Ôn Tiếu Tiếu nhìn caption, gương mặt lập tức đỏ lên. Lâm Duật Xuyên thầm khen cô đáng yêu trên vòng bạn bè đấy hả?
Khóe môi cô hơi nhoẻn lên, nhấn thích bài đăng của Lâm Duật Xuyên.
Vừa nhấn vào hình trái tim nhỏ, Lâm Duật Xuyên đã nhìn thấy nhãn dán hình chú chó mà cô gửi, trả lời một câu: “Vẫn chưa ngủ hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tiếu Tiếu: Vẫn chưa, đang xem bài đăng của anh đấy [đầu chó]
Lâm Duật Xuyên bật cười, hỏi cô: Vậy xem rồi, em có thấy hài lòng không?
Ôn Tiếu Tiếu: … Anh bị vị tổng giám đốc bá đạo nào nhập đấy?
Hình đại diện của Lâm Duật Xuyên hiện thị trạng thái đang nhập tin nhắn, cứ vậy cả buổi mới thấy anh nhắn một câu: “Đã muộn lắm rồi, Bánh Rán Vừng cũng đã ngủ, em mau đi ngủ sớm đi.”
Ôn Tiếu Tiếu hơi nhếch đuôi lông mày, trả lời: “À, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Rõ ràng Lâm Duật Xuyên chỉ gửi tin nhắn văn bản qua, nhưng Ôn Tiếu Tiếu cứ như nghe thấy giọng anh nói hai chữ này vang bên tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tắt điện thoại, không nhận ra khóe môi mình đã vô thức nhoẻn lên nãy giờ.
Hôm sau, ông nội Lâm Duật Xuyên làm phẫu thuật. Buổi phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.
Anh gọi điện cho Ôn Tiếu Tiếu để báo tin này trước. Cô nghe vậy cũng thấy vui lây: “Vậy thì tốt. Hôm nay mẹ em cũng mới hỏi em chuyện này đấy, lát nữa em sẽ nói mẹ.”
“Ừm.” Lâm Duật Xuyên cầm điện thoại, đi vào một góc yên tĩnh để nói chuyện điện thoại với Ôn Tiếu Tiếu tiếp, “Nhưng bây giờ ông nội vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói ông phải nằm viện một thời gian nữa để quan sát thêm. Chờ khi nào tình trạng của ông ổn hết rồi thì anh sẽ dẫn em đến thăm ông.”
“Được, phẫu thuật thành công là vui rồi, cứ để ông nội anh nghỉ ngơi thêm đi.”
Lâm Duật Xuyên đáp lại, sau đó im lặng không nói gì thêm.
Thông qua điện thoại, Ôn Tiếu Tiếu có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh như đang vang lên ngay bên cạnh mình. Anh không cúp máy, nhưng cũng chẳng nói gì. Ôn Tiếu Tiếu không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy? Còn chuyện gì hả?”
“Còn một chuyện này.” Giọng nói Lâm Duật Xuyên nặng trĩu, “Có khả năng là anh phải đi công tác ở huyện Tấn một thời gian, bên đó có một tháp gỗ cần sửa chữa. Giáo sư Tiết của bọn anh đã qua đó từ mấy hôm trước rồi, còn anh vì lo chuyện ông nội nên không đi cùng họ nữa. Bây giờ ông nội đã phẫu thuật xong, anh phải nhanh chóng đi hỗ trợ.”
Đột nhiên nghe Lâm Duật Xuyên bảo phải công tác xa, Ôn Tiếu Tiếu hơi ngẩn ra. Nhưng cô phản ứng rất nhanh, bởi đây là chuyện bình thường thôi mà. Cô hỏi Lâm Duật Xuyên: “Khi nào anh đi?”
“Tối nay phải xuất phát luôn. Bên kia còn muốn hỏi thăm cách phòng cháy chữa cháy mùa hạ với bên chuyên ngành. Bây giờ thời tiết nóng bức, đang là mùa hỏa hoạn.”
Kiến trúc cổ đều có kết cấu gỗ, vì vậy hỏa hoạn chính là tai họa ngầm lớn nhất. Một khi lửa cháy thì chẳng khác gì muốn hủy diệt toàn bộ kiến trúc gỗ.
Mặc dù Ôn Tiếu Tiếu không nghiên cứu về kiến trúc cổ nhưng cũng thừa biết gỗ sợ lửa. Cô nghe anh nói vậy thì gật đầu, đáp: “Đúng là hỏa hoạn rất đáng sợ thật. Em nhớ lúc trước quanh thành phố A có xây một tòa tháp giả cổ rất cao cũng làm bằng gỗ, kết quả sắp xây xong thì lại bốc cháy!”
