận thì bận thật, nhưng vẫn bớt chút thời gian ăn cơm để xem vợ livestream đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…” Lâm Duật Xuyên định nói gì đó, nhưng Bánh Rán Vừng mở cửa phòng Ôn Tiếu Tiếu, sủa vang vài tiếng, vô tình cắt ngang lời anh.
Ôn Tiếu Tiếu sợ Bánh Rán Vừng sẽ vào quậy phá nên có đóng cửa phòng, chỉ là không khóa. Nhưng có lẽ là Bánh Rán Vừng không muốn ở ngoài thế nên đã mở cửa. Ôn Tiếu Tiếu ngạc nhiên nhìn nó: “Bánh Rán Vừng, mày thành tinh rồi hả? Sao còn biết mở cửa?”
Bánh Rán Vừng ngoe nguẩy cái đuôi với cô rồi sủa một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống bên chân cô.
Thấy Bánh Rán Vừng ngoan như vậy, Ôn Tiếu Tiếu cũng không nỡ đuổi nó ra.
“A a a a chú chó cưng quá đi à!”
“Giống shiba hả?”
“Không phải.” Ôn Tiếu Tiếu tiếp tục dán hoa, “Là giống chó bốn mắt lông đen ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dưới quê tui cũng hay nuôi giống chó bốn mắt này nè, chú nhà Yêu Yêu đẹp trai ghê!”
“Chó bốn mắt là tổ tiên của shiba, tạm coi là giống shiba đen được mà, hừ ╭(╯^╰)╮”
Ôn Tiếu Tiếu nghe loạt comment được hệ thống đọc lên, khẽ bật cười. Cô đặt vật trong tay xuống, vươn tay về phía Bánh Rán Vừng đang nằm rạp trên sàn: “Bánh Rán Vừng.”
Bánh Rán Vừng lập tức đáp lại cô, đứng dậy khỏi sàn, giương cằm đặt lên lòng bàn tay của Ôn Tiếu Tiếu. Đôi mắt to tròn của nó căng ra, cái đuôi lúc lắc trông vui lắm.
Phần bình luận lại trôi nhanh hơn.
“A a a a a đáng yêu quá đi!!”
“Đây mới đúng là cún, cưng, nhỏ đây nè!”
“Lập đội đi trộm Bánh Rán Vừng nào anh em!!!”
“Bé chó ăn ý với Yêu Yêu vãi í! Chẳng giống mới nuôi vài hôm gì cả!”
Ôn Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Rán Vừng như khen thưởng, nói với các fan hâm mộ trong phòng livestream: “Bản tính của Bánh Rán Vừng vốn đã rất bám người rồi, lại thêm tính chất công việc của tôi phải thường ở nhà cho nên có rất nhiều thời gian chơi với nó, thành ra lại thích hợp để nuôi thú cưng. Lát nữa livestream xong, tôi còn phải dắt Bánh Rán Vừng xuống dưới lầu đi dạo nữa.”
Đinh Dương tiếp tục cà khịa ở bên kia màn hình: “Sếp Lâm, rõ ràng là chó cưng của anh thay lòng đổi dạ rồi. Nhưng mà chị dâu cưng Bánh Rán Vừng thật, chắc đối đãi với anh cũng chẳng kém đâu ha?”
Nói rồi anh ấy không đợi Lâm Duật Xuyên trả lời đã tự phủ định: “Mà cũng chưa chắc, dù sao thì chú chó đó cũng đáng yêu như vậy, còn anh chỉ là mẫu ảnh nam miễn phí trong mắt chị dâu thôi mà.”
“…” Lâm Duật Xuyên khẽ bât cười, nhìn Đinh Dương nói, “Trông cậu nhàn nhã thật, còn rảnh rỗi đi ăn à? Hiểu rồi, là do bàn giao công việc chưa công bằng.”
