Người đã kết hôn đeo nhẫn cưới vốn là một chuyện hết sức bình thường, nhưng khi thấy chiếc nhẫn trên tay Ôn Tiếu Tiếu, khóe miệng Lâm Duật Xuyên lại không nhịn được mà nhếch lên.
Anh cố gắng đè nén khóe miệng đang nhếch lên của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ừm, đeo rồi thì tốt. Ngày mai em muốn ăn gì?”
Ôn Tiếu Tiếu suy nghĩ rồi thành thật nói: “Chỉ cần là đồ ăn ngon thì cái gì cũng được. Có người làm một bàn ăn thịnh soạn cho em, em không kén chọn đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên mỉm cười nói: “Được, vậy anh tạm giữ bí mật menu để ngày mai em bất ngờ vậy.”
“Chơi luôn!”
Vì để ngày mai phát huy sức ăn tốt hơn nên đêm nay Ôn Tiếu Tiếu ăn ít hơn thường ngày. Sáng hôm sau, Lâm Duật Xuyên rời nhà đi mua thức ăn. Sau khi về nhà, anh bắt tay vào việc nấu nướng ngay.
Trước lúc kết hôn, mặc dù bình thường anh cũng tự nấu cơm nhưng sẽ không phí sức làm thịnh soạn, bởi chỉ có một người ăn thôi, cứ làm đại vài món là xong rồi. Lần cuối anh làm nhiều món như vậy là sinh nhật mẹ mình, anh đã làm một bàn toàn món bà thích.
Ôn Tiếu Tiếu ngủ tới hơn tám giờ mới dậy, tắm rửa sạch sẽ thì phấn khích chạy xuống dưới lầu. Lúc đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong bếp của Lâm Duật Xuyên. Cô hơi xấu hổ khi để anh tự lo liệu một mình, thế nên định giúp đỡ nhưng bị anh từ chối.
“Hôm nay để một mình anh phát huy đi.” Lâm Duật Xuyên nói rồi chỉ vào bó hủy trong phòng khách, “Khụ, bó hoa đó là cho em đó. Khi mua thức ăn có đi ngang một tiệm hoa, anh thấy hoa nở rất đẹp nên tiện tay mua về.”
Ôn Tiếu Tiếu hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn phòng khách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên khay trà phòng khách có một bó hoa thật, là hoa hướng dương màu nắng nở rộ rực rỡ như mặt trời nhỏ.
“Mấy bông hướng dương này nở đẹp ghê.” Ôn Tiếu Tiếu chạy tới xem thử, sau đó quay đầu nở nụ cười xán lạn với Lâm Duật Xuyên, “Cảm ơn anh!”
“Không cần khách sáo.” Nét mặt Lâm Duật Xuyên hơi mất tự nhiên. Anh ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục công cuộc chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn trong phòng bếp.
Ôn Tiếu Tiếu tìm bình hoa, sau đó cắt ngắn cành hoa hướng dương để cắm hoa vào. Cô cười híp mắt thưởng thức bình hoa của mình một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm. Đến mười một giờ, Ôn Tiếu Tiếu lại xuống lầu xem thử.
Phòng ăn ngập trong mùi thơm khiến Bánh Rán Vừng thèm thuồng ngồi xổm trước cửa phòng bếp, giương đôi mắt đầy chờ mong nhìn Lâm Duật Xuyên. Dáng vẻ này của nó khiến Ôn Tiếu Tiếu bật cười, cô bước tới chọt chọt nó: “Anh làm gì thế này? Bánh Rán Vừng thèm phát khóc luôn rồi.”
Lâm Duật Xuyên quay người nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục làm việc: “Chờ chút nhé, sắp xong rồi.”
“Vậy thì tốt. Để em dẫn Bánh Rán Vừng đi chơi để nó khỏi làm phiền anh.”
Hai mươi phút sau, bữa ăn Ôn Tiếu Tiếu mong chờ đã lâu cuối cùng cũng hoàn thành.
Xương sườn được hầm mềm thịt, rắc thêm hạt vừng và đậu phộng cho thơm mùi, cộng thêm vị cay nồng của tỏi khiến người ta ăn là không dừng được; cá trích kho ớt thơm ngon mọng nước, thịt cá vừa chín tới, từng miếng cá hòa cùng vị ớt tươi và nước tương tạo thành hương tê cay bùng nổ nơi đầu lưỡi; món bò nhúng Tứ Xuyên nóng hổi nồng mùi tương ớt, thịt bò trơn mềm nóng bỏng rất vừa miệng để lại dư vị không phai trong miệng, khiến người ta ăn miếng thứ nhất xong thì lại muốn ăn miếng thứ hai.
Vì không để cả bàn toàn là ớt cay đỏ rực, Lâm Duật Xuyên còn đặc biệt làm thêm món sườn xào chua ngọt và đậu hũ gà. Món cuối cùng là canh cà chua trứng, cà chua được hái từ cây cà chua trong phòng đặt cây của Ôn Tiếu Tiếu.
Ôn Tiếu Tiếu cầm đũa lên nếm hết một vòng, cảm giác hạnh phúc như muốn bay lên trời: “Ngon quá đi! Anh không làm đầu bếp đúng là đáng tiếc!”
Nói rồi cô lại thấy sai sai, vội vàng sửa lại: “Không, không, không. Anh đừng làm đầu bếp làm gì, nếu vậy thì em không ăn được gì mất.”
Vẫn là làm chồng cô thì tốt nhất.
“Không được, em phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè mới được.” Ôn Tiếu Tiếu vội lấy điện thoại ra, đổi góc chụp rồi chụp một tấm.
Lâm Duật Xuyên ngồi trước bàn ăn, khẽ bật cười nhìn cô: “Có thể ăn được chưa?”
“Có thể, có thể.” Cuối cùng Ôn Tiếu Tiếu cũng chụp được một tấm khiến cô hài lòng, ngồi về ghế, “Anh học nấu ăn ở đâu vậy?”
Lâm Duật Xuyên: “Tự mày mò ra thôi.”
“Tự mày mò mà giỏi vậy á?” Ôn Tiếu Tiếu liếc anh một cái, sau đó chỉnh sửa tấm ảnh tiếp, “Em cảm thấy chắc anh phải học ở Versailles ấy chứ.”
Lâm Duật Xuyên cười nhạt cầm đũa lên, tự mình nếm thử: “Đúng là khá ngon thật. Hôm nay phát huy ổn định.”
Ôn Tiếu Tiếu khẽ bật cười, đăng tấm ảnh đã sửa xong lên vòng bạn bè.
Ôn Tiếu Tiếu: Cuộc sống bình yên giản dị kiểu này thật tốt. [hình ảnh]
Nạn nhân trong vòng bạn bè của Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Sau bữa ăn hôm đó, Lâm Duật Xuyên quyết định thời gian hẹn gặp của gia đình hai bên. Thứ bảy, Lâm Duật Xuyên chở Ôn Tiếu Tiếu đến nhà thăm ông nội trước, sau đó mới ra ngoài ăn trưa.
Vì bữa cơm này mà ba mẹ Ôn Tiếu Tiếu đã mua quần áo mới vì sợ quần áo cũ không đủ trang trọng. Trước đó họ còn sợ điều kiện nhà họ Lâm tốt hơn họ thì chắc ba mẹ của Lâm Duật Xuyên không dễ sống chung đâu, nhưng sau bữa cơm hôm đó, hai người đã bỏ suy nghĩ ấy.
Mặc dù ba Lâm Duật Xuyên ít nói