Vụ việc này được bên báo chí đưa tin mấy ngày liền. Không tính đến tổn thất kinh tế, mà chính biết bao nỗ lực, tâm huyết của người xây cũng tan thành mây khói.
Đương nhiên Lâm Duật Xuyên cũng biết chuyện này. Khi ấy anh còn đang học đại học, sau khi lửa cháy rụi tháp gỗ, anh có đến hiện trường cùng giáo sư Tiết.
“Chỉ một tòa tháp gỗ giả cổ bị thiêu hủy thôi đã đáng tiếc vậy rồi. Nếu là kiến trúc cổ thật bị cháy rụi thì còn đáng tiếc hơn.”
Lâm Duật Xuyên rời khỏi bệnh viện, thu dọn hành lý đơn giản rồi chuẩn bị xuất phát luôn. Trước đây nếu đi xa, anh sẽ đưa Bánh Rán Vừng cho mẹ mình chăm sóc giùm. Nhưng bây giờ đã có Ôn Tiếu Tiếu ở nhà, cuối cùng Bánh Rán Vừng cũng có người chơi cùng.
Anh kéo va li, xoa đầu Bánh Rán Vừng, nói lời tạm biết như thường ngày với nó: “Tao đi nhé. Tao phải vắng nhà vài hôm, trong khi đó, mày phải nghe lời Tiếu Tiếu đấy, biết chưa?”
Bánh Rán Vừng rất bám người, nhất là bám Lâm Duật Xuyên. Mỗi lần anh đi, cảm xúc, tinh thần của nó đều sa sút. Lần này, tuy Bánh Rán Vừng vẫn hơi lưu luyến không rời, nhưng chỉ cần Ôn Tiếu Tiếu gọi nó một tiếng thì nó sẽ lại vẫy đuôi chạy đi tìm cô.
Lâm Duật Xuyên: “…”
Ôn Tiếu Tiếu sợ Bánh Rán Vừng cứ bám lấy Lâm Duật Xuyên sẽ làm anh trễ giờ nên mới gọi nó. Thấy Bánh Rán Vừng không bám anh nữa, cô mới nhìn Lâm Duật Xuyên nói: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Ừm. Sau khi tới nơi, anh sẽ nhắn em.” Lâm Duât Xuyên nhìn cô một cái rồi kéo va li rời khỏi cửa.
Sau khi Lâm Duật Xuyên đi công tác, Ôn Tiếu Tiết phát hiện… Hình như cũng chẳng khác lúc trước là mấy thì phải?
Ừm, cũng không thể nói là không khác được. Ít nhất thì công việc hai ngày nay của cô sẽ bận hơn xíu thôi.
Mà nói bận hơn thì chính là bận dẫn Bánh Rán Vừng xuống lầu đi dạo chứ đâu.
Bởi vì tiết trời buổi chiều quá nóng nên Ôn Tiếu Tiếu nhân lúc buổi sáng dắt Bánh Rán Vừng ra ngoài luôn. Làm vậy cũng có một chỗ tốt là có thể nhắc nhở cô thức dậy đúng giờ.
Hôm nay Ôn Tiếu Tiếu dậy lúc tám giờ. Sau khi ăn sáng xong thì đeo dây dắt chó cho Bánh Rán Vừng, chuẩn bị dẫn nó ra ngoài.
Thế nhưng ngay lúc ấy, chuông cửa lại bất ngờ vang lên. Ôn Tiếu Tiếu thuận theo đó quay đầu, ngẩn ngơ nhìn cửa.
Mới sáng sớm mà ai tới tìm cô vậy?
Cô chỉ nói ba mẹ mình biết nơi ở của mình thôi. Nếu là họ đến thăm thì chắc chắn sẽ nói trước cho cô biết. Lâm Duật Xuyên thì lại càng không thể, anh đã bảo phải mấy ngày nữa mới về được mà. Chẳng lẽ là bên bất động sản?
Ôn Tiếu Tiếu bước lại xem camera trên khóa cửa.
Màn hình giám sát của khóa thông mình không lớn, nhưng được cái hình ảnh sắc nét. Lúc trước Ôn Tiếu Tiếu còn cười cợt chức năng giám sát này thật vô dụng, bởi vì trên cửa đã có mắt mèo rồi còn gì. Nhưng bây giờ cô mới cảm thấy đúng là màn hình giám sát thuận tiện hơn mắt mèo nhiều.
Ngoài cửa là một người phụ nữ lạ mặt, ăn mặc thời thượng. Trông khí chất và tuổi tác của người này thì cũng đáng tuổi mẹ cô.
Ôn Tiếu Tiếu nhấn nút call, hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô tìm ai ạ?
Người ngoài cửa có vẻ ngạc nhiên lắm, sau đó nở nụ cười với camera trên khóa