Mỉm Cười Ngay Lúc Gặp Người

Chương 14


trước sau


Ôn Tiếu Tiếu không đóng cửa. Ba người cả trong cả ngoài đều sững sờ.
 
Lâm Duật Xuyên đảo mắt quanh Tiểu Quan, kéo va li vào nhà: “Đây là?”
 
“À à, đây là hàng xóm lầu dưới của chúng ta, nhà anh ấy đang sửa sang lại.” Ôn Tiếu Tiếu phản ứng kịp thời, giới thiệu cho Lâm Duật Xuyên xong thì quay đầu nhìn Tiểu Quan: “Đây là vị nhà tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Quan ngạc nhiên nhìn cô: “Cô kết hôn rồi ư?”
 
Ôn Tiếu Tiếu trẻ hơn tuổi thật nên không giống người đã kết hôn cho lắm.
 
Nghĩ lại thì lời anh ta có hơi bất lịch sự quá, thế là anh ta đành giải thích: “Tôi thấy có vẻ cô còn nhỏ tuổi lắm, nên cứ tưởng cô sống ở đây cùng ba mẹ.”
 
Ôn Tiếu Tiếu cười nói: “Năm nay tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, nhưng đúng là thường có người bảo tôi trẻ hơn tuổi thật.”
 
“Ha ha.” Tiểu Quan xấu hổ cười hai tiếng như trả lời, không nán lại thêm, “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi xuống dưới đây.”
 

“Được.”
 
“Sau này nếu có vấn đề gì về chuyện sửa nhà bên dưới đó nữa thì có thê liên hệ với tôi qua nhóm chat.” Tiểu Quan nói rồi đi lướt qua Lâm Duật Xuyên, còn cười nhẹ và gật đầu với anh rồi nhanh chóng rời đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên chờ anh ta đi rồi mới đóng cửa phòng, mang va li vào phòng khách: “Anh ta là chủ căn hộ tầng dưới à?”
 
“Ừm. Hai ngày nay nhà anh ta sửa tường mà không làm biện pháp chống bụi làm cát bụi bay đầy trời luôn, thế nên em mới nhắc tới trong nhóm chat.”
 
Lâm Duật Xuyên khẽ gật đầu: “Vậy anh ta lên đây làm gì? Xem cửa sổ nhà ta bẩn cỡ nào à?”
 
Ôn Tiếu Tiếu bật cười khúc khích, trả lời: “Đặc biệt lên đây để xin lỗi đó. Không phải là anh cũng có trong nhóm chat mấy người mua căn hộ trong chung cư này hả? Anh xem tin nhắn cũ là biết.”
 
Đúng là Lâm Duật Xuyên có trong nhóm chat, nhưng bình thường anh tắt thông báo nhóm chat, rất hiếm khi mở ra xem.
 
Ôn Tiếu Tiếu hỏi anh: “Hôm nay anh về sớm vậy? Em cứ nghĩ phải tới tối anh mới về.”
 
Lâm Duật Xuyên: “Đúng là bọn họ có hẹn nhau đi ăn nhưng anh không tham gia.”
 
Ôn Tiếu Tiếu khẽ nhếch đuôi lông mày, nhìn anh nói: “Sao anh không tỏ vẻ mình hướng ngoại gì hết thế?”
 
Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười: “Từ nhỏ đến lớn anh đều như vậy, chắc là họ cũng quen rồi.”
 
Nói rồi anh lại dặn dò Ôn Tiếu Tiếu: “À mà, dù là hàng xóm lầu dưới thì cũng không nên mở cửa cho họ, không phải cứ hàng xóm thì sẽ là người tốt.”
 
“Em biết mết, nên lúc nãy em mới không đóng cửa. Hơn nữa còn có Bánh Rán Vừng ở đây.” Ôn Tiếu Tiếu nói rồi xoay người xoa đầu Bánh Rán Vừng đang ngồi xổm bên cạnh mình.
 
Lâm Duật Xuyên kéo va li định về phòng xếp quần áo, nhưng chân còn chưa cất bước thì đã quay người hỏi Ôn Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, nhẫn cưới của em đâu?”
 
Ôn Tiếu Tiếu vô thức nhìn ngón áp út trống không của mình, trả lời: “Hôm nay em bận chụp một bộ ảnh, vì phải phối với trang phục chụp ảnh nên tạm tháo nhẫn ra rồi, đang để trong hộp trên bàn trang điểm ấy. Sao vậy anh?”
 
Lâm Duật Xuyên lắc đầu, ho nhẹ một tiếng: “Sau này vẫn nên đeo nhẫn mọi lúc mọi nơi thì tốt hơn, người khác cũng đỡ hiểu lầm.”

 
Ôn Tiếu Tiếu hiểu anh đang nói về chuyện Tiểu Quan tầng dưới hiểu lầm cô còn độc thân, khóe miệng vô thức nhoẻn lên cười, ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh đi ra ngoài có đeo nhẫn mọi lúc mọi nơi không?”
 
“Đương nhiên là có.” Lâm Duật Xuyên giơ tay trái lên, để cô xem chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, “Anh vẫn luôn đeo nó.”
 
