Ôn Tiếu Tiếu không đóng cửa. Ba người cả trong cả ngoài đều sững sờ.
Lâm Duật Xuyên đảo mắt quanh Tiểu Quan, kéo va li vào nhà: “Đây là?”
“À à, đây là hàng xóm lầu dưới của chúng ta, nhà anh ấy đang sửa sang lại.” Ôn Tiếu Tiếu phản ứng kịp thời, giới thiệu cho Lâm Duật Xuyên xong thì quay đầu nhìn Tiểu Quan: “Đây là vị nhà tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Quan ngạc nhiên nhìn cô: “Cô kết hôn rồi ư?”
Ôn Tiếu Tiếu trẻ hơn tuổi thật nên không giống người đã kết hôn cho lắm.
Nghĩ lại thì lời anh ta có hơi bất lịch sự quá, thế là anh ta đành giải thích: “Tôi thấy có vẻ cô còn nhỏ tuổi lắm, nên cứ tưởng cô sống ở đây cùng ba mẹ.”
Ôn Tiếu Tiếu cười nói: “Năm nay tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, nhưng đúng là thường có người bảo tôi trẻ hơn tuổi thật.”
“Ha ha.” Tiểu Quan xấu hổ cười hai tiếng như trả lời, không nán lại thêm, “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi xuống dưới đây.”
“Được.”
“Sau này nếu có vấn đề gì về chuyện sửa nhà bên dưới đó nữa thì có thê liên hệ với tôi qua nhóm chat.” Tiểu Quan nói rồi đi lướt qua Lâm Duật Xuyên, còn cười nhẹ và gật đầu với anh rồi nhanh chóng rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên chờ anh ta đi rồi mới đóng cửa phòng, mang va li vào phòng khách: “Anh ta là chủ căn hộ tầng dưới à?”
“Ừm. Hai ngày nay nhà anh ta sửa tường mà không làm biện pháp chống bụi làm cát bụi bay đầy trời luôn, thế nên em mới nhắc tới trong nhóm chat.”
Lâm Duật Xuyên khẽ gật đầu: “Vậy anh ta lên đây làm gì? Xem cửa sổ nhà ta bẩn cỡ nào à?”
Ôn Tiếu Tiếu bật cười khúc khích, trả lời: “Đặc biệt lên đây để xin lỗi đó. Không phải là anh cũng có trong nhóm chat mấy người mua căn hộ trong chung cư này hả? Anh xem tin nhắn cũ là biết.”
Đúng là Lâm Duật Xuyên có trong nhóm chat, nhưng bình thường anh tắt thông báo nhóm chat, rất hiếm khi mở ra xem.
Ôn Tiếu Tiếu hỏi anh: “Hôm nay anh về sớm vậy? Em cứ nghĩ phải tới tối anh mới về.”
Lâm Duật Xuyên: “Đúng là bọn họ có hẹn nhau đi ăn nhưng anh không tham gia.”
Ôn Tiếu Tiếu khẽ nhếch đuôi lông mày, nhìn anh nói: “Sao anh không tỏ vẻ mình hướng ngoại gì hết thế?”
Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười: “Từ nhỏ đến lớn anh đều như vậy, chắc là họ cũng quen rồi.”
Nói rồi anh lại dặn dò Ôn Tiếu Tiếu: “À mà, dù là hàng xóm lầu dưới thì cũng không nên mở cửa cho họ, không phải cứ hàng xóm thì sẽ là người tốt.”
“Em biết mết, nên lúc nãy em mới không đóng cửa. Hơn nữa còn có Bánh Rán Vừng ở đây.” Ôn Tiếu Tiếu nói rồi xoay người xoa đầu Bánh Rán Vừng đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Lâm Duật Xuyên kéo va li định về phòng xếp quần áo, nhưng chân còn chưa cất bước thì đã quay người hỏi Ôn Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, nhẫn cưới của em đâu?”
Ôn Tiếu Tiếu vô thức nhìn ngón áp út trống không của mình, trả lời: “Hôm nay em bận chụp một bộ ảnh, vì phải phối với trang phục chụp ảnh nên tạm tháo nhẫn ra rồi, đang để trong hộp trên bàn trang điểm ấy. Sao vậy anh?”
Lâm Duật Xuyên lắc đầu, ho nhẹ một tiếng: “Sau này vẫn nên đeo nhẫn mọi lúc mọi nơi thì tốt hơn, người khác cũng đỡ hiểu lầm.”
Ôn Tiếu Tiếu hiểu anh đang nói về chuyện Tiểu Quan tầng dưới hiểu lầm cô còn độc thân, khóe miệng vô thức nhoẻn lên cười, ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh đi ra ngoài có đeo nhẫn mọi lúc mọi nơi không?”
“Đương nhiên là có.” Lâm Duật Xuyên giơ tay trái lên, để cô xem chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, “Anh vẫn luôn đeo nó.”
“À, vậy thì được.” Khóe miệng Ôn Tiếu Tiếu lại càng sâu hơn, “Chỉ cần không ảnh hưởng các đồ trang sức phối với trang phục khác thì