Đinh Dương: “…”
Ôn Tiếu Tiếu trang trí mũ rơm xong thì kết thúc buổi livestream hôm nay, dẫn Bánh Rán Vừng xuống dưới lầu đi dạo. Cô đã tính cả rồi, ở đây rất gần công viên Ánh Sao cho nên có thể đưa Bánh Rán Vừng đến công viên cho chó hằng ngày được, nhưng hôm nay đã trễ rồi, đành để ngày mai rồi đi vậy.
Xế chiều, Lâm Duật Xuyên đến bệnh viện thăm ông cụ Lâm chuẩn bị phẫu thuật rồi mới về nhà. Vừa mở cửa, Bánh Rán Vừng đã chạy ra cửa đón anh. Lâm Duật Xuyên đổi dép, phát hiện dép lê của Ôn Tiếu Tiếu được đặt ngoài cửa thì hỏi: “Tiếu Tiếu không có ở đây à?”
“Gâu gâu.” Bánh Rán Vừng sủa hai tiếng cứ như đang trả lời anh.
Lâm Duật Xuyên đi tìm quanh nhà, không thấy cô đâu thật thì nhắn tin cho cô: “Em ra ngoài hả?”
Ôn Tiếu Tiếu không trả lời ngay. Lâm Duật Xuyên không để ý lắm, ghé qua bếp định xem tối nay nên ăn gì. Vừa mở tủ lạnh ra, anh liền ngẩn người. Ôn Tiếu Tiếu đặt ba mô hình con mèo trong tủ lạnh, che chắn dĩa cá thu xào ớt đã được bọc màng bảo vệ thực phẩm ở giữa.
Trên đầu con mèo còn dán mấy tờ giấy note. Con bên trái thì viết “Tránh xa!!”, con bên phải viết “Bày trận!!”. còn con ở giữa có viết “Đại hộ pháp đây!”.
Lâm Duật Xuyên nhìn mấy con mèo do Ôn Tiếu Tiếu đặt trong tủ lạnh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Rốt cuộc là sợ anh không nhìn ra trong dĩa có ớt chuông xanh đến cỡ nào vậy chứ.
Anh lấy điện thoại chụp mấy con mèo lại, đăng lên vòng bạn bè.
Sau khi đăng xong thì Bánh Rán Vừng lại sủa gâu gâu chạy ra cửa cứ như biết có người về. Lâm Duật Xuyên đóng tủ lạnh, theo sau chú chó, nhìn thấy Ôn Tiếu Tiếu mở cửa.
Trên tay cô là một thùng giấy lớn. Lâm Duật Xuyên thấy vậy thì nhanh tay cầm giúp cô: “Em ra ngoài nhận hàng chuyển phát nhanh hả?”
“À, cái này là sản phẩm mẫu do mấy shop gửi. Em quên bảo họ là mình chuyển nhà nên họ vẫn gửi vào địa chỉ cũ.” Ôn Tiếu Tiếu vừa đổi dép vừa nói với Lâm Duật Xuyên, “Khi nãy em ghé qua bên đó một chuyến để lấy đấy.”
Nhờ vậy mà Ôn Tiếu Tiếu mới nhớ ra mình phải đổi hết địa chỉ trong các app mua sắm của mình thành địa chỉ nơi ở hiện tại của cô và Lâm Duật Xuyên.
Lâm Duật Xuyên mang cái thùng vào phòng khách, nói với cô: “Em có thể nói anh một tiếng mà, lúc về anh tiện ghé qua lấy giùm em luôn.”
“Em không biết anh có rảnh không nên không muốn làm phiền.” Ôn Tiếu Tiếu đóng cửa lại, xoa xoa Bánh Rán Vừng bên chân mình.
Lâm Duật Xuyên nhìn cô: “Chúng ta là vợ chồng, em không cần sợ làm phiền anh.”
Gương mặt Ôn Tiếu Tiếu bỗng nóng bừng, đáp lại vài tiếng: “À, vâng.”
Cô lấy dao nhỏ ra unbox hàng chuyển phát nhanh. Lâm Duật Xuyên thấy bên trong toàn là đồ ăn vặt thì cười nhạt, hỏi: “Thật sự là sản phẩm mẫu do các shop gửi em à?”
“Thật mà!” Ôn Tiếu Tiếu khẽ gật cái