“À, vậy thì được.” Khóe miệng Ôn Tiếu Tiếu lại càng sâu hơn, “Chỉ cần không ảnh hưởng các đồ trang sức phối với trang phục khác thì

em sẽ cố đeo nó mọi lúc mọi nơi.”
 
Lâm Duật Xuyên nghe cô nói vậy thì mới yên tâm kéo va li về phòng. Sau khi sắp xếp đơn giản hành lý trong va li xong, anh cởi cúc áo sơ mi định đi tắm trước.
 
Ôn Tiếu Tiếu bước đến cửa phòng ngủ của anh, thò đầu vào gọi anh: “Em có làm ngũ…”
 
Mới nói tới đây, giọng Ôn Tiếu Tiếu đã im bặt.
 
Lâm Duật Xuyên đang đứng trước giường thay quần áo, áo sơ mi trên người đã bị anh cởi ra một nửa, để lộ vùng lưng rộng lớn thẳng tắp. Có lẽ là Lâm Duật Xuyên rất chăm chỉ luyện tập nên nhìn từ sau lưng vẫn có thể thấy một phần đường cong cơ bắp cứng cáp cực kỳ gợi cảm.
 
Ôn Tiếu Tiếu thầm nuốt nước miên một cái, xoay người dán lưng vào tường hành lang.
 
Lâm Duật Xuyên vội mặc lại áo sơ mi đã cởi một nửa, đứng trong phòng hỏi vọng ra: “Em có làm gì cơ?”
 
“Khụ khụ.” Ôn Tiếu Tiếu ho hai tiếng, sau đó mới lên tiếng trả lời, “Em có làm ngũ cốc sữa chua lạnh, anh có muốn ăn không?”
 
“Anh thay quần áo rồi sẽ ra.”
 
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu đáp, nhưng lưng vẫn dán vào tường hành lang, “Vậy thì, lần sau anh thay quần áo nhớ đóng cửa kỹ càng.”
 
Lâm Duật Xuyên hơi ngẩn ra, sau đó nhếch môi cười.
 
Lâm Duật Xuyên tắm nước lạnh, thay một chiếc áo thun rồi mới rời khỏi phòng ngủ. Ôn Tiếu Tiếu đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách ăn gì đó. Bánh Rán Vừng dựa vào cạnh cô với đôi măt trông mong, có vẻ nó muốn được ăn cùng.
 
“Bánh Rán Vừng không ăn cái này được. Trong này có rượu gạo ngọt, chó không thể ăn.” Ôn Tiếu Tiếu nói rồi cho nó một miếng dưa hấu. Thấy Lâm Duật Xuyên đi ra, cô đặt chén xuống, nói với anh: “Ngũ cốc sữa chưa trong tủ lạnh đấy, để em lấy cho.”
 
“Không cần đâu, anh lấy được mà.” Lâm Duật Xuyên tự vào bếp lấy một cái chén nhỏ trong tủ lạnh ra.

 
Cái chén này là đồ cặp với cái chén trong tay Ôn Tiếu Tiếu. Của cô có màu hồng, còn anh là màu xanh dương.
 
Lâm Duật Xuyên bưng chén ra phòng khách, ngồi xuống bên kia của ghế sô pha. Bánh Rán Vừng thấy anh đến nhưng vẫn ghé vào Ôn Tiếu Tiếu không thèm di chuyển, chỉ vẫy đuôi cho có lệ với anh như muốn nói hoan nghênh.
 
Lúc trước khi Lâm Duật Xuyên đi công tác về, mẹ anh sẽ chăm sóc Bánh Rán Vừng thay anh. Mỗi lần như vậy, Bánh Rán Vừng đều sẽ bám dính lấy anh không buông. Còn giờ thì… Ài.
 
Lâm Duật Xuyên ăn một muỗng ngũ cốc sữa chua lạnh do Ôn Tiếu Tiếu, khen cô: “Mùi vị khá ngon, còn kết một tầng váng sữa này.”
 
Ôn Tiếu Tiếu tự hào: “Thật ra làm dễ lắm, chỉ cần trộn chung sữa bò và rượu gạo ngọt là được. Mùa đông thì có thể ăn nóng!”
 
Lâm Duật Xuyên nhớ tới lời hứa sẽ làm một bàn ăn thịnh soạn cho Ôn Tiếu Tiếu vẫn chưa hoàn thành, ngược lại là anh đã ăn rất nhiều món cô làm, thế nên nói: “Ngày mai anh được nghỉ, để anh nấu cơm cho.”
 
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu gật đầu, sau đó ăn một muỗng ngũ cốc sữa chua nữa.
 
“Khi nào có thời gian thì chúng ta đi ăn cùng hai bên gia đình đi. Mấy ngày nay mẹ anh cứ nhắc suốt.”
 
“Được đấy. Mẹ em cũng hay bảo muốn thăm ông nội.”
 
“Vậy cuối tuần này nhé?”
 
“Để em nói lại với ba mẹ xem sao, nhưng chắc là được á.” Mặc dù ba mẹ cô kinh doanh siêu thị nên phải mở cửa quanh năm, nhưng có thuê nhân viên nên không nhất thiết phải có mặt.
 
“Đúng rồi.” Ôn Tiếu Tiếu duỗi tay trái ra, lắc lư trước mặt Lâm Duật Xuyên, “Em đeo nhẫn cưới rồi nè.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện